Phụ chương
~ tíc tíc tíc tíc~
- Uhm… mấy giờ rồi ?!
Tôi với tay lấy cái đồng hồ lò mò nhìn giờ.
- What the… 9 giờ rồi!! sao chị Kaori không gọi mình dậy.
Hậm hực chạy sang phòng Kaori vừa gõ cửa vừa gọi
- Kaori!! Chị dậy chưa vậy?! hôm nay em lại dậy sớm hơn chị nè, Kaori! Dậy điiiiiiiiii….
Gõ cửa mãi mà sao không nghe tiếng chị ấy trả lời, tôi đành mở cửa đi vào thì Kaori không còn trong phòng.
- Hở? Kaori không có trong phòng à, đi đâu sớm thế ta?!
Toan định quay ra thì nhận thấy có một mảnh giấy để trên bàn của chị ấy, tôi cầm lên xem thì chị ấy nhắn lại là sẽ đi đâu đó một thời gian, nhưng lại không nói rõ ràng là đi đâu và trong bao lâu. Trước giờ chị ấy có như vậy đâu. Nghĩ thế nên tôi gọi điện cho chị ấy để hỏi thì mới biết cả điện thoại chị ấy cũng không cầm theo. Thôi đành chịu vậy.
- Dù gì chị ấy cũng tự biết lo bản thân mà, chắc 2-3 ngày là về thôi.
Nghỉ thế nên tôi cũng không lo lắng gì nhiều, tôi xuống dưới nhà và làm nhựng công việc thường ngày.
Đang trên đường từ siêu thị về thì tôi gặp Mao đang đứng ở trạm xe buýt gần đó.
- Mao!! Em cũng đi siêu thị à?!
- Ah! Chào chị Yami!! Vâng, e vừa mua đồ xong! – Mao đáp
Tôi đến đứng kế Mao và cùng đón xe.
- Ah… uhm.. chị Kaori .. – Mao ấp úng
- Hở? – tôi thắc mắc
- Chị Kaori sao rồi ạ? – Mao hỏi tôi.
- Àh! Kaori à, em không cần phải lo, chị ấy khỏe hẳn rồi, và sáng nay thì chơi trò mất tích, chả biết đi đâu, chỉ để lại 1 câu là đi mất – tôi cảm thấy hơi bực bội.
- Vâng… thật ra… - Mao lại bắt đầu với sự ngập ngừng
- Sao em?! – tôi hỏi thúc.
- Ah! Không… không có gì đâu ạ!! – trạng thái của cô bé ngược hẳn với lời nói.
Dáng vẻ cô bé run rẩy mổi khi nhắc đến Kaori, Mao như có điều gì đó dấu tôi nên tôi quyết định lôi cô bé về nhà tôi và moi móc những điều có thể.
- Em uống nước trái cây nhé – tôi mở tủ lạnh và hỏi cô bé.
- Ah! Dạ, cám ơn chị - Mao đáp
Từ lúc đi chơi về cô bé có vẻ lo sợ và khép nép, khác hẳn trước đây.
- Đây, nước cam nhé – tôi đặt ly nước xuống trước mặt Mao
- Cám ơn chị - Mao nói.
Mao nhìn quanh nhà rồi ấp úng hỏi tôi.
- Chị Kaori không có nhà thật ạ?
- Ừ! Từ lúc sáng đã không thấy đâu, không biết chị ấy đang làm cái gì nữa. Kaori đi đâu vậy chứ.
- … em nghỉ … có thể … - Mao ngập ngừng
- Hở? sao em? – tôi tròn mắt nhìn Mao
- Em nghĩ chị ấy đã quay lại ngọn núi đó – Mao nắm chặt 2 tay mình.
- Cái gì?? Ngọn núi mà tụi mình đi chơi đó hả? Kaori đến đó làm gì một mình, mà… làm sao em biết?? – tôi vẫn nhìn chăm chăm Mao
- Em.. em đoán là vậy thôi… vì tối hôm đó khi tỉnh dậy lúc nữa đêm, em thấy chị ấy đứng ở ngoài sân cùng với một người con trai…
- Cái gì?! Con trai á?? Người nào trong nhóm mình à?! – tôi vặn hỏi Mao
- Không phải?! – Mao lắc đầu – Người đó, trong hơi giống chị Kaori nhất là đôi mắt… mắt anh ấy cũng màu đỏ giống chị Kaori nhưng…
- Nhưng sao?! – tôii sốt ruột
- Đôi mắt đó trông rất đáng sợ…nhưng em cũng không chắc chắn vì trồi lúc đó tối lắm, rồi khi anh ta đi mất, chị Kaori đã đuổi theo mặc cho em gọi chị ấy nhiều lần.
- Uhm… kì lạ vậy, không lẽ là người trong làng?! – tôi vừa nói vừa suy nghĩ.
- Em có đuổi theo chị ấy… rồi chị ấy… chị Kaori…
Lúc này, Mao cúi gầm mặt, toàn thân run rẩy, 2 tay cầm chặt ly nước cứ như mún bóp vỡ nó. Thấy vậy, tôi cũng hơi lo nên cũng k dám hỏi gì thêm.
- Lúc trong rừng, chị Kaori trong rất khác và… đáng sợ - Mao bổng lên tiếng
- ?!? Đáng sợ?? – tôi bật dậy trong sự ngạc nhiên. – Ý em là sao, Mao??
- Lúc đó… thật sự rất đáng sợ… chị Kaori… ở gốc cây…em… quái vật… em rất sợ…
Mao đã khóc nất lên, lời nói cũng không liền mạch nữa, tôi liền chạy tới ôm và xoa dịu cô bé. Mao thật sự đang rất hoảng sợ khi nhắc đến vấn đề này. Nhưng chị Kaori lại đáng sợ ư?? Sao lại như thế, trước giờ Mao rất quý mến Kaori mà, không thể nào buộc miệng nói thế được.
- AAh!!! Rắc rối quá, phải làm rõ chuyện này mới được.
Mao đã lịm đi vì khóc quá nhìu nên tôi đưa cô bé lên phòng nằm nghĩ và không quên gọi về gia đình cô bé. Cả đêm tôi không ngủ được, cứ suy nghĩ về những điều Mao kể thì mọi thứ lại càng rối mù.
- Nếu như Mao nói đúng thì chị ấy sẽ quay lại ngon núi đó… thôi được, mình sẽ tới đó một chuyến vậy - tôi lẩm bẩm
________________
Sau khi đưa Mao về nhà, tôi lập tức thu xếp đồ đạt cần thiết và bắt chuyến xe đến vùng núi đó. Khi tới nơi, thì tôi không tin được vào mắt mình khi thấy ngôi làng trước đó giờ chỉ còn lại đóng tro tàn, tôi đi đến gần ngôi làng, thì thật sự chẳng còn lại gì ngoài đống bụi tro, vài nơi vẩn còn lách tách đóm lửa.
- Mới hôm trước, ngôi làng vẫn yên bình kia mà, sao bây giờ….
Bàng hoàng vơi sự việc xảy ra trước mắt, không suy nghĩ gì nhiều, tôi đi thẳng con đường cũ để lên ngôi nhà trên ngon núi. Vừa đi tôi không quên gọi to chị Kaori, hi vọng có thể gặp chị ấy giữa đường mà không cần phải đến ngôi nhà đó. Rồi tôi chợt nhận ra, xung quanh tôi có âm thanh của một cái lục lạc hay cái gì đó tương tự. Càng đi sâu hơn thì âm thanh đó nghe càng rõ và như gần sát bên tôi.
___________ END ____________