TT ^ TT hơn 1 tuần rùi mà hok wa dc page 2 TT ^ TT bùn ế
TT ^ TT hơn 1 tuần rùi mà hok wa dc page 2 TT ^ TT bùn ế
không để mọi người chờ lâu hơn
Chương III
Cơn gió nhẹ nhàng xung quanh bao trùm lấy tôi và anh, mọi thứ dường như tĩnh lặng như đón chờ một điều gì đó sắp xảy ra. Tôi tiến gần lại anh, từng bước một, những bước đầu tôi còn e dè, nhưng lát sau như có cái gì thúc đẩy tôi phải đi đến bên cạnh anh, phải chạm vào anh. Tôi tiến gần hơn, gần hơn nữa, cảm xúc trong tôi càng lúc càng cao, tim tôi đập nhanh và mạnh hơn bình thường, mạnh đến nổi khiến tôi đau thắt. Khóe mắt tôi nhòe dần, tôi đưa tay lên lau nhanh nước mắt và nhận ra là đã đứng ngay trước mặt anh. Cả cơ thể tôi thì nóng rang, nhưng sao không khí xung quanh anh lại lạnh toát như thế này. Tôi ngượng ngùng đưa tay lên vuốt nhẹ tóc anh rồi xuống gò má, thật sự là cơ thể anh toát ra luồng khí lạnh băng khiến bàn tay tôi khi chạm vào anh cũng dần dần tê buốt và mất cảm giác.
- Kaori!! Chị đang làm gì vậy??
Tôi giật mình quay lại thì Mao đang đứng ở hiên nhà và nhìn tôi với vẻ mặt đang mơ ngủ _ “ vút”_ tiếng gió xé ngay sao lưng, tôi quay lại phía người con trai đó nhưng anh ta đã biến mất, nhưng tiếng chuông leng keng thì vẫn đang vang lên từ phía trong rừng. Không suy nghĩ, tôi liền đuổi theo, chạy về phía tiếng chuông đang xa dần ấy.
- Chị Kaori!! Chị đi đâu vậy?!?
Mặc cho Mao đang gọi, tôi vẫn chạy vào rừng. Âm thanh đó bây jo` như đã tắt hẳn nhưng tôi vẫn đuổi theo trong vô thức. Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi với hi vọng có thể đuổi kịp anh ta, nhưng điều đó là không thể, anh ấy cứ như biết mất khỏi không gian này và chỉ còn một mình tôi tại đây. Vô vọng tôi ngồi khụy xuống đất, nước mắt tôi nhỏ thành giọt rơi lả chả, lúc này tôi mới biết mặt tôi đã đẫm nước mắt.
- Thật là khó chịu, tại sao nước mắt cứ rơi mãi thế này
Tôi lấy tay lau nước mắt và cố kìm nén nó lại nhưng không được, nước mắt vẫn chảy dài.
- Ngừng lại đi, sao…sao lại thế này… hức…hức..
Tôi bắt đầu khóc nất lên, không thể kìm giọng lại nữa. Tôi lấy tay bịt miệng mình lại để giọng tôi không phát thành tiếng. Cảm giác thật khó chịu, cứ như vừa mất đi một cái gì đó rất quý giá. Một hình ảnh thân quen, khung cảnh yên bình, những tiếng cười vui vẻ… những hình ảnh mờ ảo đấy chợt hiện trong đầu tôi…tôi cố gắng tìm kiếm hình dáng của người con trai đó nhưng nó lại dần dần dẫn tôi đi vào góc tối.
- AAA!!!!! Đau quá…đầu tôi…
Mọi thứ trước mắt tôi tối dần và tôi không còn nhận thức được gì nữa, đến khi mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng của ngôi nhà
- Ah! Chị tỉnh rồi hả?? tối qua chị làm tụi em lo quá chời – Bí nói một cách hớn hở
- Uhm… chị xin lỗi… có nhìu thứ xảy ra quá…
- Mọi người ơi!! Chị Kaori dậy gòi nè!!!
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Bí đã chạy ra ngoài gọi mọi người. Yami và Mao đi vào, Mao nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng hòa thêm một chút sợ hãi nhưng hình như chỉ có mình tôi nhìn thấy điều đó.
- Chị thấy ổn không Kaori?!? – Yami ngồi xuống cạnh tôi.
- Uhm! Cũng thấy ổn rồi, xin lổi đã làm mấy em lo lắng… xin lỗi..
- Sao tối qua chị lại chạy vào rừng vậy?!?
Tôi quay qua Mao thì thấy cô bé hai tay nắm chặc vạt áo run rẫy và tránh né nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cũng hơi ngạc nhiên.
- Àh! Chị …chị vào để tìm lại đồ làm rớt lúc chiều..
- Chị nói dối!! – cô bé hét toán lên rồi bỏ chạy ra ngoài, làm tôi Bí và Yami ngạc nhiên.
- Mao làm sao thế ta?! - Bí ngạc nhiên hỏi.
Tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ lo lắng nhìn theo hướng của Mao – “ không lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra khi mình chạy vào rừng?” – tôi nghĩ.
- Thôi chị nghĩ ngơi thêm một chút nữa đi, tụi em ra dọn dẹp đồ rồi mình về thành phố - Yami nói.
- Ủa?! hôm nay mình về à? Chị tưởng ngày mai chứ?!
- Không ạ! Tụi em bàn bạc cả rồi, chị đang không được khỏe nên mình phải về sớm rồi đưa chị đi khám nữa.
- Thời tiết cũng không được tốt từ tối qua đến giờ, ở lại cũng không vui chơi được gì chị ạ - Yami vừa nói hết câu thì Bí bồi thêm.
- Uhm! Chị xin lỗi, cũng tại chị hết – tôi cười và nhìn 2 đứa đang lo lắng cho tôi.
- Hum phải mà – Bí vừa nói và ôm chằm lấy tôi
- Uhm! Rồi, chị biết rồi – tôi xoa đầu Bí
- Em nằm đây với chị được hok?? – bí nói và nhìn lên tôi với cặp mắt long lanh.
- Uhm…
- Không được!! em phải ra phụ dọn dẹp nữa, để chị Kaori nghỉ ngơi chứ - Yami vừa nói vừa túm cổ Bí xách ra ngoài như túm một chú thỏ con
- Ơ!!
- Còn chị thì nằm nghỉ ih!!
Yami dỏng dạt nói vọng lại ngay lúc tôi định mò dậy và đi ra cùng mọi người. Tôi biết nếu bây giờ mà đi ra thì thế nào Yami cũng sẽ làm một trận nên đành nằm xuống. Tôi chẳng có cảm giác gì mệt mỏi cả, nằm ngắm trần nhà gổ tôi mới nhận ra một điều tuy căn nhà khá cũ nhưng mọi thứ trong đây đều sạch sẽ và có những vết tu sửa khá mới.
- Không lẽ nhà này có người ở sao??
Tôi tự hỏi, rồi không kiềm chế được tính tò mò của mình nữa, tôi định ngồi dậy và lục tung mọi thứ tại căn phòng tôi đang nằm, nghĩ là vậy nhưng trong căn phòng không có cái gì cả ngoài ngăn tủ đựng mền gối và một cái tủ gổ thấp có 4 ngăn kéo. Tôi đi lại phía tủ gổ và mở từng ngăn ra thì trong đó chỉ có mấy bộ đồ của nam lẩn nữ
- Hở? vậy là nhà này có hai người à? Quần áo mà để chung thế này chắc họ có mối quan hệ thân thiết lắm đây – tôi nói thầm
- Chị có vẻ ổn rồi nhỉ?! – Cáo lên tiếng khi đi ngang qua và nhìn thấy tôi đang đứng trong phòng.
- Àh! ừ, chị cũng khỏe rồi, chị dọn dẹp phòng này xong sẽ ra giúp mọi người nhé – tôi đáp lời Cáo.
- Ờh! Vậy cũng được, mà chị không cần ráng sức đâu
Nói xong Cáo tiếp tục công việc của mình. Tôi cũng đóng cái tủ lại nhưng không quên sắp xếp gọn đồ trong đấy như thói quen, xong tôi quay ra dọn mền gối đã nằm và đi ra giúp mọi người dọn đồ đạt và tất nhiên là với sự không hài lòng của Yami và Bí.
Mọi thứ đã gọn gàng, chúng tôi rời căn nhà và đi xuyên qua cánh rừng, mỗi bước đi của tôi đều lưu luyến nơi này. Khi đến giữa rừng thì tôi nhận thấy Mao có vẻ bất thường, cô bé lộ rõ vẻ sợ hãi và thỉnh thoảng nhìn lén về phía tôi. Không biết nguyên do là gì nhưng để tránh khó chịu cho cô bé nên tôi lùi dần về phía sau. Đi thêm được một đoạn có một cái cây khá to, bên dưới nó có những viên đá được xếp ngay ngắn xung quanh. Mọi người thì không để ý nhưng Mao thì như né không lại gần cái cây đó, tôi thấy lạ nên đến gần xem cái cây đó có gì đặt biệt không. Đi đến gần cái cây và đi quanh nó một vòng thì nhận ra trên thân cây có một vài vết cào từ móng vuốt sắt nhọn còn rất mới, tôi bất giác nhìn xuống bàn tay mình rồi cười phì cái sự ngốc nghếch của mình
- Làm sao có chuyện đó được chứ !!- tôi nói thầm.
Định quay đi thì tôi nhận ra là trên thân cây còn có những vết màu đen nếu nhìn không kỹ thì sẽ k thấy, tôi đưa tay lên định chạm vào thử thì mọi người gọi nên tôi đành bỏ qua chuyện đó và cùng mọi người trở về thành phố.
___________________
- Wa!!! Cuối cùng cũng về tới nhà rồi, đã quá
- Uhm! Đúng là không đâu thoải mái bằng ở nhà.
Mọi người chia tay nhau tại bến xe, tôi và Yami cũng đã về tới nhà. Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm xúc của tôi trái ngược hẳn điều tôi vừa nói. Tôi cảm thấy không thoải mái tí nào, chỉ muốn quay trở lại ngôi nhà trên núi đó.
- Em đi tắm trước ! Chị soạn đồ ra giúp em nha – Yami nói khi tôi vẫn chìm trong cái cảm xúc khó chịu này.
- Uh! – tôi đáp trong vô thức.
- Kaori này! Nếu chị còn chưa khỏe hẳn thì ngày mai e cùng chị đi bệnh viện nhé – Yami nhìn tôi lo lắng
- Ah! Thôi khỏi đi, chị không thích tới mấy chỗ đó đâu.
- Không được, nhất định phải đi – Yami từ phòng tắm thò đầu ra nhăn mặt lườm tôi.
- Ah! ừh thì đi, chị soạn đồ ra đây.
Tôi cười chống chế rồi ôm ba lô đi lên phòng.
- Haiz.. cái cảm giác này… thật khó chịu – tôi nói
Khi dọn đồ ra thì tôi mới để ý thấy thiết áo sơ mi nhận được trong chuyến đi, tôi đã đem nó về…nhưng còn chiếc vòng
- Đâu rồi nhỉ?! Không lẽ quên ở đó rồi!?!
- Em xong rồi nè, tới chị đó – Giọng Yami từ tầng dưới vang lên
- Rồi!! xuống ngay – tôi lật đật lấy đồ và chạy xuống, gặp Yami ngay cầu thang – À nè! Lúc dọn đồ giúp chị, em có thấy cái vòng gắn lục lạc bạc không?!
- Hở?? – Yami suy ngẫm một lúc – hình như là không, em còn chưa thấy nó bao giờ. Sao thế? Chị bị lạc mất đồ à?!
- À không có gì đâu! – tôi lướt qua Yami và không nói thêm gì nữa.
____________________
~ lách tách, lách tách ~
- “ Em đang ở đâu vậy, Kaori!!!”
- Hở?? chuyện gì thế… ai đang gọi mình vậy… người kia là..
- “ Kaori!! Em đang ở đâu?!”
- “Người đó… là chàng trai mình gặp trên núi…nhưng anh ta trông hơi khác … anh ta đang làm gì vậy?! Khụ khụ.. khói ở đâu ra vậy…nóng quá… hả!! lửa, lửa cháy rồi…ngôi làng đó … ngôi làng đang cháy…sao anh ấy làm vậy… “
~ Leng keng~
- “Tiếng chuông…là chiếc vòng cổ… anh ta giữ nó sao?! …”
- “ Kaori, sao em lại đi nữa vậy?! Kaori!!! ”
- …?! Bỏ đi? Một lần nữa?! …. Hah.
Tôi choàng tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong căn phòng của mình
- Là mơ sao?! Tại sao anh ta lại tìm mình, anh ta đã phá hủy cả ngôi làng vì tìm mình sao?!
Tôi nhìn qua đồng hồ thì mới chỉ có 2 giờ hơn, tôi không thể ngủ lại được do mãi suy nghỉ về anh ta và mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ. Tôi quyết định quay trỡ lại ngọn núi đó. Không cần đem gì nhiều, tôi lén ra khỏi nhà, chỉ cầm theo ví tiền và chiếc áo sơ mi trắng bỏ trong túi xách nhỏ rồi ra bến xe đi thẳng đến đó.
Vừa đặt chân xuống xe rồi đi vào ngôi làng, mặt trời cũng vừa chóm và trước mặt tôi là tàn tro bay nghịt bầu trời, từ phía ngôi làng, tán lửa vẫn còn đang bập bùng lan tỏa như đang từ từ nuốt lấy ngôi làng.
- Thế này là sao?! Không phải đó chỉ là giấc mơ sao?!
Tôi chạy gấp về phía ngôi làng, nhưng mọi thứ dường như chìm trong biển lửa và nơi này cũng cách quá xa thành phố không thể kịp gọi cứu hỏa hay viện trợ nào cả. Tôi chỉ biết đứng lặng người trước biển lửa mà anh đã gây ra.
_______________ Hết chương III ________________
Lần sửa cuối bởi vivjojo, ngày 01-01-2013 lúc 21:45.
em sờ tem ~
đọc rùi s'
hay á ~
btw, chưa tks dc nữa
Nhân vật phụ nhiều quá, sau này các nhân vật phụ còn những vai trò gì trong truyện nhỉ
GATO mổi cái hình minh họa ....