Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Kết quả 1 đến 10 của 154

Threaded View

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 5-6

    NĂM 1942 – SÂU TRONG RỪNG ELLIN

    “Là... ngài sao, tôi nói rồi mà phải không ? Không ai... biết trước tương lai cả, nhưng tôi... không bao giờ nghĩ rằng... ngài White Mage sẽ là người dập tắt ánh sáng của tôi.”
    “Kate..., anh xin lỗi, con chúng ta...”

    NĂM 1952 – …

    “Nè ! Nè ! Mau lên đi, không thôi bị bắt thì gay to mất !!!”
    “Nào nào ! phải từ từ chứ ! Mình sắp với tới rồi”.- “Lại đây nào, lại đây nào, đốm sáng nhỏ”.
    “Mau mau lên, trễ lắm rồi đó !!”
    “Từ từ,…biết rồi, đừng hối, nó bỏ chạy bây giờ”
    “Biết vậy thì phải làm cho mau đi chứ !”
    “Bắt được rồi !! Nhanh đi thôi.”
    “Nó là cái gì thế ??”
    “Mình không biết, có lẽ là một tinh linh”
    “Vậy cậu tính để nó ở đâu đây hả …Luminous !!”
    “Dịu lại nào Lucia…chúng ta sẽ cất nó vào căn hầm dưới sau trường”
    “Chúng ta á ! Cậu có bị lộn không vậy Luminous, hay não cậu có vấn đề !? Mình không có dính dáng đến vụ này đâu, cậu lo một mình đi.”
    “Kệ cậu vậy, tớ tự lo một mình cũng được” – Nói rồi, nó bế ra một quả cầu sáng chói, ôm chặt trong tay, te te đi sâu vào khu rừng. Ở đó, cánh rừng dần mở rộng ra một khoảng không gian kỳ bí. Những phiến gạch trắng đổ nát rải rác xung quanh trông như một di tích cổ. Cắm trên những phiến gạch đó, một mảnh gỗ được mài khắc khang trang : Aurora của Truyền Thuyết. Bất cứ ai dù vô tình hay cố ý tìm thấy được nơi đây chắc đều thắc mắc rằng dù trong sử sách không đề cập đến nhưng tại sao lại gọi là “của Truyền Thuyết”. Hình như cũng gần được 10 năm rồi từ sau khi White Mage mất tích. Người dân của ông đã lùng sục khắp nơi và tìm ra được nơi này cùng với những cái xác khô bị bỏ lại mục rữa. Trong đó có cha của Luminous -…Vieren. Ắt để tưởng niệm những vị pháp sư mạnh mẽ đã hi sinh trên con dường đi tìm nguồn ánh sáng tuyệt đối, người dân Aurora đã lấy ngay mảnh đất này đây để làm lãnh địa. …

    Luminous là một đứa bé yếu đuối. Từ nhỏ đã phải xa cha, đến năm bốn tuổi thì chuyển cư từ ngôi làng nhỏ gần Ellinia đến rừng Ellin lúc đó nó mới hay tin cha đã mất từ lâu rồi. Lucia là bạn thân duy nhất của nó từ nhỏ. Hai đứa chơi thân nhau lắm, lúc nào cũng đi chung với nhau. Gia đình Lucia thấy thế nên luôn trêu nó rằng sẽ gả con bé cho.

    Đặt quả cầu ấy vào trong một cái hộp, Luminous lén lút giấu nó ở một cái hầm tối om. Quả cầu càng vào tối, ánh sáng của nó càng trở nên chói lòa hơn.

    “Nè cậu là cái gì vậy !?” – Luminous nhìn vào “vật ấy” không chớp mắt.
    “Cậu là một tinh linh phải không ?” - “Nếu không phải thì là gì được nhỉ ?”
    Trong khi Luminous đang ngồi say sưa cùng đồ chơi mới, có một bóng người bước đến từ đằng sau
    “Này ! Em đang làm gì ở đây đấy !?”
    Nghe động nó liền đẩy cái thùng vào trong hốc, vội quay mình lại. Trước mặt cậu, một vị pháp sư bước lại gần hỏi
    “Em không trả lời thầy à ? Em đang làm gì ở đây vậy ?” – Ông lại ôn tồn hỏi.
    “Hả ? Ơ… đâu có đâu…có gì đâu thầy” – Luminous lúng túng nói.
    “Thế cái thứ sang sáng lúc nãy là gì ?” – Ông ta hỏi tiếp – “Nào mau đưa thầy xem”. Vừa nói, ông vừa bước lại gần chỗ của nó. Luminous phát hoảng chặn ông lại.
    “Không có gì đâu mà thầy”
    “Tôi đảm bảo rằng tôi đã thấy thứ gì đó, tránh ra mau nào !” – Ông ta tức giận, lùa Luminous sang một bên.
    “Không ! Đừng !” - Cậu vội chạy vào trong ôm chặt quả cầu ấy. Ngay khi vừa nhìn thấy “nó”, mắt ông liền chuyển sang nghiêm trọng.
    “Luminous ! Vật ấy nguy hiểm lắm hãy đưa nó cho thầy mau!”
    “Không được ! Em vừa tìm thấy được nó mà !” – Luminous nói.
    “Mau lên nào! Em sẽ gặp rắc rối nếu cứ giữ nó đấy !” – nói rồi ông chạy lại định giật lấy “nó”
    “Không được !”

    - Uỳnh –

    * * *

    “Thầy có chắc rằng con tôi sẽ không sao chứ !? Nó đã bị hôn mê được ba ngày liền rồi !” - (Hôn mê……? ……ba ngày sao ……….?)
    “Tôi chẳng thể khẳng định được gì trong trường hợp này cả …với một sức mạnh to lớn như thế của WhiteMage hòa vào cơ thể của Luminous, thằng bé khó mà có thể qua khỏi được…” - (Sao cơ chứ …… sức mạnh á………WhiteMage…?)
    “Vậy không còn cách nào khác nữa sao hả thầy hiệu trưởng ??”
    “Tôi xin lỗi chị, Kate. Tôi nghĩ rằng chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi được mà thôi…” - (Chờ đợi sao ? ………Chóng mặt quá ………)

    “Này ! Này! Dậy đi đồ con heo kia ! Cậu đã ngủ được một tuần rồi đấy ! Thịt chín vừa lắm rồi không cần phải làm cho nó khét lên đâu ! Dậy đi dậy đi !”
    “Ừ… biết biết, năm phút nữa thôi, năm phút nữa…”
    “Ối !! – DÌ KATE ƠI, DÌ KATE !!!!!!!!!!!!!” – Lucia chạy như bay ra vườn, la lối om sòm
    “Được rồi, được rồi, dì đây, có chuyện gì mà hớt ha hớt hải vậy hả ?”
    “Luminous !.... Hồi nãy con gọi cậu ấy, cậu ấy liền trả lời con đấy dì ơi !”
    “Hả !! Con nói thật hả Lucy ! Dì phải vô mau con ơi !” – Kate nghe xong liền bỏ cây kéo đang tỉa dở mấy cành hoa, chạy vào cạnh giường của đứa con trai vừa bị hôn mê.
    “Luminous ! Con ơi, này Luminous !!” – Bà lay thằng bé liên hồi nhưng nó không động đậy. Bà lại tiếp tục lay
    “Này Luminous con ơi ! Dậy đi nào !!” – Thấy nó chẳng buồn nhúc nhích, mắt của bà buồn bã rũ xuống. Lucia liền quát lên
    “Nè con heo lông trắng kia !!! Dậy mau đi ! Trễ giờ học tới nơi rồi kìa !!”
    Luminous liền bật mình dậy, lớn tiếng nói – “Đã bảo chờ năm phút nữa kia mà ! Cậu có đi thì đi một mình cậu đi !” – Luminous mắt nhắm mắt mở, lờ mờ nhìn cho rõ khung cảnh phía trước. Nó thấy mẹ mình ngồi ngay ở đầu giường, mắt rưng rung như sắp khóc.
    Bỗng dưng bà ôm chặt lấy nó. Luminous thắc mắc hỏi
    “Ơ…!? Mẹ à. Sao thế hả mẹ”
    “Cậu đã nằm hôn mê cả tuần nay rồi đấy !!!” – Lucia quát
    “Một tuần cơ á !”
    “Ừ ! Một tuần đấy !”
    “Hôm nay thứ mấy ?”
    “Thứ tư,…rồi sao ?”
    “Ấy chết thật ! Sao không ngủ hết luôn cả tuần này luôn đi. Hôm nay là kiểm tra phép thuật rồi !!!” – Luminous than. Kate nghe thế liền đẩy nó ra, gõ mấy phát vào đầu
    “NÈ NÈ cái thằng tiểu quỷ kia ! Có biết mẹ mầy lo lắng cho mầy muốn bạc đầu luôn không hả !? Vì mầy mà mẹ mầy già đi thêm đến 10 tuổi rồi đây nầy !!! Không có ngủ nghê gì hết, dậy mau sửa soạn còn đi học nữa !”
    “Dạ….Con biết rồi…” – Luminous liền ủ rũ. Ra sau vườn để chuẩn bị trước khi lên trường nhưng cũng không quên lườm cô bạn của mình vẫn đang cười nắc nẻ.

    “Hôm nay có môn gì đấy ?” – Luminous hỏi
    “Tiết đầu là môn Ngôn ngữ phép cổ, tiết hai là môn Lịch sử, tiết ba môn Quái vật, còn hai tiết còn lại đều là Phép thuật ánh sáng hết.” – Lucia làu làu nói.
    “Ghê nhở… cũng hên kiểm tra phép thuật hai tiết cuối.”
    “Thế cậu đã mang theo vũ khí chưa đấy ?”
    Luminous rút ra cây quang trượng, đắc ý nói
    “Có cái này thể nào mình cũng đậu cho mà xem !!!”
    “Haiz…coi chừng vũ khí bị lấy mất thì đừng có mà khóc la nghe chưa !!!”
    “Xí !!! Không có nên ghen tị chứ gì”
    “Được được… để rồi coi.”

    * * *

    ~ TÙNG TÙNG TÙNG !!!!!!!!!!!!!!!!! ~

    Lúc bấy giờ tại một khoảng sân trống. Một đám con nít ngồi ở đó xầm xì bàn tán. Trước mặt chúng, sừng sững năm con bù nhìn to lớn dùng để làm bia cho bài kiểm tra. Một lúc sau, một ông thầy mặc trên người bộ áo trắng toát cùng với những viền hoa văn màu vàng nhỏ. Bộ mặt ông trông vẻ nghiêm khắc, ngồi chiểm chệ trên một gốc cây gần đó.
    “Được rồi ! Được rồi ! Yên lặng nào tất cả các em ! Bây giờ thầy sẽ gọi từng người một, hãy lên đây thi triển những kỹ năng các em đã được bốc thăm lúc trước. Những kĩ năng này đều rất đơn giản, nếu có ai không làm được tôi sẽ liền lập tức đánh rớt nghe rõ chứ.
    Người đầu tiên, Marshall !!” – Ông thầy vừa hô lên, một thằng bé trong hàng bẽn lẽn bước đến
    “Xuyên Giáp !!!” – Thằng bé la to. Nó vung cây quyền trượng ra phía trước, những mũi tên ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện phóng đến và đâm thẳng vào một con bù nhìn khiến nó loạng choạng đổ ập xuống.
    “Chà cậu ấy giỏi quá nhỉ !! Nhìn tướng tá gầy nhom thế mà cũng làm được việc phết đấy chứ !!” – Luminous trầm trồ
    “Thôi đi ông tướng con người ta là ứng cử viên sáng giá cho đội cận vệ của Aurora đấy ạ. Cậu có mơ cũng không bao giờ giỏi bằng cậu ấy được đâu” – Lucia nhìn Luminous giả giọng xem thường.
    “Không bằng được…Nhưng hơn là cái chắc !” – Luminous tự cao
    “Ừ… để rồi xem”

    “Tốt lắm ! Người tiếp theo Lucia”
    “Cố gắng nhé Lucy !” – Luminous động viên
    “Biết rồi !”

    Thở phào một tiếng, Lucia hô to
    “Bước đi ánh sáng !” – Con bé biến mất, rồi nó bí ẩn xuất hiện sau lưng của một con bù nhìn khác. Dùng gậy phan thẳng vào lưng của con bù nhìn ấy khiến cho nó bay đi và gãy rạp. Lucia thở hồng hộc, trông có vẻ mất sức nhiều lắm. Bước về chỗ, nó nằm dài trên thảm cỏ như để nghỉ ngơi.
    “Thể trạng cái kiểu gì mà yếu thế này vậy hả !?” – Luminous trêu chọc.
    “Gì đây. Muốn chết hả, có ngon thì làm được như tớ đi rồi hẵng nói !” – Lucia nhăn nhó

    “Tốt lắm Lucia. Tiếp theo là Luminous !”
    “Hãy ngồi đây mà trầm trồ nhé” – Luminous tinh nghịch nháy mắt với Lucia. Nó chộp lấy cây quang trượng ở bên cạnh, nhanh nhảu chạy đến chính giữa vòm sân nơi mà trước mặt nó là con bù nhìn to nhất trong cả năm con.
    (Chà ! Xem ra cậu ta cũng tự tin phết đấy chứ nhỉ !) – Lucia nghĩ thầm.

    “XUYÊN GIÁP !!!!!!!!!!!!!!!!!!”
    ………
    Chẳng có gì xảy ra cả. Nó bỗng dưng hốt hoảng, mồ hôi bắt đầu đổ túa ra nhễ nhại.

    “XUYÊN GIÁP !!!!!!!!!!!!!!!!!” – Nó thét to thêm lần nữa, chiếc mũi tên đầu tiên mập mờ xuất hiện và…. lao đầu xuống đất.

    “Được rồi, cám ơn em Luminous ! Người tiếp theo …!” – Ông thầy thẳng thừng nói.
    “Không ! Đừng ! Thầy ơi ! Cho em thêm một cơ hội nữa…” – Luminous sốt sắng
    “Tôi bảo CÁM ƠN EM !!! bây giờ xin mời em ngồi về chỗ. Các bạn khác còn cần phải kiểm tra.”
    Luminous cắn răng, mặt cúi gầm xuống mặt đất. Nhìn theo hướng đó, Lucia cũng lo lắng cho nó không kém. Nếu như bài kiểm tra này mà nó không thể qua được, chắc chắn sẽ phải trở thành thường dân hoặc thương buôn mất. Lucia biết rõ rằng trở thành một phù thủy vĩ đại hy sinh vì chính nghĩa như cha nó là mục tiêu duy nhất của Luminous. Vì thế, nhất định bài kiểm tra này nó phải vượt qua.

    “Ối !! Cái gì vậy kia !!!” – Có tiếng đứa bé con đang ngồi trong hàng bỗng hét lên.

    Trước mặt của Luminous, một vòng tròn đang được vẽ ra. Trong tích tắc nó phóng thích vô số tia sáng hỗn loạn khắp nơi.
    “Này Luminous !!!! Em đang làm gì vậy, dừng lại đi !!!!!” – Ông ta vừa dứt câu, liền bị “chúng” tấn công, bật phăng ra khỏi gốc cây to lớn và tông thẳng vào tường.
    Những đứa trẻ lúc đó bấy giờ bắt đầu hoảng loạn, chạy toáng lên như đàn ong vỡ tổ, có một số đứa đã bị tấn công và ngất đi mất.

    “KHÓA KỸ NĂNG !!!!!!”

    - ẦM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! –

    Mảnh đất phát nổ. Tiếng nổ làm bật tung lên cả những tảng đá tàn tích to lớn nhất, đốn hạ đi mất một diện tích lớn của cả rừng cây. Chậm rãi bước dần đến cơ thể đã bị vắt kiệt sức lực của Luminous.

    “Chà !!.... Sức mạnh này,… là sao đấy nhỉ …?” – Hắn từ tốn, chậm rãi nói.
    “Hè hè !!... Nếu ta giết nó, sẽ bớt đi một mối nguy hại cho chúng ta chứ !!” – Một tên khác lùn tịt đứng cạnh hắn loi nhoi nói.
    “Từ từ đã nào Spiegelmann …, chúng ta vẫn còn nhiều trò chơi với nó mà…ví dụ như… trò chơi lợi dụng chẳng hạn …?”

    “Ta sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu !!!” – Lucia đã đứng sau lưng chúng từ lúc nào. Cô bé thét to không lo sợ.
    “Hử !! Ngôi làng này trông thế mà cũng lắm kẻ gan trời thế nhở ?”
    “Con bé không ở một mình đâu Arkarium thân mến !!!”
    “Ô Là La ! Sau nó còn có một ông già nữa kìa !!” – Spiegelmann cười cợt
    “Xin chào người anh em ! Đã lâu không gặp,… ông vẫn trông xấu xí như ngày nào chứ nhỉ…Ông trưởng làng ?” – Arkarium nhếch mép mỉa mai
    “Ta vẫn sống khỏe,..Ngươi không cần bận tâm. Nhưng ta e là ngươi đã chui đầu vào rọ rồi đấy, Arkarium ạ.” – Lão nói
    “Ta đến để xem nơi này sẽ bị sụp đổ như thế nào thôi,… ngươi chẳng phải tốn sức ngó ngàng đến ta đâu… nhưng trước hết, thứ lỗi ta muốn mượn tên nhóc này trong vòng…… khoảng thời gian còn lại mà nó sống được hay gì đó..”
    “Ngươi mơ à !”

    -Roẹt-

    Sau lưng hắn, Luminous đã tỉnh dậy tự lúc nào. Nó với lấy quang trượng của nó, đập thẳng vào lưng Arkarium.
    “…Mạnh đấy… Nhưng chưa đủ đâu !” – Arkarium chụp lấy một đầu của thanh quang trượng, hất tung Luminous vào vách hàng rào.
    “Hự !!!” – Luminous ho sặc ra máu.
    “Ngươi …!” – Lucia nói không ra câu, vội bỏ chạy về phía của Luminous.
    “Được thôi,…Arkarium…Hôm nay ta quyết một mất một còn với ngươi !!!”
    “Luôn luôn sẵn sàng !!”

    “Này Luminous à ! Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi luminous !!!”
    “Lucy đấy hả ?...Mình xin lỗi,…mình không qua được bài kiểm tra rồi” – Nó ngồi gục ở đó, toàn thân đau đớn, khóc nấc lên
    “Nè nè !! Bây giờ là lúc nào mà cậu còn nói chuyện vớ vẩn như vậy hả !? Chúng ta phải mau chạy đi thôi !!!” – Chộp lấy bàn tay của Luminous, Lucia phóng nhanh hòng chạy ra khỏi ngôi làng
    “Nè !!! Bé con… Chạy đâu thế hả !? Há ha ha ha ha ha ha !!” – Lão Spiegelmann bỗng chặn đường chúng lại, miệng luôn nhe răng cười nham hiểm
    Lucia sững chân lại, không thể bước tiếp. Lẫn trán và lưng của con bé, mồ hôi chảy nhễ nhại.
    “Biết lượng sức mình đấy chứ nhỉ” – Lão tâm đắc
    Sơ hở, Lucia nắm chặt lấy tay Luminous
    “Bước đi ánh sáng !!” – Cô bé dịch chuyển ra sau lưng hắn lên gối vào lưng lão và thúc Luminous bỏ chạy.
    “Con nhãi ranh này !!!” – Spiegelmann tức giận chạy theo.
    Lucia vẫn không đủ nhanh. Con bé bị lão tóm lấy cổ và vật xuống mặt đất
    “BUÔNG TA RA !!! BUÔNG TA RA !!! TÊN KHỐN KIẾP !” – Lucia quẫy đạp.
    “LUCIA !!! KHÔNG ĐƯỢC !!” – Luminous liên tục đánh lão.
    “Oái ! Oái oái ! Thằng khỉ này” – Lão liền phản ứng, giơ chân đạp mạnh vào bụng nó.Thấy thế Lucia càng cự quậy mạnh hơn, giương hai bàn chân đá vào mặt lão. “Chúng bây chết với ông rồi !!! – Ăn cái này đi !!!” – Chưa chạy thêm được bao nhiêu, Spiegelmann rút ra một sợi roi da, chộp lấy cổ Lucia
    “Ối ! Lucia !!!”
    “Đừng lo cho mình nữa ! CHẠY ĐI LUMINOUS !!!!!! CHẠY ĐI ….HỰ !!!!”
    Lão xiết chặt – “Mình sẽ đuổi kịp theo cậu !” – Con bé gào lên
    “Đừng Lucy !! Đừng bỏ mình mà !! Hức.. hức” – Luminous khóc nấc, nước mắt tuôn trào ra như suối.
    “CHẠY ĐI !!! CỨ CHẠY ĐI LUMINOUS !!!” – Lucia vẫn tiếp tục gào lên

    Sự việc đã xảy ra quá nhanh, đến mức nó không kịp cảm thấy được gì. Chẳng mấy chốc đã chạy thoát khỏi làng, nó ẩn mình trong rừng rậm, đi mãi, đi mãi và đi mãi ….

    “Xem ra bạn mày đã không thể bảo vệ được cho mày rồi. Kết thúc tại đây nhé, hà hà hà.” – Spiegelmann chầm chậm siết lấy cổ Lucia. Một dòng nước mắt chực trào trên khôn mặt bé thơ ấy
    “Xin lỗi Luminous … Mình… xin lỗi….”.

    * * * * *

    Tóm tắt phần trước : Aran, Mercedes, Phantom và Freud được ở nhờ tại "nhà" của cặp song sinh Orchid và Lotus. Sang ngày sau họ bỗng dưng bị rượt theo bởi toán quân do Von Leon cầm đầu. Lotus, do bất cẩn hay cố ý, đã ngã xuống khỏi con ngựa của Mercedes, bỏ cô em lại cùng với nhóm người của Phantom.
    Luminous là một cậu bé bình thường sống tại Aurora. Một hôm, cậu cùng cô bạn thân của mình là Lucia trên đường đi học tìm thấy được một quả cầu ánh sáng a.k.a sức mạnh của BlackMage khi còn là WhiteMage. Do tai nạn, sức mạnh ấy hoà vào người của cậu khiến cậu bị hôn mê 7 ngày liền. Trong một bài kiểm tra sau đó, sức mạnh ấy bùng phát, kéo theo sự xuất hiện của Spiegelmann và Arkarium. Trong cuộc hỗn loạn, Cậu và Lucia tháo chạy. Tuy nhiên, Lucia bị bắt lại, cô hi sinh để cho Luminous thoát khỏi Aurora và đi lang thang khắp nơi đến một ngày...



    HIỆN TẠI – TRÊN MỘT MẢNH ĐẤT HOANG VU Ở EREVE

    Mercedes: “Này ! Cậu không sao thật chứ…?”
    Freud: “Ừ! Không sao thật mà …chỉ hơi đau đau chút thôi”
    Aran: “Cậu đã làm cái quái gì mà để đến nỗi này thế hả !?”
    Freud thở dài một lúc không nói gì, khiến cho Aran bực tức không chịu được
    “Giờ sao !? Một nói, hai không”
    “Rồi rồi ! từ từ, để tui nói.”

    Freud lại lặng mình thêm một lúc lâu…
    “BlackMage… ông ta…”
    “Cậu đi gặp ông ta hả ? Chi vậy ?” – Phantom bước đến, trên tay lôi theo hai ba con Gốc rễ đang bất tỉnh, bước cạnh hắn còn có cả chàng kỵ sĩ bình minh, một trong năm cận vệ của Aria ngày trước.
    “Vậy cậu nghĩ tôi gặp ông ta để làm gì ?...” – Freud làm vẻ mặt nghiêm trọng.
    “Tạo phản chăng… Chuyện đó chỉ có cậu mới biết…” – Hắn vừa bổ củi, vừa nói.
    “…Tôi không tạo phản…
    …Tôi chỉ muốn ông ta nhận ra niềm ước vọng của ông đã đi quá xa…”
    “Quá trễ rồi Freud à” – Aran vừa nói, vừa dùng thanh đại đao của mình bổ đôi cả chồng củi chỉ trong một nhát chém. Cơn giận của cô đã quá lớn. Cô giận vì anh bạn của mình quá ngây thơ, ngốc nghếch. Giận vì cậu ta không thể nhận thấy được đường ranh giới vô hình quá mỏng manh giữa hai từ bạn bè và đồng phạm. Cải thiện thế giới sao, trong cả lịch sử nghìn năm trước đây, cô chưa từng thấy, đọc, hay thậm chí nghe thoáng qua cái kiểu cải cách nào đầy đẫm máu và tàn ác đến như vậy.

    Mercedes buồn mang mác, đôi khi lại lén nhìn qua Orchid và đám trẻ con đang cuộn mình trong đống lá khô mà ngủ. Cô lại nhớ đến vùng đất thơ mộng của cô khi xưa, nơi mà con người có thể cảm nhận được sự thanh thản, hạnh phúc chỉ nhờ đón lấy những cánh hoa anh đào rơi lả tả.
    “Ông ta… không thể nào dừng lại được nữa…” – Giọng Mercedes thỏ thẻ khiến ai cũng trở nên trầm lại.

    “…Ta ngủ thôi,…” – Chất đống củi ở bên cạnh, Phantom ám chúng tự động nhảy vào ngọn lửa vàng kia. Đặt lưng mình lên thảm cỏ đêm sương lạnh ngắt, Hắn nghĩ thầm
    (Đến bao giờ… cơn ác mộng này mới ngừng lại đây…?)

    * * *

    “Bảo trọng nhé !!!” – Chàng kỵ sĩ bình minh nói – “Tôi sẽ chăm sóc cho đám nhóc này cho, mọi người không cần phải lo lắng nhiều đâu !!”.

    Từ sớm, Phantom và những người khác đã tụ tại bến cảng đi từ Ereve đến Orbis. Cơn gió lạnh phía Tây Bắc tự khi nào đã trở thành làn gió hừng hực nóng của lửa. Cũng không còn nhiều thời gian nữa trước khi chúng đến đây và càn quét nơi này lần thứ 2.

    “Nhớ lời của cậu nhé, không là tôi sẽ bẻ răng cậu đấy” – Orchid giơ nắm đấm.
    “Tất nhiên rồi” – Chàng ta cười.
    “Chị Orchid à !!! Đi bảo trọng nhé !!!”
    “Chị nhất định phải trở về với chúng em đấy !!”
    “Nhớ trở về nhé chị Orchid !!”
    Lũ trẻ chồm tới, vừa nói vừa ôm lấy hông của cô. Gương mặt lấm lem của chúng, giọng nói của chúng, cô dường như không thể rời xa. Chỉ trong một giây phút nhỏ nhoi, tưởng chừng như cô đã quyết định ở lại với chúng. Nhưng không, cô đã phải tự nhủ với lòng mình, cô phải bằng được trả nợ máu cho anh trai. Nước mắt chẳng biết từ đâu trào ra hai bên má, Orchid ngập ngừng câu “Ừ !”.
    Đứng nấp ở sau lưng chàng kỵ sĩ bình minh ấy, một thằng nhóc khúm núm, nước mắt giàn giụa nhưng có vẻ như không đủ can đảm nói lời từ biệt cô.
    “Lại đây nào Balrog !!!” – Orchid nhìn nó.
    Nghe tên, nó bỗng giật mình. Nhưng nó chỉ khóc nhiều hơn. Nó đứng đó, đôi khi lại nép sát vào chàng kỵ sĩ.

    -Beng ! Beng ! Beng !-

    “CHUYẾN TÀU ĐẦU TIÊN CỦA BUỔI SÁNG TỪ EREVE ĐẾN ORBIS CHUẨN BỊ KHỞI HÀNH. XIN CÁC QUÝ KHÁCH HÃY CHÓNG LÊN TÀU VÀ ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI !!!”
    Orchid giật mình. Cuối cùng cũng đã đến lúc cô rời xa đám con nít này, ngôi nhà duy nhất mà bản thân còn có thể cảm nhận được tình yêu. Thiếu hụt chúng chắc chắn cô sẽ cảm thấy trống trải biết nhường nào.

    “Nào Orchid ! Chúng ta đi thôi !” – Đặt bàn chân đầu tiên trên cầu thang đi lên con tàu, Mercedes đưa tay đến Orchid.
    “Chị đi nhé !” – Cô gượng nở nụ cười, vội vã quay đi chạy thật nhanh lên boong tàu.

    “Bảo trọng nhé chị Orchid !!!!”
    “Nhớ trở về với chúng em nhé chị Orchid !!!”

    Orchid ngồi gục xuống, ngả lưng vào thành tàu mà khóc. Cô không muốn chúng nó nhìn thấy hình ảnh này của cô. Cô không muốn đập tan đi niềm hi vọng nhỏ nhoi của chúng về hình ảnh con người được sống trong ấm no, nơi mà bọn chúng có thể sống tại những căn nhà nấm ấm cúng và hạnh phúc, cùng với cô và Lotus, mà đối với cô, bây giờ đã quá xa vời.

    * * *

    “Đường đến Temple of Time chắc sẽ dài lắm đây” – Freud than thở
    “Chúng ta cũng chẳng thể làm được gì hơn nữa… Di chuyển càng nhanh thì chuyện này sẽ càng sớm kết thúc…” – Phantom nói, giọng trầm hơn hẳn mọi khi.
    Mercedes và Aran chẳng nói gì, lâu lâu lại nhìn về phía Orchid ngồi ngủ quên. Ắt rằng cô mệt mỏi lắm trước biết bao sự việc như thế này cứ liên tục diễn ra.

    -Beng ! Beng ! Beng !-

    “ĐÃ GẦN ĐẾN BẾN CẢNG ORBIS. MỌI NGƯỜI XIN VUI LÒNG KIỂM TRA LẠI HÀNH LÝ !!!”

    “Đến rồi đấy, gọi cô ấy dậy thôi” – Phantom bảo
    “Không cần thiết nữa đâu. Cô ấy đã sẵn thức dậy rồi” – Aran vừa nhìn Orchid vừa nói.

    “Chà ! Mọi người lại đây ! Xem ra… chúng ta đã trễ mất một bước rồi !…” – Freud ló đầu ra ngoài thành tàu. Cảnh tượng trước mắt cậu không thể tưởng tượng đến nỗi phải thốt lên.

    Mọi người đều bước đến, nhìn xuống dưới nơi khu vườn các tiên nữ sinh sống, không còn là vườn địa đàng thơ mộng, không phải là nơi mà con người có thể đặt chân lên những đám mây bồng bềnh nâng đỡ từng viên gạch trắng emyêucáoemyêucáoc cổ kính. Khắp chung quanh Orbis giờ đây, chỉ thấy một màu đỏ rực của máu. Đến cả tấm màn sương mờ se se lạnh lúc trước đến giờ đã là đám tro tàn pha với màu lửa thắp lên trông mịt mù.

    Phantom đặt bước chân đầu tiên lên đống đổ nát, vừa chau đôi mày lại và nhìn ra xung quanh. Đến cả bến cảng cũng chẳng còn được nguyên vẹn nữa. Những lỗ hổng trên mặt đất xuất hiện rải rác trên nền gạch bị nhuộm đỏ, sơ sảy phát thì chỉ có rớt xuống chết chứ chẳng chơi. Tàu bè ở các trạm cũng bị đập phá nát hết. Không biết rằng chuyện đã xảy ra cách đây bao lâu nhưng tại đây, những mảnh gỗ vẫn bùng cháy dữ dội và không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

    Freud cuối mình xuống, đưa tay nắm lên một nhúm bụi trắng lấp lánh

    “Bụi ánh sáng !?”
    “Gì vậy ? Cậu nói gì à ?” – Aran đưa mắt nhìn
    “Bụi ánh sáng…”
    “Thứ này chỉ có tộc Aurora mới có” – Mercedes bảo
    “Sao cô biết !?” – Orchid ngạc nhiên
    “Tôi là nữ hoàng cơ mà… từ nhỏ, ngoài tập cung ra tôi cũng phải học đến nằm lòng những kiến thức như thế này” – Mercedes cười
    “Điều quan trọng là tại sao nó lại ở đây…? Mình nghe nói Aurora đã bị tên Arkarium càn quét từ lâu rồi mà” – Freud thắc mắc
    “Việc có người thoát ra khỏi vòng tay của tử thần là không hiếm đâu chàng trai ạ” – Orchid ung dung nói.

    Lấy ra một cái túi vải nhỏ, Freud bỏ vào một nhúm nhỏ rồi cột cái túi ấy lại vào lưng quần.
    “Phải rồi !!!” – Phantom chợt thốt lên.
    “Gì đấy ! Làm giật cả mình !” – Orchid cằn nhằn
    “Ở đây ắt có người còn sống sót đúng không” – Phantom quay sang Orchid hỏi
    “Đấy chỉ là giả thuyết thôi” – Orchid bảo
    “Không không, ở đây có một người chắc chắn phải thoát được vụ này !!” – Phantom nói, ánh mắt tràn trề hi vọng.
    “Là bà ta, nhà tiên tri Spiruna” – Aran nhanh chóng nói.
    “Tất nhiên rồi ! Nếu ta đó thể tìm đến được chỗ ở của bà ta, không biết chừng ta có thể nắm được tình hình mà còn biết cách đánh bại được hắn !!!” – Phantom reo lên.
    “Thế…nhà bà ta ở đâu ?” – Orchid hỏi, vẻ quan tâm.
    “Không xa đâu, chỉ vòng quanh đây mà thôi…” – Freud bảo
    “Thời gian đang trôi đấy ! Mau đến đó nhanh thôi”

    Lửa tốc hừng hực, những cái xác rũ rượi của các chậu hoa ăn thịt rải dài trên con đường dường như là vô tận. Từ trên một đám mây nhỏ, từng người từng người đu mình trên dây xuống mặt đất. Tại góc nhìn này, liền thấy được căn nhà lụp xụp đằng xa như gần bị đổ nát. Những giàn hoa bốc cháy giờ đã héo tàn. Thật khó mà có thể tin được một thứ gì đó vẫn còn có thể dựng lên được giữa khung cảnh hoang tàn như địa ngục thế này.

    Phantom hé mở cửa của căn nhà được cho là thuộc về người tên là Spiruna. Họ bước vào, không khí bên trong đầy ám muội dường như hơn cả không khí ở ngoài. Phía trước, họ lờ mờ thấy được ngọn đèn dầu huyền ảo. Những bước chân cứ đi mãi, đi mãi đến khi họ nhận thấy… không có ai ở đó.

    “Không ngoài dự đoán. Chắc bà ta cũng ngủm luôn rồi” – Orchid nói, giọng điệu nặng nề, thất vọng thấy rõ.
    “Lý nào lại như vậy được ! Bà ta hẳn phải đâu đó quanh đây. Không thể nào chết được” – Freud nhăn mặt.
    “Có thể bà ta đã bị bắt rồi cũng nên…” – Aran nói.
    “Ừ…chắc là vậy…” – Phantom ủ rũ.

    “Ai bảo ta bị bắt đấy !?”
    Từ đằng sau, một bà lão áo tím bất thình emyêucáoemyêucáoemyêucáoh xuất hiện.
    “Là bà đấy hả Spiruna ! Bà còn sống được sau vụ này sao !?” – Mercedes mừng rỡ hỏi
    “Nếu ta chết thì người đứng đây là ai hả !? Hỏi vớ vẩn” – Bà ta chậm chạp nói. Từ từ bước đến cái bàn gỗ bị cháy xém của mình, bà ta lia mắt một lượt đến tất cả gương mặt xuất hiện ở đây – “Các người đến sớm hơn ta dự đoán nên ta đi dạo không kịp về”
    “Đi dạo à ?” – Freud hỏi. Mắt cậu ta nhìn bà một cách nghi ngờ
    “Cũng không hẳn. Ta đã dẫn đường cho một chàng trai xuống Elnath”
    “Là ai vậy ?” – Phantom liền thắc mắc.
    Bà ta cười nhẹ - “Ta sợ nói ra các ngươi sẽ chạnh lòng mất…”
    “Bà cứ nói đi !” – Phantom thúc
    “Để ta gợi ý cho các ngươi nhé… Ánh sáng…”
    “Là người của Aurora !” – Freud liền nói
    “Chính xác… hừm…tự một tay cậu ta, quét sạch đi cả lũ gián tràn vào đây”
    “Sao cơ á !!!!” – Aran khủng hoảng
    “Đó là lý do vì sao xác bọn quái vật cứ nằm rải rác khắp nơi ??” – Phantom nói.
    “Câu chuyện hay lắm nhưng bây giờ xin bà vảo chủ đề chính được không…!?” – Orchid hối thúc
    “Được thôi, được thôi… Các ngươi muốn hỏi ta điều gì…?” – Bà ta thảnh thơi ngồi lên chiếc ghế gỗ
    “Bà biết mà… chúng ta muốn cuộc chiến này không còn phải diễn ra nữa” - Mercedes bảo, giọng điệu hối thúc.
    “Hãy chờ ta một chút…”

    Bà ta nói rồi móc trong túi quần ra một viên pha lê đỏ chói. Bà ta chìm đắm trong nó một hồi lâu. Như cả thể xác lẫn linh hồn đang thuộc về hòn đá đó.
    “Hừm… Các ngươi đã hướng vũ khí vào nhầm người rồi…
    Ta đã thấy… một con rắn độc… nó đang dần gặm nhấm nguồn ánh sáng cuối cùng trong màn đêm tuyệt đối sâu thăm thẳm…” – Bà ta ngập ngừng
    “Rắn độc… ánh sáng trong màn đêm… chẳng lẽ…” – Freud chau mày
    “Sao..! Cậu đã biết gì à…!?” – Phantom hỏi
    Lặng mình một hồi lâu, Freud liền nói vang lên như đã chắc chắn
    “Mọi người không ai để ý hết sao !? Rắn độc chính là Arkarium ! Còn ánh sáng của màn đên tuyệt đối…”
    “BlackMage…” – Mercedes ngập ngừng
    “Chính xác” – Freudreo lên mừng rỡ - “Ông ta đã không phải là người đi chệch con đường của mình. Chính Arkarium đã âm mưu lợi dụng lí tưởng của ông để thâu tóm…”
    “Hãy dừng lại đi cậu bé” – Bà ta chợt hét lên – “Lão ta đã không đi chệch con dường nhưng vì con rắn độc mà trở nên độc ác không phải đều là như nhau hết sao !!!!!”
    “Tỉnh lại đi chàng trai trẻ ! Những niềm tin đó của cậu đã quá mạnh và làm con người cậu trở nên lu mờ rồi…”

    Freud chợt im lặng. Cậu ta lại một lần nữa rơi vào tâm trạng trầm trọng lúc trước. – “Thôi được…”
    Aran quàng tay lên vai cậu – “Chúng ta đều biết ông ấy không phải người xấu… Nhưng chính cậu phải đối diện với sự thật rằng bóng tối đã ăn trọn ông ta và biến ông thành một con quỷ rồi…”

    Không ai nói một lời nào nữa. Không khí ảm đạm của căn nhà bao trùm lên bộ não nặng nề của cậu
    “Chúng ta nên đi thôi…” – Phantom bảo – “Xuống Elnath…”
    “Nếu tôi là cậu… Tôi sẽ không xuống đó ngay lúc này đâu…”
    Một chàng trai tóc trắng bỗng dưng từ đâu ra xuất hiện ngay cạnh Spiruna.
    “Là người của tộc Aurora” – Freud ngạc nhiên
    Nghe Freud nói thế, Aran liền hiện ra cái bản mặt khó chịu
    “Tại sao chúng tôi lại không nên xuống đó !!”
    “Là phong ấn… chỉ cần các người chạm vào nó thì sẽ phải chịu đi đến một nơi đâu mà đến các người cũng chẳng biết được”
    “Thế thì làm sao chúng ta xuống đấy được !?” – Phantom hỏi
    “Nửa tiếng nữa… theo kinh nghiệm của ta sẽ là nửa tiếng nữa,… các ngươi có thể xuống đó an toàn”
    “Chúng ta không rảnh thì giờ để chờ đến nữa tiếng đâu. Ta đi thôi !” – Aran bảo. Nắm lấy tay Mercedes và Freud lao đi vào thành của ngọn tháp dẫn xuống Elnath.
    “Nè nè ! Chờ tôi với !!” – Orchid hốt hoảng chạy theo – “Đi mau thôi lão tóc vàng !!”
    Phantom nấn ná nhìn kẻ đứng trước mặt mình rồi cũng bỏ chạy theo. Cậu ta đứng đó một lúc lâu, miệng nhếch lên cười.

    * * *

    FACT : Aurora không phải là tên của một ngôi làng hoặc dân tộc. Nó là tên của một (tổ chức) phù thuỷ do White Mage đứng đầu. Luminous, bằng một cách nào đó, có liên quan đến họ. Việc Luminous có phải là con của Kate và Vieren hay không vẫn là một bí ẩn (so với tác giả)
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 18-01-2016 lúc 10:39.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •