Sáng sớm, những tia nắng nhỏ bé len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Kamiya ngồi dậy nhìn quanh. Không phải mơ, cô đã ở ngôi trường mới này được một ngày. Bây giờ phải đi học thôi.
Sau khi làm vệ sinh xong, Kamiya mở tủ nhìn chằm chằm vào bộ váy đồng phục. Không trốn được nữa rồi. Đành vậy.
Kamiya bước ra cửa đúng lúc cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Cậu học sinh trạc tuổi Kamiya với mái tóc xanh lá bù xù ngó qua rồi cười toe:
- Yo, chào bạn-cùng-phòng-hụt.
- Chào hàng xóm. – Cô đáp lại.
- Tớ là Fuwa, học lớp 10C6.
- Kamiya, lớp 10B2.
- Cậu dậy sớm thế, có muốn đi ăn sáng với tớ không?
- À, ừ, được thôi.
Fuwa rút tấm thẻ của mình ra, ngón tay cậu ta lướt nhanh trên mặt thẻ.
- Sáng nay chỉ có bánh mì kẹp trứng cá tầm và thịt bò Kobe nấu đậu là có vẻ ngon. Cậu ăn chứ? Tớ đặt bàn luôn.
- Ừm.
Kamiya cùng Fuwa bước vào thang máy, họ xuống nhà ăn ở tầng trệt. Fuwa bước vào trước dẫn Kamiya qua các dãy bàn rồi dừng lại ở một nơi. Một con robot đem đồ ăn đến cho họ. Kamiya nhìn quanh nhà ăn rồi thắc mắc:
- Nhìn vắng vẻ quá, không giống khu nhà cho hơn 2 ngàn người ở chút nào. Hay do giờ giấc khác biệt?
- Hầu hết là ăn trên phòng mình rồi, vả lại còn có một nhà ăn trên tầng thượng, nhưng mà học sinh như chúng ta không được lên đó.
- Sao vậy?
- Trên cao, cảnh đẹp, nói thế là đủ hiểu rồi, nhà ăn trên đó cao cấp như vị trí của nó, trừ các bác tiến sĩ và giảng viên ra thì nhà phó trở lên mới được lên. – Fuwa vừa đút thìa súp vào miệng vừa giải thích.
- Ở đây phân chia cấp độ rõ rệt quá nhỉ, làm sao mà biết việc gì mình được làm và không được làm?
- Mọi thứ đều có trên tấm thẻ học viên của mỗi người. Ngay cả thẻ cũng chia làm nhiều loại. Như thẻ của tớ và cậu là thẻ cấp D, cấp thấp nhất.
- Ra thế.
Câu chuyện được tiếp diễn với đủ thứ trên trời dưới đất. Kamiya khá vui vì đã kết bạn được với một người chứ không bị xa lánh như hôm qua. Bất giác cô nghĩ đến Kawahara, thực ra cậu ta cũng có ý tốt.
Sau khi ăn xong, Fuwa tạm biệt Kamiya để đến lớp học. Hoá ra lớp B thiên về khoa học, lớp C thiên về xã hội lại nằm ở 2 nơi khác nhau. Ngay cả cách sắp xếp chỗ học cũng kì lạ, thật tò mò về hiệu trưởng quá.
Vừa đến lớp, Kamiya đã gặp Kawahara, cậu ta đang ngồi im như thể chăm chú vào cái gì đó lắm. Nhưng khi Kamiya bước vào thì Kawahara đã quay sang ngay lập tức.
- Cậu đến sớm thế?
- Ừ, tôi đến sớm để xem trực nhật cần làm những gì.
- À, để tớ dẫn cậu đi.
Kawahara nói rồi kéo Kamiya ra ngoài. Đến lúc ấy Kamiya mới cảm thấy hiểu biết của mình về ngôi trường quá ít. Điểm đến của hai người là một khu vườn, nói chính xác thì nó là một cái sở thú.
- Cái này….
- Vườn thú của trường đấy, cậu có thể tìm được bất cứ loài thú nào ở đây, và chỉ cần – Kawahara rút thẻ của mình ra, đặt phía trên bảng tên của con thú – làm thế này là có thể biết mọi thông tin về nó.
- Tôi phải làm gì ở đây?
- Hầu hết vườn thú thuộc quyền quản lí của khu đại học, nhưng lớp ta có một cái chuồng nhỏ ở đây. – Kawahara vừa nói vừa bước tiếp.
- Woa, ở giữa một vườn thú toàn các loài quý hiếm là một cái… chuồng gà?
- Thì… tuỳ loài thú mà lớp chọn, mỗi lớp đều phải nuôi mà. Công việc của cậu là mỗi sáng cho gà ăn và thu trứng gà về nhà ăn, vậy thôi. Tôi về lớp nhé.
Kawahara lại đi một cách vội vã. Kamiya đứng ngắm bầy gà một hồi rồi đi lấy thức ăn. Sau đó cô lấy trứng gà, nhưng bỗng cảm thấy là lạ. Trong số những quả trứng có quả đang phát sáng. Kamiya nhíu mày, hay hình hoa mắt nhỉ, nhưng quả trứng đó đúng là đang phát sáng. Cô khẽ chạm vào quả trứng, thì bất ngờ nó như tan biến vào không gian. “Chắc mình nhìn nhầm thôi.” Kamiya tự nhủ rồi đem giỏ trứng đi. Vừa bước được bước đầu tiên thì cô giật thót người. “Hình như mình vừa giẫm phải cái gì đó mềm mềm.” Đó không phải lí do Kamiya giật mình, mà là tiếng méoooo thảm thương. “Mình… vừa giẫm phải con mèo dễ thương này sao?” – Kamiya nghĩ một cách đau khổ.
- Xin lỗi cưng – Cô xoa đầu chú mèo nhỏ - Có đau không?
- Này, nhóc làm gì con mèo của chị thế?
Kamiya ngước lên nhìn cô gái vừa lên tiếng. Mái tóc dài chấm hông đen tuyền tung bay trong gió…..
End chap 4.
P/s: Không có gì cần nói, bắt đầu vào story chính rồi *lắc lắc* vẫn nhiều hội thoại
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:18.
Thẻ thành viên là tấm thẻ xác nhận một người nào đó là thành viên trong học viện Heart Nova. Thẻ chia làm 5 cấp độ từ cao đến thấp: S, A, B, C, D. Tấm thẻ chỉ được kích hoạt khi ở trong tay chủ sở hữu nên người này không thể dùng thẻ của người kia.
Đối tượng cấp thẻ:
- D: học viên bình thường.
- C: học viên đã hoàn thành chương trình đại học, cán bộ lớp.
- B: giảng viên của trường, nhà phó các nhà, thành viên hội học sinh.
- A: nhà trưởng các nhà, thành viên hội đồng giảng viên, ban giám hiệu.
- S: hiệu trưởng.
Tác dụng của thẻ:
*Tra cứu thông tin trong thư viện:
- D: hầu hết thông tin.
- C: như trên.
- B: như trên.
- A: như trên, và các thông tin mật không được công khai.
- S: như trên, và có thể thay đổi thông tin.
* Chọn món ăn:
- D: hầu hết các món.
- C: như trên.
- B: như trên, và có thể thêm thông tin, hình ảnh các món ăn.
- A: như trên.
- S: như trên.
* Ra vào:
- D: ra vào cổng trường, lớp học, kí túc xá, phòng riêng, các nơi công cộng.
- C: như trên, và ra vào các phòng thí nghiệm, phòng nghiên cứu ngoài các phòng phục vụ việc học.
- B: như trên, và các nơi được gắn biển VIP trong trường.
- A: như trên, và các phòng họp cao cấp.
- S: có thể đi đến bất cứ đâu trong trường, kể cả phòng riêng.
* Tra cứu thông tin học viên:
- D: có thể xem tên tuổi, ngày tháng năm sinh, lớp.
- C: như trên.
- B: như trên, và các thông tin mà học viên ấy để công khai.
- A: như trên, và các thông tin học viên ấy để bí mật.
- S: mọi thông tin, đương nhiên.
* Định vị: có thể tìm vị trí của một học viên nào đó sở hữu thẻ, chỉ tìm được vị trí của những người cùng cấp trở xuống.
* Ngoài ra còn dùng để chuyển những thông báo của nhà trường đến học sinh, điểm danh, sử dụng các dịch vụ giao thông của trường (xe hơi, bus, máy bay...),… có thể tương tác với các loại điện thoại di động, máy vi tính,...
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 25-04-2013 lúc 17:13.
Tôi ngước nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Cô ấy là một cô gái đẹp, mặc bộ đồng phục lớp 12, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là xung quanh cô ấy toả ra thứ ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Ánh sáng mặt trời ư? Không… không phải. Đó là một cái gì đó dịu dàng hơn. Cô ấy ngồi xuống bên tôi rồi bế chú mèo nhỏ lên, khẽ lẩm bẩm: “Cưng có sao không?” với vẻ mặt lo lắng.
Tôi thần người ra vì những thứ trước mắt mình. Cuối cùng cũng lắp bắp:
- Err, em xin lỗi, em lỡ…..
- Giẫm vào đuôi bé mèo à?
Tiếng nói của cô ấy cắt ngang lời tôi. Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu. Tôi chưa nói ra mà, còn nếu cô ấy đã biết thì sao còn hỏi tôi? Hay chú mèo nói cho cô ấy?
Có lẽ dáng vẻ tôi đứng đó tội nghiệp lắm hay sao ấy mà cô gái quay sang cười:
- Được rồi, bé Mii không sao, dù sao cũng không phải là cố ý, nhưng lần sau em nên chú ý hơn. A, em là….
- Học sinh mới?
Không khó để đoán cô ấy định nói gì, tôi biết mà. Nhưng…thứ ánh sáng đỏ vẫn nhảy múa xung quanh cô gái ấy, thay đổi theo từng tư thế. Kì lạ, tôi chưa thấy thế này bao giờ.
- Haha, bị em đoán trúng rồi. Không phải chị phân biệt đâu, nhưng ở đây học sinh vào giữa chừng như em thật sự rất hiếm, từ lúc chị vào đây học chưa gặp bao giờ.
- Em cũng đoán thế. – Tôi gật đầu xác nhận. Sắp đến giờ học rồi, tôi chỉ muốn nhanh về lớp.
- Em là Kamiya đúng không? Hara-chan cũng nhắc em với chị đấy.
- Hara-chan? Ý chị là Kawahara đó à?
- Hihi, đúng vậy. Chị là Yamichi, nhà trưởng nhà Đỏ kiêm chủ tịch hội học sinh. Nhà trưởng các nhà đều ở trong ban chấp hành hội học sinh mà.
Nhà Đỏ? Đó là lời giải thích cho áng sáng màu đỏ phát ra từ cô ấy à? À à, người ta gọi nó là aura thì phải. Nhưng sao tôi lại nhìn thấy? Lắc lắc đầu để xua tan những suy nghĩ vơ vẩn, tôi tạm biệt cô ấy rồi về lớp.
Trên đường đi, tôi thực sự cảm thấy vấn đề với bản thân mình. Hoá ra ngoài aura của Yamichi, tôi còn thấy được aura của những người khác. Việc này cũng không gây rắc rối cho tôi, nhờ nó tôi còn biết ai ở nhà nào nữa, nhưng việc gặp một chuyện không thể giải thích khiến tôi phát bệnh.
Tiếng chuông vào lớp vang lên khi tôi vừa đẩy cửa bước vào. May mà thầy chưa tới. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kawahara đang ngồi viết gì đó. Quả nhiên aura của cậu ấy màu xanh lam, nó có vẻ đậm hơn những người khác. Mà thôi, tôi cũng bắt đầu quen với việc này. Bỗng một suy nghĩ lướt qua đầu tôi. Nãy giờ tôi đã nhìn những người khác, vậy tôi thì sao?
Không thể kiềm chế được, tôi đưa tay lên ngay lập tức. Không cần nghi ngờ về thứ mình nhìn thấy. Nhưng tôi vẫn bật ra tiếng nói:
- Xanh lục?
Bất ngờ một cái vỗ vai làm tôi giật mình. Tôi quay lại thì thấy Kawahara với vẻ mặt lo lắng?
- Cậu làm sao thế?
Khi ấy tôi mới nhận ra mình đang đứng trước lớp, các học sinh khác cũng đang nhìn tôi. Tôi lắc đầu với Kawahara rồi bước nhanh về chỗ của mình. Dù không nhìn, tôi cũng biết cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chú.
- Nếu gặp khó khăn gì, cậu có thể nói với mình.
Không rõ có phải Kawahara nói với tôi không? Tôi vẫn đang mải mê với chuỗi suy nghĩ mông lung không có điểm dừng. Ai đó trong trường cũng có thể nhìn thấy aura của người khác và sắp xếp họ theo từng nhà ư? Việc đó có ý nghĩa thế nào? Chẳng có căn cứ gì cả. Tôi thở dài. Nhưng tại sao bỗng nhiên tôi lại nhìn được? Tôi có nên nói với người khác chuyện này không? Hàng ngàn ý nghĩ cũng như câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi.
- Các em nhớ đọc các tài liệu mà thầy cho nhé.
Cuối cùng tôi cũng quay về thực tại mà tiếp tục buổi học. Tôi rút chiếc thẻ trong túi ra, mở lên để truy cập vào thư viện thì bỗng một tiếng nói vang lên trước khi tôi kịp làm gì: “Nâng cấp lên level A: Thành công.” Level A? Đó không phải cấp độ gần như cao nhất trong trường à? Nó... Tôi khẽ ấn vào mục thông báo mới, điều tôi nghi ngờ đã hiện lên: “Kamiya được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Đằng trước tôi, Kawahara cũng đang đọc thông báo…
End chap 5.
P/s: Chap này mình không hài lòng lắm nhưng quá lười để viết lại, các bạn thông cảm.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:19.