- Dạ, trường rất tuyệt, thầy cô tận tình, bạn bè thân thiện.
- Không cần trả lời như trả bài thế đâu. Em không cảm thấy thoải mái ở trường đúng không?
- Không đâu thầy. Sao thầy lại nghĩ như vậy?
- Là vầy, theo như bản đăng kí này, thì giới tính của em là nữ.
- Vâng, về mặt sinh học thì là vậy.
- Vậy tại sao em lại mặc đồng phục nam?
- Vì em không thích.
- Không thích? Sao lại không thích? Em nên biết thiếu nữ tuổi này là tuổi đẹp nhất. Cần phải cho người khác được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này. Đó là tuổi trẻ, tuổi trẻ em biết không? Em nghĩ tự nhiên đồng phục nữ là váy à? Sth;k;dlwkdlwmdwojdwi
Kamiya nhìn thầy trân trân. Có khi thầy ấy sắp biến hình cũng nên. Chậc chậc, thầy có vẻ nghiêm túc với việc này quá. Haizzz….
- Thưa thầy, thực ra thì có vẻ như trường đã gửi nhầm đồng phục cho em ạ.
- Tại sao em không nói sớm? Em nghĩ đây là chuyện có thể đem ra đùa giỡn à?
- Không… không thưa thầy.
- Tôi phạt em trực nhật một tuần vì coi thường giáo viên!
Sau tiếng hét của thầy giáo thì coi như việc này đã được quyết định. Kamiya thở dài, thật là, mới ngày đầu đi học mà đã…
- Hey, thầy gọi cậu vào văn phòng làm gì thế? – Kawahara chạy tới.
- Phạt mình vì tội mặc sai đồng phục.
- Hả? Sai? Nhưng mà… Không lẽ cậu là con gái?
- Tôi nói tôi là con trai hồi nào?
Kawahara đứng hình nhìn Kamiya, rồi cậu ta phá lên cười:
- Cậu giống con trai thật mà, giọng cũng trầm nữa.
- Không vui đâu.
- Xin lỗi, xin lỗi mà.
- Dù sao thì tôi cũng bị phạt trực nhật rồi. Ở đây trực nhật thì làm gì?
- Ờ, hầu hết việc trực nhật như ở mấy trường bình thường đều không cần làm, chắc chỉ có việc cho thú ăn. – Kawahara ngẫm nghĩ.
- Ờ, vậy mai bắt đầu.
- Ừ, vậy đi, cậu đang đi về kí túc xá à, cần tớ dẫn đi không?
- Có sơ đồ trường còn gì? Hay cậu nghĩ rằng tôi không có khả năng đọc bản đồ?
- À không, chỉ là tớ thấy cậu thú vị nên muốn nói chuyện thôi.
Kamiya thở dài, cô nhìn từng học sinh đi lướt qua mình. Một vài học sinh đứng xa xa nhìn về phía cô và Kâưhara, hay cô chỉ tưởng tượng nhỉ. Một vài học sinh khác lại tránh khỏi con đường cô đang đi. Kì lạ. Kamiya quay lại nhìn Kawahara:
- Tôi tưởng người ta sẽ nhìn tôi như sinh vật lạ chứ. Vậy mà có vẻ như họ tránh mặt tôi.
- Cậu không thích như vậy hả?
- Nghe như cậu là chủ mưu ấy.
- À, xin lỗi, tớ sợ cậu thấy phiền phức nên đã nhờ mọi người đừng nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng có vẻ hơi quá lố rồi.
- Không sao, nhưng cậu có thể nhờ được tất-cả-mọi-người-à?
- Đương nhiên, tớ là S-7 mà. – Kawahara nói với vẻ tự hào.
- S-7?
- Đúng thế, đó là một thông số trong phần mềm Paint Tool SAI, càng lớn thì tools di chuyển càng chậm, và S-7 là số lớn nhất. Người hay dùng S-7 được gọi là S-7.
- Cậu chẳng biết đùa gì cả, tôi sợ nói ra cậu bảo là khoe khoang thôi. Thật ra S-7 là từ chỉ những người đứng đầu các kí túc xá, có bảy kí túc xá thì sẽ có bảy người đứng đầu tương ứng, được gọi là nhà trưởng.
- Vậy đó là lí do gái theo cậu hàng đàn? Tiêu chí chọn nhà trưởng là gì? – Kamiya hỏi một cách hờ hững, cô vốn chả quan tâm việc này.
- Tiêu chí chung là học tập, S-7 luôn luôn đứng đầu về thành tích học tập, sau đó đến thể thao và các hoạt động ngoại khoá. Nói chung nhà trưởng luôn được mọi người công nhận về mọi mặt.
- Xếp chung một đứa nhóc cấp một với nghiên cứu sinh cao học à?
- Không đâu, ở đây mọi người đều học song song vài lớp mà. Một đứa nhóc cấp 1 có khi đã có bằng cử nhân rồi. Vì thầy hiệu trưởng nói rằng đời học sinh là quan trọng nhất nên không cho học nhảy, nhưng cho phép học các cấp sau trung học.
- Rắc rối thế. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.
- À, nhưng hiện nay ghế nhà trưởng nhà Lục và nhà Chàm còn trống, có khi cậu đươc làm nhà trưởng đó.
- Không phải nhà trưởng là người đứng đầu ư? Tại sao lại trống?
- Tớ không rõ, việc này là do hiệu trưởng chọn lựa.