Tỉnh giấc. Nó mở đôi mắt nặng trĩu, kết lại vì gì đó. Nheo mắt, nó khẽ che lại thứ ánh sáng lọt qua khe bàn tay. Nó úp người. Chùm chăn lại. Quơ quơ tay. Lần mò điện thoại trong đống chăn bông. Mở khóa. < SAT / 2 /14 >
- " Valen...tine, ...nhỉ? " - Nó tự nhẩm.
Nó chống dậy. Mắt nhắm nghiền. Cố gắng tránh khỏi cái ánh sáng ấy. Nó thu mình. Loạng choạng đứng dậy với chút sức còn sót lại. Uể oải bước xuống giường. Nó cảm thấy lạ lắm. Có gì đó không đúng với nó thường ngày. Nó đưa tay lên lồng ngực. Mặt mũi nó đỏ ửng. Khẽ mở đôi môi đã tê lại vì bặm. Thở dốc, tim đập mạnh. Choáng váng. Nó chống tay vào tường. Đôi chân bủn rủn như muốn khụy xuống đất. Hít thật sâu. Nheo mắt lại. Nó không muốn cái thứ ấy tràn ra nữa. Lảo đảo, nó chui vào phòng tắm. Tạt vài vốc nước. Rửa trôi hết CÁI THỨ ẤY. Nó thở dốc.
Bước ra hiên nhà. Hôm nay trời nắng nhẹ. Vài giọt nắng nhạt khẽ lăn trên mái tóc, dần dần lướt qua làn da nó. Nó thấy lạ. Lạ vì nắng nhưng nó vẫn cảm thấy có gì đó rất lạnh. Nó nhìn xung quanh. Ừm, đúng rồi. Trước mắt nó là khung cảnh Valentine đúng nghĩa. Nó cười nhạt. Hôm nay nó sẽ... Nó phải chấm dứt. Mở khóa điện thoại. Nó lướt qua một lượt. Rồi nó...xóa. Từng chút một. Kỉ niệm, kí ức. Đau. Giống như vứt bỏ đi một phần nào đó trong cuộc sống nó vậy. Chợt. Nó dừng lại dòng tin nhắn. " [....] có bạn trai mới rồi... ". Run. Nó từ từ bấm: < Xóa tất cả tin nhắn đã chọn? > | Yes |. Xung quanh nó nhòe hẳn đi. Bỗng. Có chút gió nhẹ thoảng qua. Cuốn đi chút cảm xúc của nó, hòa vào ánh nắng.
- " Cũng đến lúc... Anh phải từ bỏ rồi, em nhỉ ".