Quà mừng 8/3 cho Phantom
Title: Renegades
Author: bonghongdammau, Yami-sama, Cacao-sama, UFO-sama,…
Genre: Fanfic, romance, one shot.
Pairings: Phantom x (có lẽ là) Aria
Rating: K+
A/N: Đừng ai tin việc Freud giết Aria nhé
--------------------------------------------------------------------------
Trong một khu rừng.
Dưới ánh trăng bàng bạc phủ lên mọi vật, một chàng thanh niên đội chiếc mũ phủ gần hết khuôn mặt dựa vào cánh cửa gỗ cũ kĩ. Ánh mắt anh nhìn ra một nơi xa xăm, chờ đợi chủ nhân căn nhà. Thỉnh thoảng anh lại nghịch ngợm lá bài trên tay mình.
Cánh cửa gỗ chợt mở tung. Người đàn ông mặc chiếc áo chùng dài trong nhà bước ra, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên lẫn cảnh giác. Những việc xảy ra gần đây khiến anh mệt mỏi cũng như không thể biết được ai là đồng minh, ai là kẻ thù, cho dù là người quen.
- Ngọn gió nào đưa Phantom nổi tiếng đến đây thế?
Anh cất tiếng hỏi trước, trong giọng nói pha lẫn chút châm biếm.
- Anh đáng lẽ phải biết rồi chứ, Freud. Tôi muốn gia nhập với các anh.
Người đàn ông tên Freud khẽ nhíu mày. Tên trộm nổi tiếng nhất Maple World đây sao?
- Làm sao tôi có thể tin tưởng cậu được?
Phantom yên lặng không đáp. Anh cúi xuống lá bài trên tay mình. Một cơn gió thốc vào nhà, cuốn theo lá bài như thể Phantom đã cố ý dùng ngọn gió để đưa nó cho Freud vậy.
Khi lá bài đã yên vị trên tay Freud, anh lật lên xem. Trong tích tắc anh hiểu ra tất cả. Một nụ cười pha chút cay đắng hiện ra trên môi anh. Anh ném trả lá bài cho Phantom.
- Một kẻ trộm bị đánh cắp mất thứ quý giá nhất sao? Tôi chắc rằng Black Mage đã lấy nhầm kho báu rồi.
Phantom đón lấy lá bài, khẽ mỉm cười trong khi Freud vẫn tiếp tục nói.
- Chào mừng cậu gia nhập với chúng tôi. Tốt nhất là đừng trở về con đường cũ.
- Một tên trộm trở thành một anh hùng, điều đó không thú vị sao?
Phantom mỉm cười. Những lá bài bay khắp nơi trong khi anh dần biến mất.
- Thế giới cô ấy yêu quý chưa kết thúc đâu, ta sẽ bảo vệ nó.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Temple of Time, Phantom vs Orchid và Lotus.
Khắp nơi bị bao trùm bởi lửa và cảnh tan hoang. Ở một nơi mà đám cháy gần như bị dạt ra bốn phía, tạo thành một chiến trường nhỏ là ba bóng người đang chiến đấu. Cô gái có mái tóc bạch kim cột hai bên gần như đã không thể tiếp tục. Cô chỉ có thể đứng ngoài nhìn chàng trai trong trang phục đen tuyền tấn công. Mong chờ viện binh hay cái gì đó tương tự chỉ là vô vọng. Chưa khi cô cảm thấy cái chết đến gần cô như vậy. Gã này…
- Tên khốn? Tại sao ngươi lại ở đây?
Tiếng thét của cô đầy hận thù pha lẫn cảm giác ấm ức và bất lực. Một chỉ huy của Black Wings thì không nên như vậy. Cô biết, nhưng cô phải bảo vệ đứa trẻ kia, một nửa của cô. Dù cho có phải chết.
- Orchid, ngươi còn thắc mắc sao?
Phantom gần như quay hẳn người về phía Orchid, bỏ mặc Lotus. Ánh mắt anh trừng lên nhìn Orchid.
Cô biết ánh mắt này, đó chẳng phải là ánh mắt của cô hiện giờ sao?
Lotus lợi dụng cơ hội Phantom quay đi để tấn công. Những dải khí đen đặc quánh quấn lấy cơ thể Phantom, chỉ chực hờ xé nát cơ thể anh ra. Nhưng cậu không ngờ đó là cái bẫy Phantom. Khi không còn khí đen bảo vệ, những lá bài lao nhanh đến cắt vào mọi nơi trên cơ thể cậu. Chiến đấu quá lâu với Phantom đã vắt kiệt sức lực của Lotus. Máu chảy lênh láng khắp mặt đất.
- Khôngggggggggggg! Lotusssssssss!
- Đó là cái giá phải trả cho thứ mà các người đã lấy khỏi ta – Phantom lạnh lùng nhìn Orchid hét lên gọi tên Lotus. Anh biết mình có dư thời gian để làm việc muốn làm.
- Pha...n…tom… ngươi là kẻ… khục… ngu ngốc nhất… ta từng biết… - Lotus cố gượng dậy, nở nụ cười mỉa mai – Lí do ngươi muốn giết ta… là… vì ta đã giết… nữ hoàng Aria… đúng không?
- Việc ngươi làm, ngươi phải tự biết chứ.
- Haha, đừng… làm ta cười. Ngươi nghĩ… giết chết nữ hoàng, thì ta được lợi gì? Nhưng nếu nữ hoàng chết thì c..ó kẻ chắc… chắn sẽ có… thêm một đồng… minh mạnh mẽ.
- Lotus, đừng nói nữa, để chị chữa cho em.
- Orchid… đừng quan tâm đến em, chị… hãy chạy đi, ít ra chị còn sống là tốt rồi – Lotus đẩy Orchid ra, mặc cho cô gào khóc, nhìn Phantom, nói tiếp – Nữ hoàng ngu ngốc nghĩ rằng… mình có thể giải quyết mọi việc trong hòa bình, cô ta sẵn sàng… nhường Maple World cho Black Mage, chỉ cần ngài đảm bảo cuộc sống… hạnh phúc cho mọi người. Đó chỉ là… ảo mộng. Ảo mộng, ngươi biết không. Nhưng… đó là cách nhanh nhất để… chiếm Maple World. Tại sao phải bỏ qua cơ hội đó? Và rồi khi tấm màn chắn phép thuật hạ xuống… Một vị nữ hoàng không bảo vệ được ngai vị của mình thì đâu cần thiết phải sống nữa. Haha, hahaha…
- Ngươi cười cái gì?
- Ta đang cười sự ngu… ngốc của ngươi đó. Đi.. theo kẻ thù giết người… mình yêu một cách mù quáng. Ấy, hạ vũ kh..í.. xuống đi.. Phantom, ngươi không muốn nghe sự thật sao? Black Wings vốn là tổ chức hắc ám… ngay từ đầu, nên có phải chịu chút ô danh… cũng chẳng đáng gì. Nhưng ta bỗng cảm thấy thương… hại cho ngươi. Ta muốn nói rằng, ta hay bất cứ một thành viên nào của Black Wings đều… không giết nữ hoàng Aria.
Phantom sững sờ trước điều Lotus vừa tiết lộ. Tâm trí anh bị giằng xé giữa việc tin Lotus hay không. Nhưng nếu Lotus không giết Aria thì ai giết?
- Ngươi không tin lời ta… cũng không sao. Nhưng kẻ hiểu ngươi đến mức biết… ngươi sẽ phản ứng thế nào, cũng như biết về quan… hệ giữa ngươi với nữ hoàng Aria chắc chắn không nhiều. Sao ngươi không thử nghĩ đến vài cái tên… nhỉ?
- Ngươi đừng hòng gây chia rẽ giữa chúng ta.
- Hoang mang như thế không phải… tính cách của Phantom. Ha… ngươi thấy không, máu chảy càng lúc càng nhiều. Nhưng… ta không cảm thấy đau đớn, vì biểu hiện của ngươi lúc này giải trí rất tốt đó. Ngươi sẽ biết ta nói thật hay… nói dối nhanh thôi. Hãy đi hỏi người đó đi. Hahahaha.
- Tại sao đến giờ ngươi mới nói ra?
"Chỉ có như thế người mới nhớ đến ta, mãi mãi."
Lotus không đáp, chỉ cười. Từng tràng cười của Lotus xoáy vào tâm trí Phantom cho đến khi tiếng cười nhỏ dần rồi tắt hẳn. Lotus đã chết. Orchid không thể di chuyển ôm xác Lotus gào lên.
- Phantom, ngươi giết ta luôn đi. Đồ tàn nhẫn. Ngươi cũng đã trải qua cảm giác mất đi ngươi yêu thương của mình đúng không? Thế mà ngươi đã gây ra nỗi đau đó cho một người khác. Dù có dùng những lí do đẹp đẽ cho hành động của mình thì bản chất của nó vẫn là tội ác. Kẻ như ngươi không xứng đáng được gọi là anh hùng. Quân sát nhân. Giết ta đi, có như vậy thì hận thù mới chấm dứt. Đó là mong muốn của ngươi mà. Huhuh, Lotus…
Phantom đứng bất động nhìn Orchid. Anh chưa từng nghi ngờ về mục đích của bản thân. Quét sạch những kẻ tàn ác ra khỏi thế giới này là việc mà anh muốn làm, chứ không phải là gây ra cảnh thương đau giữa những người thân.
Ánh sáng hay bóng tối, đó không phải thứ để đánh giá một con người.
Mà là tình yêu.
Kể cả những kẻ chìm trong bóng tối cũng có tình cảm.
Tên trộm khét tiếng nhất Maple World cảm nhận được điều đó chứ.
- Bất cứ lúc nào ngươi muốn trả thù, hãy tới tìm ta.
Phantom rời khỏi nơi đó, bỏ mặc Orchid gào khóc.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Temple of Time, Road of Regrets.
Freud nhìn về khoảng không vô định trước mặt. Anh cảm thấy một nỗi lo lắng thoáng qua trong tâm trí. Bỗng một tiếng động vang lên làm Freud giật mình. Anh quay về sau. Trước mặt anh là Phantom với vẻ mặt bình thản. Từng lọn tóc vàng phe phất trong gió. Tuy quần áo anh có một vài vết cháy nhưng nhìn chung thì Phantom vẫn phởn phơ như mọi khi.
- Nhà quý tộc Phantom lại xuất hiện với bộ dạng rách rưới thế kia à – Freud hỏi đùa, anh biết rõ Phantom là một người vui tính.
- Chà, có một chuyện gấp làm tôi chạy đến gặp anh ngay đấy, may mà không gặp fan nữ nào.
- Chuyện gì mà gấp thế?
- Tôi vừa ở chỗ Lotus và Orchid.
Ánh mắt Freud chợt sắt lại, anh nhìn Phantom qua khe mắt đầy hoài nghi.
- Cậu đã đánh bại hai đứa trẻ sinh ra từ bóng tối rồi à?
- Rồi, chúng đã đưa cho tôi một thông tin thú vị. Và điều đó làm tôi thực sự có một thắc mắc dành cho anh.
Freud thở dài, chuyện gì phải đến cũng sẽ đến.
- Sau cuộc họp với Black Wings tại Evere, Aria đã chết. Điều đó làm tôi không chút nghi ngờ việc Black Wings đã tấn công Aria, nhưng Lotus đã phủ nhận việc đó. Vì thế tôi muốn hỏi anh: Ai là kẻ giết Aria?
- Cuối cùng cậu cũng đã hỏi. Cậu biết tôi không thể nói dối mà. Được rồi, chính tôi đã giết Aria.
- Tại…tại sao?
- Cậu đang mâu thuẫn với bản thân đó à? Kể cả tôi có đưa ra một lí do chính đáng, liệu cậu sẽ để yên cho tôi sao. Cậu sẽ không giết tôi như đã giết chị em Orchid sao?
Những lời nói của Freud như ngàn mũi tên găm vào Phantom. Anh không muốn tin vào sự thật mà Lotus đã nói, nhưng khi chính miệng Freud thừa nhận, thế giới quanh anh như sụp đổ.
Chỉ muốn cùng người mình yêu bên nhan trọn đời, tại sao lại không thể?
Ta phải hận thù ai đây? Số mệnh trớ trêu, thời đại tàn nhẫn, Black Mage, kẻ đã xâm lược thế giới, hay Freud, người mà ta tin tưởng nhất, cũng là kẻ đã hủy hoại bầu trời của ta?
Tin tưởng đến phút cuối để rồi những gì nhận được là sự phản bội.
- Phantom, tôi không yêu cầu cậu hiểu, nhưng thay đổi triều đại là cần thiết. Tôi cũng không mong cậu tha thứ, chỉ là bây giờ là thời điểm quan trọng, hãy cho tôi một thời gian, sau đó cậu muốn làm gì tôi cũng không phản đối.
- Tại sao? – Tiếng thì thầm của Phantom nhẹ như một hơi thở. Anh chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ quan trọng của mình bị lấy mất. Chẳng lẽ giờ anh sẽ tự tay tàn phá thứ duy nhất còn lại sao? Những việc anh đã làm cho đến nay là vì cái gì chứ?
Phanntom chĩa mũi tên về phía Freud, Freud nhắm mắt như thể đã chấp nhận số phận. Nhưng Phantom lại không thế thả tay ra. Một giọt nước mắt thoáng xuất hiện trong khóe mắt Phantom. Nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất.
Những kẻ ở phái chủ chiến đã giết Aria, người theo phái chủ hòa. Điều chúng muốn chỉ đơn giản là duy trì chế độ quân chủ này, đâu quan tâm đến em chứ. Aria, em đơn độc ngay giữa những kẻ tự gọi là đồng minh của em. Mỉa mai thay, cái thế giới mà em yêu quý, những con người mà em muốn bảo vệ dù có phải hi sinh bản thân mình, chính chúng đã giết chết em.
Ta hận mình không ở bên cạnh em lúc đó.
- Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa.
Phantom nói rồi quay người bước đi. Anh rời khỏi chiến trường khốc liệt này, không phải vì nỗi đau giày xé, không phải vì sợ hãi, không phải vì thù hận, mà chỉ vì anh không còn lí do để chiến đấu.
Aria sẽ không muốn anh quay sang tàn sát đồng đội mình. Vì thế việc duy nhất anh có thể làm chỉ là rời khỏi.
Phantom thief có thể dễ dàng mong muốn một thứ gì đó, và cũng có thể buông bỏ rất nhanh.
Đúng thế, anh là một tên trộm. Tên trộm muốn bắt những kẻ lấy đi báu vật của mình phải trả giá. Nhưng rốt cuộc, kẻ phải trả giá chính là anh.
Anh hùng lại trở về là tội phạm.
End.