Viết trong 3 hôm đấy nàng ạ. 7 chap tất cả. Ta sắp up hết bây giờ đây ))

5. Luminous

Chữ nghiêng là lời của author. Chữ thường là lời nhân vật.


Vi vu... vi vu...


Tôi nép mình nơi góc vườn nhỏ nhìn dòng người qua lại ngược xuôi. Những cánh hoa trắng bay bay trong gió, dịu dàng, nhẹ nhàng, thanh khiết. Đường phố ngày càng đông. Cuộc sống này ngày càng vội vã, xô bồ và kệch cỡm.


Nên những gì tinh khôi và tươi đẹp của Maple World nơi ký ức của tôi chỉ còn động lại trong những cánh hoa.


Đau...


Rhinne đã rời bỏ thế giới từ mười năm trước, giờ đây định mệnh rời bỏ chúng tôi. Năm đứa con của Người dần chết trong cuộc sống bất tử họ được ban tặng.


Còn lại mình tôi.


...


Mạng nhện đóng dày thành từng đám trên hành lang. Bụi phủ trắng mặt bàn. Giấy bạc màu đi vì những tiếng tic tắc đều đều nhạt nhẽo của thời gian. Bao năm qua Hero cuối cùng giam mình nơi đây, cách xa sự sống.



Sống như đã chết.



Hôm nay căn nhà có chút xao động. Cậu trở về từ thành phố, mang theo một nhành hoa trắng tinh khôi. Năm chiếc cốc trong tủ đã lạnh ngắt, khô héo như chính con người cậu được lấy ra, lau sạch sẽ rồi xếp lên mặt bàn.



Năm chiếc cốc. Năm chiếc ghế. Năm Hero.



Đã quá lâu rồi kể từ sau trận chiến cuối cùng, họ lựa chọn đường ai nấy đi để không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau. Giờ đây, hãy cứ coi như cả năm đang ở nơi này.



Hồng trà cho cô, Mercedes. Cô thích để nguội hoặc bỏ đá chứ không bao giờ uống khi miệng cốc còn bốc khói.


Cà phê đen cho anh, Aran. Anh là đồ tham lam luôn lấy đến hai viên đường.


Chocolate nóng cho anh, Phantom. Anh đội lại chiếc mũ, cất lá bài, cầm cốc bằng hai tay và nhắm mắt để thưởng thức. Một thói quen.


Trà bạc hà cho cậu, Evan. Cậu luôn tranh viên đường với Aran như hai đứa trẻ.


Cuối cùng cà phê sữa cho tôi. Tôi thích sự pha trộn, trắng và đen, ngọt và đắng nên cô trêu tôi là “đồ nửa nọ nửa kia”.


Hãy coi như chúng ta đang ngồi bên nhau, cười nói vui vẻ. Những con người mãi mãi ở tuổi trẻ, tuổi hai mươi.


Cậu nói gì đi, Evan, kẻ lắm lời? Sao anh không lấy viên đường nào hết thế Aran? Trò ảo thuật với những lá bài của anh hôm nay không hiệu nghiệm ư, Phantom?


Im lặng. Chơi vơi.


Choang!


Chiếc tách rơi vỡ thành từng mảnh.


Quá khứ tươi đẹp ngày xưa văng tung tóe trên nền.


...


Mercedes phát điên rồi chết vào một đêm giông. Aran bỏ đi đâu không rõ. Phantom tự sát. Evan cũng phong ấn mình trong khối thạch anh.



Tuổi hai mươi vĩnh hằng đã rời bỏ chúng ra. Rhinne đã rời bỏ Maple World, rời bỏ năm đứa con của Người và chúng ta mắc kẹt trong cuộc sống, để rồi tự tìm đến cái chết như một cách giải thoát đau đớn. Tôi phải làm gì đây nhỉ?


Kẻ ở lại luôn là kẻ đau đớn nhất. Nhưng tôi sẽ không chạy trốn.


...


Một năm, mười năm, một trăm năm có thể trôi qua bình yên và nhạt nhẽo. Nhưng khi quãng thời gian đó là một nghìn năm. Hy sinh trọn vẹn bên trong vỏ bọc hào hoa mang tên Anh hùng cứu thế.



Cả nhân tâm cũng sẽ bị chôn vùi.



Mắt Luminous rực sáng. Những ngón tay đỏ lên. Khoác chiếc áo choàng đen cậu biến mất vào bóng tối.


Tử thần trong tôi đang tỉnh giấc. Mỉm cười.