NewYear nói, Both chính là kẻ hai lời. Nói một thành hai, từ hai lập tức lên bốn. “Gì chứ, anh thề, nửa chữ cũng chưa hề nói dối em.” Both thật sự rất thành khẩn, vô tội nhìn vợ đang hừng hực lửa giận, vội vã biện minh. Nhưng đúng, từ khi yêu nhau đến khi cưới, anh không làm điều gì có lỗi, bất quá chỉ là thi thoảng lén vợ đi uống rượu cùng đám bạn thôi, nhưng vợ vốn rất rộng lượng, không phải đã tha thứ rồi sao? “Anh dám nói chưa từng nói dối em?” “Thề mà, anh từ trước chưa hứa điều gì mà không thực hiện, luôn ngoan ngoãn đưa đủ tiền lương không thiếu một xu cho em…” “Khốn kiếp! Thế là ai khi còn đang hẹn hò nịnh nọt nói là ‘Em phải cẩn thận, em đau một, anh đau mười’ vậy sao từ lúc cưới anh đè tôi ra như vậy, anh có biết cái gì gọi là đau không hả??” “Anh… anh có thể lấy em không…” NewYear mặt đỏ bừng luống cuống nhìn người trước mặt, hai tay vặn qua vặn lại hộp nhẫn màu đỏ như muốn bẻ nó ra làm nhiều mảnh. Đợi rất lâu không thấy động tĩnh từ người kia, mới nhẹ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt người kia tối sầm lại, mặt mày biến hóa đủ màu. NewYear thấy tim mình như muốn vỡ ra. Đau đớn trong lòng khó nói thành lời, người kia đã từng yêu mình như thế, đã từng thân thiết ôm hôn, vậy mà giờ đây nghe lời cầu hôn từ mình lại khó chịu như vậy. Xấu hổ và đau đớn khiến NewYear loạng choạng làm rơi hộp nhẫn, quay người đi định chạy, ngăn không để ánh nhìn người kia thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài. “Định đi đâu!?” Both sắc lạnh giữ chặt tay NewYear, cũng không khiến cậu quay đầu lại, chỉ thấy cả người run lên, giọng nói lúc nào cũng ấm áp từ bao giờ lại sắc lạnh như vậy? “B-… buông ra…” “Muốn đi đâu? Định cầu hôn tôi bằng cái này sao?” Both cầm chiếc hộp đựng nhẫn lên nhếch mép, cũng không có để ý đến ánh mắt tan vỡ của cậu, thẳng tay ném nó ra khỏi ban công. Tầng cao nhất của tòa nhà lộng gió, hộp nhẫn theo lực bay đi, như tan biến vào hư không, chỉ mấy giây đã không còn rõ hình dạng. “Anh…–” NewYear kinh hãi, con người này… có cần… tuyệt tình đến như vậy… Nước mắt chuẩn bị một đợt nữa chảy ra, đột nhiên thấy chiếc hộp màu xanh giơ ra trước mặt, một cặp nhẫn kim cương lấp lánh chui vào đáy mắt. “Hừ, chẳng ai như em, cầu hôn bằng một cái nhẫn thì bẻ đôi mỗi đứa một nửa sao? Với lại, anh mới là người cầu hôn em, em chỉ cần an phận đỏ mặt gật đầu là được rồi, không cần mất công bày vẽ.” Both thản nhiên lau nước mắt cho người yêu, cũng không cần câu trả lời, dứt khoát đem nhẫn đeo vào ngón tay người kia, tự lấy cái còn lại đeo cho mình. “Ai… ai nói với anh… chỉ có một cái…” NewYear nức nở lôi ra một chiếu nhẫn khác ném mạnh xuống dưới đất. “Là người ta đã tự chuẩn bị để đeo rồi!” Both nhìn chiếc nhẫn lăn lông lốc dưới chân, phát hiện đây là chiếc nhẫn có size nhỏ hơn cái vừa nãy, hài lòng ôm người yêu vào lòng: “Vợ thật ngoan, anh lại nghĩ em muốn ‘phản công’ chứ?” “Tôi thèm!!!” Mãi đến sau này, kỉ niệm ngày cưới của Both và NewYear, cả hai bên gia đình đều thấy NewYear đeo một chiếc nhẫn chạm khắc tinh xảo ở cổ, được lồng vào một sợi dây chuyền bạc. “…” Đương nhiên điều này Both không dám phản bác, vì căn bản nó là đúng sự thật.

Bài viết: Tập 4 Newyear và Both