Phần 3 : Quá khứ…


Kì 32:


Ruu nằm dài trên ghế sofa ngoài phòng khách, vắt tay lên trán suy nghĩ :

“Không thể nào cô ấy còn sống được, mấy trăm năm rồi cơ mà … Chắc chắn không phải Sakura, đây hẳn là trò lừa của lũ con người. Chúng chỉ đáng làm bữa ăn cho ta. Chúng là những gì xấu xa mà Thượng Đế đã bỏ quên: ti tiện, xảo trá, lừa bịp, phản bội, giết hại lẫn nhau, … Còn ta nằm trong tầng lớp trên, một (vài) chủng tộc vượt trội mà Thượng Đế ưu ái hơn cả, “Dòng tộc”. Bay lượn, sống hay ngủ vài trăm năm là điều khá dễ dàng đối với chúng ta, hơn nữa chúng ta còn sử dụng được ma thuật. Phải rồi, lũ người hạ đẳng ấy luôn coi chúng ta là kẻ thù và giết hại những người trong “Dòng tộc”. Mặc dù họ không quan tâm đến vị thế của mình để chấp nhận sống chung với chúng, họ còn giúp đỡ chúng nữa… Lũ tàn ác, bất nhân, hèn hạ ấy không xứng đáng được sống sót, ta phải giết sạch con người, gây dựng lại tộc Vampire của ta và giúp đỡ những tộc khác. Tuyệt đối không tha cho con người, bất kì …


Chợt Ruu rơi nước mắt. Cậu lau nước mắt nhưng nó không ngừng rơi:

- Tại sao ta lại khóc? Một phần linh hồn của ta, ngươi tiếc thương cho con người ư? Nực cười, sao ngươi lại dung túng cho chúng chứ? Chúng đã cho ngươi những gì? Chúng đã dụ dỗ ngươi thế nào mà khiến cho ngươi phải quan tâm, bênh vực chúng cơ chứ?

- Chủ nhân làm gì vậy ạ? Ngài không được khỏe sao? – Rin từ đâu lên tiếng.


Ruu ngồi bật dậy, chùi nước mắt, chúng đã ngừng rơi. Cậu hỏi:

- Zwei, cô … còn sống à?

- Tất nhiên rồi, thưa chủ nhân. Tôi đã bị phong ấn cùng ngài, khi lá bùa thứ năm phong ấn ngài rơi xuống thì cũng là lúc tôi được tự do. Tôi đã chờ đợi trong mỏi mòn để được thấy ngài và cùng ngài hủy diệt con người…

- Với hình dáng đó, cô có vẻ giống con trai nhỉ, Zwei.

- A, tôi quên mất, tôi sẽ trở lại hình dáng lúc trước…

- Hm… thôi, cứ để vậy đi. Lúc xưa cô là một người sói xinh đẹp với mái tóc đỏ bồng bềnh, đôi môi đỏ như máu với đôi mắt nồng nhiệt đỏ rực như lửa cùng với một thân hình hoàn hảo và quyến rũ. Nhưng… ta thích hình dáng này của cô hơn, Zwei. Trông cô lúc này rất… dễ thương. F2


Rin đỏ mặt lắp bắp:

- Chủ… chủ nhân quá khen, đây là hình dáng lúc cơ thể ngài là một người con gái đó ạ!

- Hm… vậy à… Hả!!!
– Ruu ngạc nhiên - Ta đã từng là con gái ư? Nếu vậy thì phong ấn không bao giờ được mở ra chứ? Vậy sao lại mở được nhỉ?

- À, có lẽ do một cái máy mà ngài chế tạo gần đây…

- Nhắc mới nhớ, hình như ta vẫn lưu trữ toàn bộ máy móc ta đã tạo ra ở đây. Vậy trước lúc được mở phong ấn thì ta đã chế tạo ra một thiết bị mới à? Phải thử mới được… Đi với ta nào, Zwei! –
Ruu có vẻ háo hức.

- Vâng, chủ nhân!


Và Rin cười, cô thầm nghĩ:

“Nhiều lúc trông ngài hồn nhiên và tò mò như một đứa trẻ vậy, khó có thể tưởng tượng rằng ngài là người đứng đầu tất cả chủng tộc, là chúa tể của “Dòng tộc”, một con người, à không, một con quỷ khát máu, tàn bạo và độc ác nhất lại có lúc hiền hòa và hồn nhiên như vậy… Rốt cục con người tên Hikaru Sakura như thế nào và đã làm gì mà khiến ngài ấy thay đổi quá nhiều đến như vậy. Tuy rằng là “đã từng” nhưng tại sao dần dần mình gần như không còn nhận thấy sát khí trong người của ngài ấy, kể cả lúc nãy, miệng ngài nói giết sạch nhưng lượng sát khí ấy không đủ rõ rệt để mình có thể cảm thấy được. Rốt cục là tại sao đây…”

Rin cắn móng tay và đi theo Ruu.

Ruu mở cửa ẩn và đi xuống tầng hầm.

----------------------

- Chà, lần cuối cùng trong hình dáng này ta ở đây là hơn trăm năm trước nhỉ, Zwei?

- Ừm, tôi … cũng không biết, lúc đó tôi đã bị phong ấn mà? Lúc đó ngài đã bị sáu phong ấn, gần như một con người bình thường mà…

- Ừ nhỉ, ta quên mất. Cô đã phải chịu nhiều khổ cực vì ta rồi, Zwei –
Ruu nói, giọng hơi buồn – Ta xin lỗi, đáng ra cô vẫn đang sống hạnh phúc cùng Elin… Nếu lúc đó ta đến sớm hơn thì có phải tốt hơn không? Lúc ấy cô vẫn sẽ hạnh phúc bên cậu ta…

- Ngài không cần phải tự dằn vặt mình đâu, Kenta-sama. Đó không phải lỗi của ngài, đó là tội ác của lũ con người bất nhân, bất nghĩa, độc ác và đầy tham vọng. Elin trên thiên đàng, à, tôi không biết loài sói chúng tôi có được lên thiên đàng hay không, nhưng Elin rất nhân từ, tốt bụng. Anh ấy đã giúp đỡ con người nhiều đến vậy, ấy thế mà… Nhưng anh ấy không trách ngài đâu, ngài không nên trách cứ bản thân ngài như vậy, Kenta-sama!

- Ừm, không biết “Dòng tộc” chúng ta còn lại bao nhiêu người nữa. Ta hi vọng họ sẽ không biến mất hết….

- Chắc chắn là họ vẫn còn sống, tôi tin là như vậy… -
Zwei nói, giọng quả quyết.

- Ừm – Ruu cười gượng – Được rồi, để ta xem xét lại nơi đây xem như thế nào …


Và Ruu mở danh sách trên máy tính.

- Chà, áo giáp vô hình hả, mình nhớ là chế tạo nó mấy trăm năm rồi. Nhưng tầm gần hai trăm năm trước đây mình đã làm hỏng nó mất rồi, tính sửa lại mà quên mất. Chả lẽ mình lại lấy ra dùng à…

- Có chuyện gì vậy, Kenta-sama?

- À, không có gì, có một số máy móc đã được dùng thôi. Chà, cái máy mới ở đâu nhỉ? –
Tìm tìm, kiếm kiếm – Không thấy F6?

- Nó ở đằng kia kìa, chủ nhân F7 – Zwei chỉ tay ra đằng sau Ruu

- À ử nhỉ - Ruu cười chữa ngượng – Ngay đó mà ta không thấy F2, chắc nó vẫn chưa được nhập vào dữ liệu đây mà.








__________________đón xem kì sau ______________________