- Tốt, bây giờ bắt đầu đấu, ai ghi điểm trước thì thắng.
- Vâng.
Trong căn võ đường rộng lớn có hai bóng người. Chàng trai trẻ hơn thong thả thắt sợi dây của chiếc mũ bảo hộ rồi giơ thanh kiếm tre lên. Ở tư thế trung kiếm, cậu quan sát người đàn ông trung niên và thở dài. Ông ấy áp dụng đúng lí thuyết của bản thân, thượng kiếm mới thể hiện bản lĩnh đàn ông. Dù sao thì việc thắng cha mình đối với Akio là quá dễ dàng. Cậu có thể thấy rõ từng sơ hở trong thế đứng đó. Cách dồn lực, bước di chuyển của ông đều đã quá quen thuộc. Sau khi phân tích ra mười sáu cách để thắng ông, Akio quyết định chọn cách thắng có vẻ khó khăn với cậu nhất. Dù sao cũng không nên để cha tủi vì thua quá nhanh.
Sau tiếng hô bắt đầu, Akio khẽ lách người qua một bên, chỉ vừa đủ để né đòn của cha. Gần như ngay lập tức, Akio tung ra đòn lưng. Trúng. Một tiếng “bốp” chát chúa vang lên. Dù đòn đánh có vẻ khá mạnh nhưng người đàn ông vẫn đứng vững. Akio thầm đánh giá: “Chà, năng lượng dồn lên cánh tay, cơ căng lên, vậy tiếp theo sẽ là… Ha, đành vậy.” Cậu ta bình thản gỡ chiếc mũ bảo hộ ra:
- Vậy là con thắng đúng khô…
CHÁT.
Người đàn ông tát Akio một cách đầy giận dữ.
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, trong chiến đấu không được nương tay. Thắng thì phải thắng triệt để. Còn nữa, thế trung kiếm đó là sao? Chúng ta là danh môn lớn nhất ở Nhật Bản, trong mọi trường hợp đều phải thể hiện bản lĩnh của mình.
- Con hiểu rồi, xin lỗi cha.
- Thôi được rồi, về phòng sám hối đi.
Nói rồi ông đi khỏi võ đường. Akio đi về phòng mình tắm rửa rồi lấy khoai tây chiên ra ăn. Cậu vốn chả hứng thú với việc thừa kế võ đường này, cũng như cái định nghĩa về chiến thắng vinh quang gì đó của bố. Nhưng cậu cũng thấy chẳng cần thiết phải cự tuyệt. Dù sao thì cậu cũng sẽ sống như ý mình, không bị ảnh hưởng bởi ai.
Ngày nào cũng phải luyện tập làm Akio thấy phát ngán. Không phải cậu ghét kiếm đạo, nhưng vì không có một đối thủ xứng tầm. Cậu luôn phải nương tay với mọi người. Cha Akio dù tự hào về tài năng của con mình, nhưng ông cũng luôn điên tiết vì tính ôn hoà của Akio, hay còn được ông hiểu là nhu nhược. Nhất là khi cậu chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời nói của ông. Nhưng biết làm sao được, Akio không còn là đứa trẻ dễ bảo nữa rồi. Nó đã lớn và trở nên mạnh mẽ, đến khi giật mình nhận ra thì Akio đã vượt qua ông. Và nó sẽ còn tiến xa hơn nữa.
Nếu thấy người thừa kế của mình đang nằm ăn khoai tây chiên trong giờ hối lỗi thì cha sẽ phản ứng thế nào nhỉ? – Akio nghĩ thầm. Mấy hôm nay cậu thấy buồn chán đến cực điểm. Vào năm học đã ba tháng mà Akio chưa đến trường. Đối với Akio ngay cả việc đi học cũng nhàm chán. Đến kì thi thì vô thi rồi về. Như thế có vẻ tốt hơn. Nhưng chỉ được ba tháng cậu đã thấy chán. Bất giác Akio mở tấm thẻ lên. Một mớ thông báo của trường hiện ra. Chịu thôi. Akio lơ đễnh nhìn lướt qua. Bất ngờ có một thông báo khiến cậu sững người. Nội dung là: “Kamiya đã được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Tiếp theo là tin nhắn của Yamichi: “Quay lại trường ngay lập tức.”
Một nụ cười thích thú hiện lên trên gương mặt Akio. Cuối cùng thì chuỗi ngày nhàm chán cũng đã chấm dứt. Việc mà Yamichi cố ngăn chặn rốt cuộc đã xảy ra. Những ngày sắp tới sẽ vui vẻ lắm đây.
Akio ngay lập tức thu dọn vài món đồ quen thuộc, dốc tất cả các bọc khoai tây chiên còn lại vào ba lô, nhét tấm thẻ vào túi rồi bước ra ngoài.
Cha Akio ngạc nhiên khi thấy cậu đi ra ngoài.
- Con đi đâu đấy?
- Con sẽ đến trường ngay bây giờ.
- Chẳng phải con nói không muốn đến trường sao?
- Đó là hôm qua, còn bây giờ con phải đi.
Cha Akio không hỏi nữa. Ông im lặng nhìn cậu đi ra vườn.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi bạt mọi thứ ra, ở chính giữa là một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng đậu ngay giữa vườn nhà ông. Rồi một người đàn ông bước xuống, nói:
- Xin lỗi, ở đây ai là Akio-san, nhà trưởng nhà Cam ạ? Chúng tôi theo yêu cầu đến đón cậu về trường.
- Tôi đây, dịch vụ vận tải nhanh nhẹn quá nhỉ. – Akio bước lên chiếc trực thăng.
Rất nhanh chóng, chuyến bay khởi hành. Ai biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.
End chap 6.
P/s: Lại một chap ngoài dự tính.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:20.
Yamichi ngồi thừ người trên chiếc ghế. Mọi việc diễn ra quá nhanh ngoài dự tính của cô. Những ngày qua Yamichi phải lo rất nhiều việc trong trường. Chuẩn bị cho ngày hội năm mới, hội thao toàn trường, ẩm thực các thứ đến nỗi cô đã lơ là cảnh giác dẫn đến việc này. Mà nói đúng hơn, Kawahara mới là người trực tiếp gây nên. Cô nhắm mắt hồi tưởng cuộc nói chuyện với Kawahara.
Sau khi đọc thông báo mới, Yamichi lập tức gọi cho Kawahara, chất vấn về việc đó:
- Kawahara, tại sao em lại để cho học sinh đến gần nơi đó?
Kawahara, với khuôn mặt buồn bã, nói một cách nặng nề:
- Thực ra là em cố ý đưa Kamiya đến đó.
- TẠI SAO? Em đã biết là việc này không được phép mà.
- Yamichi, chị đừng cố gắng ngăn chặn mọi việc nữa. Khi nhìn thấy aura của Kamiya, em đã biết là chúng ta không còn cách nào khác nữa rồi. Chắc chắn việc Kamiya đến đây học đã có sự sắp xếp từ trước. Dù em không làm, hay Kamiya không vô tình tìm ra, thì ông ấy cũng sẽ nhúng tay vào. Vì thế em quyết định phải hành động. Chúng ta sẽ kéo Kamiya về phe mình trước, ông ta sẽ không thể làm gì.
- Em không biết việc này sẽ gây hậu quả gì đâu. – Yamichi ôm đầu – Mà bây giờ nói thì có ích gì chứ, thôi em về đi, chị cần ở một mình.
- Yamichi, chị hãy quyết định khi nào thì nói với Kamiya, nếu chị không thể, em sẽ nói.
- Không, bây giờ thì chưa. Ra ngoài đi, Kawahara, chị xin em đấy.
Kawahara đứng im lặng nhìn Yamichi như thể còn muốn nói gì đó, Yamichi thì rền rĩ: “Thôi mà, thôi đi mà.” Rốt cuộc, Kawahara cũng đi về.
Yamichi thở dài, cô vốn nghĩ mình có thể tin tưởng Kawahara, nhưng không ngờ suy nghĩ của cậu ấy lại khác cô. Bây giờ biết làm gì đây? Những lúc thế này mà tên ngốc Akio lại ở nhà. Thật không thể chịu đựng được mà. Trong lúc không thể kiềm chế, Yamichi hét lên đầy giận dữ:
- Toàn một lũ ngốc mà.
- Ơ? Chị nói em ạ?
Yamichi giật mình, đúng rồi, nãy giờ cô đang ngồi trong văn phòng hội trưởng hội học sinh mà. Cô quay sang cô bé có mái tóc xanh ánh tím đang hoang mang ở bàn bên cạnh:
- Không đâu, do chị đang bận suy nghĩ về một việc.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy mà em tưởng em gây rắc rối gì cho chị chứ. Mà chị gặp chuyện gì vậy? Để trong lòng không tốt đâu. Chị nói ra biết đâu em có thể giúp chị?
Yamichi cảm động nhìn cô bé, dù sao cũng được an ủi đôi chút. Thư kí của cô đúng là biết quan tâm người khác, đâu như bọn ngốc ngốc ngốc ngốc kia.
- Không được đâu Idoko à, việc này không liên quan đến em, chị không muốn em gặp rắc rối
- Nếu chị đã nói vậy thì thôi ạ. – Idoko mỉm cười, cô bé luôn biết giới hạn và không bao giờ cố gắng bước qua, ở điểm này thì Yamichi rất hài lòng.
Bỗng có tiếng gõ cửa, một cô bé với mái tóc dài màu trắng trong bộ kimono màu sẫm bước vào. Mắt cô bé thật đặc biệt với hai màu xanh và đỏ.
- Chị Yamichi, chị muốn gặp em à?
- Đúng thế, lại đây, Chiika. Idoko, hôm nay em về sớm được không?
Biết Yamichi muốn nói chuỵên riêng với Chiika, Idoko nhanh nhẹn ra về. Nhưng khi cô vừa đóng cửa lại, cánh cửa lại mở ra lần nữa, Chiika bước nhanh ra ngoài, sau khi nói lại một câu:
- Chị đừng lo, em biết mình phải làm gì.
End chap 7.
P/s: Chap này hơi ngắn, mong mọi người thông cảm.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:21.