Người viết: Một con bệnh hoang tưởng
Nhân vật: Các mem trong G Hớt nô va thân yêu
Thể loại: Fantasy, lãng xẹt mạn, action, sci-fi (quên đi), supernatural, và một mớ hổ lốn khác.
Cảnh báo: Ừm, đây là fic đầu tiên của mình, để hưởng ứng phong trào viết fic của G. Văn chương của mình vốn không phong phú bay bổng lắm, nên nếu có sai sót gì mong các bạn bỏ qua. Nội dung cũng không có gì đăc biệt, nếu có bạn nào dị ứng với mainstream thì bỏ qua luôn đi. Ờ tạm vậy đã, à quên, cái tên cũng chỉ là đặt cho có thôi nên đừng hỏi mình sao tên không liên quan đến nội dung, mình không biết đâu. Các bạn có quyền khen chê góp ý sao cũng được, mình nhận hết, nhưng sẽ không sửa theo ý các bạn, nếu không thích có thể drop ngay lập tức~.
FAKE MOON
Chap 1: Ngôi trường mới
Học viện Heart Nova, nơi tập trung các nhân tài từ khắp thế giới. Những đứa trẻ được lựa chọn từ khắp nơi quy tụ về đây, hưởng nền giáo dục hoàn hảo nhất. Học viện này có các cấp lớp từ tiểu học tới cao học. Toàn bộ ngôi trường nằm trong không gian riêng biệt, như một thành phố thu nhỏ với trên mười lăm ngàn người gồm các học sinh và cán bộ, giáo viên, công nhân viên. Chỉ cần theo được chương trình học, các học viên ở đây đều được miễn mọi chi phí. Hiển nhiên, các học viên khi ra trường đều nhận được công việc quan trọng trong bộ máy nhà nước. Vì thế, được học ở đây là mơ ước của mọi người. Hầu hết các học viên đều trải qua các kì thi trắc nghiệm trí thông minh từ bé và được đào tạo theo hệ thống, Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ngoại lệ, và hôm nay xảy ra một trong các ngoại lệ hiếm hoi.
Người thầy giáo khẽ đẩy cửa bước vào lớp và thở dài. Hoc sinh toàn thiên tài với IQ trên 140, những bài học bình thường hầu như không gây khó khăn cho bọn nhóc. Mặc dù ông khá phục người soạn ra giáo án đủ làm khó học sinh, nhưng người dạy như ông thì gặp khó khăn gấp chục lần. Đành chịu thôi.
Học sinh, đang bận trao đổi đủ thứ trên trời dưới đất, thấy cánh cửa mở ra, vội vàng đứng lên chào thầy. Nhưng điều gây ngạc nhiên cho họ, là một cậu bé tóc xanh lá theo sau thầy. Bình thường sẽ không có chuyện chuyển lớp hay nhập học giữa chừng. Các học sinh trong lớp trao đổi những ánh mắt tò mò trước khi ngước lại lên bục giảng.
Thầy giáo ôn tồn nói:
- Tôi biết các trò ngạc nhiên, nhưng đây là học sinh mới của lớp ta, các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.
Cậu học sinh khẽ đẩy cặp kính lên, cất tiếng một cách bất đắc dĩ, giọng đều đều không chút cảm xúc:
- Xin chào các bạn, mình tên là Kamiya, mong được giúp đỡ.
- Được rồi, em ngồi xuống cuối lớp đi. Lớp trưởng nhớ hướng dẫn cho bạn nhé!
- Vâng ạ!
Một vài học sinh tò mò nhìn xuống, đúng là cuối lớp đã được kê thêm một bộ bàn ghế. Sao lúc nãy không ai nhận ra nhỉ?
Kamiya kéo ghế và ngồi xuống, tiết học tẻ nhạt bắt đầu.
.
.
Giờ ra chơi, một học sinh đến cạnh Kamiya.
- Này, sao cậu lại nhập học giữa chừng thế? - Cậu học sinh có mái tóc lam kéo một cái ghế cạnh đó lại, hỏi.
- Cậu là lớp trưởng à? Kamiya nhận ra cậu học sinh trả lời thầy giáo.
- Ừ nhỉ, quên chưa giới thiệu, tôi là lớp trưởng, tên là Kawahara.
- Chào cậu.
- Thôi nào đừng có hờ hững vậy chứ, cậu làm tôi đau lòng đó, cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Ừm, do ông già tôi thấy học ở đây có lợi nên bắt tôi đến, có gì đâu.
- Cậu qua được kì thi đầu vào thật hả?
- Tôi thấy dễ mà – Kamiya ngạc nhiên.
- Cậu ở nhà nào vậy?
- Nhà?
- Giống kí túc xá ấy mà. Học viện có hơn mười ngàn học viên, nên được chia ra 7 nhà, theo màu 7 sắc cầu vồng.
- Ý tưởng của ai vậy?
- Đương nhiên là hiệu trưởng rồi.
- Ông ấy cũng lãng đãng mạn nhỉ. – Kamiya lục lọi gì đó trong cặp – À, theo cái này thì tôi ở nhà Lục.
- Còn tôi ở nhà Lam đó.
- Hử? – Kamiya cau mày nhìn Kawahara – Đừng nói với tôi là chia nhà theo màu tóc nhé.
- Đương nhiên là không rồi. – Kawahara cười phá lên. – Chắc cậu chưa biết đường ở đây, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan.
- Cám ơn cậu.
Kamiya gấp quyển sách rồi rồi ngước nhìn Kawahara, cười. Bấy giờ Kamiya mới nhìn ra ngoài, ngạc nhiên:
- Cái đống ngoài kia… là gì thế?
Một đám con gái lố nhố bên ngoài cửa sổ, mà khoan, có cả con trai nữa.
- Tôi phục sự tỉnh rụi của cậu đó. – Kawahara ôm bụng cười.
- Mấy bạn đó… theo cậu à?
- Ừm, tính ra cũng hơi phiền. – Kawahara nhún vai.
- Đó không phải thái độ tốt đâu. – Kamiya lắc đầu.
- Ờ thì….
Tiếng chuông vào lớp reo vang cắt ngang lời nói của Kawahara. “Lát nữa nói sau” – Kawahara nói rồi đi về chỗ.
Buổi học tiếp tục, trước khi ra khỏi lớp, thầy giáo chủ nhiệm nói: