Yamichi vội vã lái xe đến thư viện. “Hy vọng mình không đến trễ.” Cô nhấn chân ga, chạy vượt quá tốc độ cho phép trong khuôn viên trường. Bỏ qua mọi tiếng la oai oái của người đi bộ trên đường. Bỏ qua đám tuyết bánh dính trên bánh xe làm giảm tốc độ đáng kể. Vừa đến nơi, Yamichi lao vào thư viện. Cô mở cánh cửa gỗ nặng nề rồi chạy vào. Người thủ thư nhắc với theo một cách vô vọng : “Không được chạy trong thư viện!” .Nhưng Yamichi cũng không để ý. Trong đầu cô hiện ra một cảnh tượng kinh khủng, một thế giới ngập trong máu. Điều này càng làm cô gấp gáp hơn. Cô gọi to:
- Kamiya!
Đằng sau lại vang lên tiếng nói của thầy thủ thư: “Này em, không được hét trong thư viện”.
Cuối cùng, Yamichi cũng đã đến nơi….
Cô đã thấy tất cả…
Ở đó…
Takuei đang ngồi uống trà…
Và đánh cờ vua cùng Kamiya.
Kamiya ngước lên một cách đầy kinh ngạc. Cô hỏi:
- Chị Yamichi, sao chị lại ở đây?
Thậm chí Yamichi còn kinh ngạc hơn Kamiya. Yamichi lúng túng, cô không chuẩn bị cho việc này. Đúng ra cô định đến ngăn Takuei, nhưng…
- Chào chị - Takuei lên tiếng – Nếu đã đến đây sao không ngồi xuống uống ly trà đã nào.
- Takuei, em…
- Chẳng phải em đang làm tốt việc đóng vai một học sinh thân thiện sao? Chị phàn nàn gì à? – Takuei mỉm cười, nụ cười của cậu thật khó nắm bắt.
Yamichi bỗng thấy như lạc vào một khu rừng rộng lớn. Cô nhìn quanh quất tìm lối ra. Bỗng khu rừng di chuyển rồi từng thứ một lướt qua cô. Mọi thứ… mông lung nhưng cũng thật đến kì lạ. Rồi Yamichi thấy mình lại đứng trong phòng. Kamiya và Takuei đang lo lắng nhìn cô. À không, chỉ có Kamiya thôi, Takuei thì vẫn bình thản uống trà. Cậu liếc qua ván cờ rồi đứng dậy:
- Xem như lần này cô thắng. Tôi sẽ không nương tay ở lần sau đâu.
- Cám ơn cậu đã nhường. – Kamiya cũng đứng dậy – Bây giờ tôi về đây, tạm biệt, chào chị, Yamichi.
Nói rồi Kamiya đi về. Yamichi nhìn dáng Kamiya đi khuất rồi mới quay sang Takuei:
- Tại sao em lại làm vậy?
- Nghi ngờ là việc của em, chị đừng xen vào. – Takuei thản nhiên.
- Chị không thể chịu được khi bị cho đứng ngoài như vậy. Em không muốn cho chị biết cũng không sao. Em biết năng lực của chị mà. Nếu chị muốn…
- Như thế là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Vả lại em biết cách né nó. Chị làm thế chỉ tốn sức vô ích thôi. – Takuei cười.
- Em…
- Thôi nào – Takuei nhìn thẳng vào Yamichi, đôi mắt sắc sảo như xoáy vào tâm trí người đối diện – Đừng ôm mọi việc vào mình thế. Việc của chị là “tin tưởng”.
Nói xong Takuei lại cười, nhưng lần này nụ cười không mang vẻ nguy hiểm như trước, nếu cần mô tả, thì đó là… trong sáng.
- Vậy nhé, em cũng về đây.
- Có cần quá giang không?
- Được thế thì tốt. Cám ơn chị.
Sau khi tạm biệt Yamichi, Takuei bước vào sảnh chính của nhà Tím. Một bóng người như đang chờ cậu bước tới cười:
- Tâm trạng của cậu có vẻ tốt quá nhỉ? Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Tôi vừa tham gia một cuộc giao dịch. Có tiềm năng đáng hi vọng lắm.
- Thế sao? Nhờ tôi tác động đến Saki mới được vậy đấy. – Bóng người tỏ ra háo hức – Cậu có muốn thưởng gì cho tôi không?
Takuei cười khẩy rồi bước vào thang máy. Trước khi cánh của đóng lại, cậu khẽ thầm thì:
- Cô khá lắm, Idoko.
Một nụ cười vẽ ra trên khuôn mặt Idoko.
- Tôi biết cậu sẽ phải công nhận tôi mà ~ ~ ~.
End chap 11.
P/s: Mình đọc lại cũng chả hiểu mình viết cái gì có vẻ lại tự vẽ thêm việc rồi
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 27-07-2013 lúc 07:47.