Sao lại hỏi mình. Vào http://diendan.maplevn.com/forumdisp...i-dap-thac-mac mà hỏi chứ F7
2. Aran
Chữ nghiêng là độc thoại nội tâm
Con đường về chiều ngớt dần người. Anh bước đi như một thói quen. Chẳng biết đi đến đâu. Tấm biển cũ kỹ. Góc tối phủ rêu. Bức tường đá lạnh. Tiếng bát sứ của kẻ xin ăn. Nắng ở đây nhạt như một giấc mơ.
Thế giới này đã không còn tiếng cười.
Aran tựa vào một tấm gỗ lắng tai nghe. Lẫn trong tiến gió heo hút là tiếng người yếu ớt, ngắt quãng:
“Cứu... Có ai... Làm ơn....”
Bất giác tim Aran đập mạnh. Anh chùn người bước thật nhẹ nhưng nhanh về phía trước. Vào sâu hơn. Con hẻm ngày càng tối.
Tiếng khóc. Tiếng van xin của con gái. Ánh nến le lói. Tiếng cười khùng khục. Tiếng móng tay cào cấu trên nền bê tông.
Cô ấy vùng dậy cố đấm vào thân hình to lớn trước mặt, nhưng đôi tay rắn chắc vẫn giữ chặt lấy.
Cô ấy thì thào. Quẫn cùng và tuyệt vọng.
Cô ấy kéo chiếc bao tải rách cạnh đường che chắn tấm thân trần trụi, nhưng gã đàn ông xé nó làm đôi. Bàn tay luồn vài chỗ hiểm.
Sự ghê tởm dâng trọn đến đỉnh điểm.
...
Có ai từng nói thiên đường chỉ tồn tại trong mộng tưởng. Cuộc đời luôn có những mảng tối và trái tim con người luôn có hai phẩn tốt, xấu.
Nên cái thế giới tuyệt vời chỉ có niềm vui, niềm hạnh phúc mà chúng tôi cần phải bảo vệ mãi chẳng bao giờ đến.
...
Hai hôm rồi cô ấy vẫn ngồi cạnh cửa sổ. Mắt sưng lên sau những đêm không ngủ. Tóc đen rối bù xõa dài qua lưng.
Cô ấy hỏi tôi chiến đấu vì điều gì. Vì Maple World, vì con người, vì những gì tươi đẹp và thanh bình.
Nhưng Maple World đã thay đổi, không còn xứng đáng với sự hy sinh của chúng tôi nữa.
...
Aran vung cây Polearm. Tim anh đập nhanh, sợ hãi bùng lên cùng nỗi tức giận dồn vào đôi tay. Xác hai con quạ rơi xuống, lông vũ đen bay lả tả giữa trời chiều.
Anh nhìn những vệt máu. Xác hai con chim còn rất nhỏ.
Anh nhìn cô gái mắt nhòa lệ môi chết trân, máu thấm ướt chiếc váy trắng và tay vẫn cầm con dao. Một cô gái mười sau tuồi còn rất ngây thơ. Vô tội. Và đã từng biết đau.
...
Có ai từng nói nỗi đau lớn nhất là mất đi niềm tin. Giờ đây Aran đang cảm nhận được điều đó. Rõ ràng trong từng hơi thở.
Một người hùng hy sinh tất cả vì thế giới, tuổi xuân, tình yêu, mạng sống, rồi lặng lẽ nhìn thế giới đó lụi tàn trong hòa bình.
Những con người anh trân trọng không trân trọng cuộc sống của chính mình,
Lần đầu tiên trong suốt hàng ngàn năm Aran cảm thấy sự hy sinh là vô ích.
...
Anh lặng bước trên con đường trải đầy lá vàng. Gió vô hình quẫy đạp giữa lưng trời, chứng minh mình hiện hữu bằng sự xao động của tán lá. Nếu thế giới không còn gió thì thật nhàm chán biết bao. Chỉ còn một màu lá cây nửa xanh nửa úa vàng và sắc xám xịt đáng chán của bầu trời đầu đông.
Aran khẽ nhắm mắt, để một giọt mưa lạnh buốt trượt dài trên má.
Anh cũng muốn sống cho riêng mình.
Anh cũng muốn ích kỷ như một con người bình thường.
Buông cây Polearm, Aran mỉm cười tự hỏi vu vơ một câu khe khẽ:
Tại sao ta phải bảo vệ con người?