Đánh giá cao ý tưởng và tâm huyết của bạn
Nhưng cho mình góp ý tý nhé (Ko thix nghe thì lựa wa luôn ^^)
Về hình thức trình bày: mình thấy bạn nên tách dòng để đọc đỡ nhức mắt vì 1 dòng trong 4rum cũng khá dài @@
Về câu văn: nghe hơi giống văn nói và hơi ngang ngang sao ý. Mình nghĩ nên pha thêm 1 tý dí dỏm or hình ảnh NPC để minh họa cho câu truyện lạ lẫm và cuốn hút hơn.
Bạn có thể viết như những dòng hồi ký của mình. Mình thử chỉnh lại 1 đoạn bạn xem được ko nhé ^^
Nấm lùn- ngày ko nhớ lắm - tháng lưng lửng - năm 52.
Ba lục địa gần như chấn động khi một con cá voi khổng lồ mắc cạn ở vùng biển phía Đông Đảo Mạo Hiếm, tách bãi biển Nhiệt Đới ra khỏi đất liền.
Thấy tình hình nguy cấp VL, các trưởng lão đã phải tập hợp những tinh anh của làng thành một đoàn thán hiểm, và tiến vào vùng biển Nautilus bí ẩn ấy. Chuyện gì đã và đang xảy ra ở đó ko một ai biết – người ta chỉ biết một khi đã đi vào thì ko một ai có thể trở ra nữa.
Mọi chuyện tưởng chừng như đã rơi vào quên lãng. Nhưng 1 năm sau đó, một cô gái bước ra từ vùng biển đen Nautilus và tự xưng là Kyrin, con gái của Hải tặc Johnny Depp -người đã đánh bại con cá voi thủy quái. Kyrin, với khuôn mặt xinh đẹp và khí phách, cô thẳng thắn nói ra mong muốn hợp tác với 4 trưởng lão, để cùng tiêu diệt con quái vật Ác Ma Hắc Ám. Hắn hạ thủ cha cô và đoàn thám hiểm khi biết ông sắp nói ra bí mật về âm mưu của hắn cho những nhà thám hiểm kia...
Lần sửa cuối bởi 2capuchino, ngày 08-03-2014 lúc 15:22.
Đánh giá cao ý tưởng và tâm huyết của bạn
Nhưng cho mình góp ý tý nhé (Ko thix nghe thì lựa wa luôn ^^)
Về hình thức trình bày: mình thấy bạn nên tách dòng để đọc đỡ nhức mắt vì 1 dòng trong 4rum cũng khá dài @@
Về câu văn: nghe hơi giống văn nói và hơi ngang ngang sao ý. Mình nghĩ nên pha thêm 1 tý dí dỏm or hình ảnh NPC để minh họa cho câu truyện lạ lẫm và cuốn hút hơn.
Bạn có thể viết như những dòng hồi ký của mình. Mình thử chỉnh lại 1 đoạn bạn xem được ko nhé ^^
Cảm ơn bác ạ, để em thay đổi cách viết!
---------- Post added at 01:50 PM ---------- Previous post was at 01:49 PM ----------
Phần II: Kỷ nguyên “Khởi Xướng”
Hồi I: Làm lại từ đầu.
***Ở làng Nấm, năm thứ 24, kỷ nguyên Mới***
-Hey Ed, đi chơi không? – Giọng Bobby rủ rê vang lên.
-Thôi thôi, tớ bận giúp mẹ rồi.
-Đi với tớ đi, tụi mình sẽ bắt vài con Ốc sên nhỏ với Nấm nhỏ để chơi.
-Nè, đừng làm vậy, mẹ tớ bảo nguy hiểm lắm! – Giọng Eddy lo lắng.
-Đồ nhát gan – Thằng bé Bob tinh nghịch bểu môi đứa bạn thân nhất của mình, rồi cậu vọt chạy đi một mình, bắt đầu chuyến “phiêu lưu gần làng” mà cậu đã dự định mấy tháng nay.
Bobby Slime, 8 tuổi, sinh trong một gia đình chỉ có mẹ, vì cha cậu đã phải đi đến Đảo Mạo Hiểm vì nghĩa vụ của ông ấy, do thiếu thốn tình cảm của cha, nên từ nhỏ, cậu đã quyết tâm sau này lớn lên sẽ trở thành một nhà thám hiểm như ông ấy, cậu muốn mọi người biết cậu bởi cái biệt danh: Bob Nhà Thám Hiểm Lừng Danh, tinh nghịch và cả gan dạ - đó là những gì người ta miêu tả về cậu bé.
Cậu bạn kia, Eddy Johnson, 9 tuổi, gia đình cậu bé cũng như Bobby nên từ bé, 2 đứa thân nhau như an hem ruột thịt. Dù tính nhát gan nhưng lúc nào cũng đi theo Bobby và đôi lúc cũng cứu cậu bé một bàn thua trong thấy. Như cách đó 1 tuần, Bobby rủ Ed đến rìa lục địa chơi, do bất cẩn, suýt nữa Bob đã rơi vĩnh viễn xuống vực thẳm không đáy của Thế Giới Mới này rồi, cũng may nhờ có Eddy nhào tới chụp lại, dù vậy, Bobby vẫn gan lì như chưa có gì trong khi Eddy sợ lắm.
-Đồ nhát gan, xí, ứ thèm, tớ đi một mình, ai cần cậu chứ - Bobby lẩm bẩm trong miệng. Rồi cậu suy nghĩ đến chuyến phiêu lưu hôm nay, chợt nhoẻn miệng cười.
***
“Ha…Ha…Ha…Chết nè, dám đụng tao hả?”
Bobby miệng vừa hô hoán như đánh trận, tay vừa cầm cành cây đánh tới tấp vào con Ốc Sên Nhỏ tội nghiệp vô tình đụng trúng người cậu bé, ôi thôi, con Sên hôm nay xui xẻo rồi.
-Phải bắt nó về làm chiến lợi phẩm cho Eddy xem thôi, ai bảo hôm nay không chịu đi với mình chứ - Vừa nói Bob vừa bắt con Sên, bỏ vào cái túi cậu đã chuẩn bị trước đó – Giờ thì đi tìm một con Nấm nhỏ nữa thôi! Ahaha, thấy rồi!
Bobby la lên rồi chạy tới một gốc cây to, nơi có một con quái Nấm Cam đang ngủ.
Sau một hồi giằng co với con Nấm Nhỏ, Bobby cũng làm cho nó gục,và số phận của nó cũng như con Ốc Sên kia – bị bỏ vào túi làm chiến lợi phẩm. Xong chuyến đi “săn” hả hê hôm nay, Bob chạy về nhà tắm rửa rồi ăn tối cùng mẹ cậu. Cậu khoe mẹ về chuyến phiêu lưu nhỏ hôm nay của cậu, bà ấy cười rồi xoa đầu con mình, dặn dò đôi câu về việc giữ an toàn cho bản thân và phải về nhà đúng giờ.
Về phần bà Anna Slime – mẹ cậu bé, từ ngày nhỏ, bà đã sống trong cái thế giới tăm tối này, nên bà chịu đựng giỏi lắm. Khi bà 7 tuổi, bà được bố mẹ kể cho truyền thuyết về các vị dũng sĩ, về Phù Thuỷ Đen –tên của tên Ác Ma Hắc Ám đã thôn tính thế giới này một thời gian dài, rằng gần 300 năm về trước, những vị dũng sĩ đã sử dụng toàn bộ quyền năng mà mình có để phong ấn Phù Thuỷ Đen, và họ trước khi bị phong ấn, hắn cũng đã dùng sức mạnh của mình, đánh gục các vị dũng sĩ, rồi từng người họ cũng chìm vào trong giấc ngủ chưa biết ngày tỉnh giấc. Năm bà 23 tuổi, đó là năm kỷ niệm 300 năm phong ấn Phù Thuỷ Đen, trong lễ hội ở Lục Địa Phép Thuật mà bà đã xin bố mẹ cả buổi sáng để được đi, bà đã gặp ông Harry, hai người yêu nhau rồi lấy nhau, quyết định chọn Đảo Lá Phong là nơi sinh sống và nuôi đứa con duy nhất của hai người là cậu bé Bob Slime lém lỉnh và nghịch ngợm. 2 năm sau, đoàn thám hiểm lớn ở Đảo Mạo Hiểm chiêu mộ người, bà đã để ông đi theo niềm đam mê của mình, đi theo đoàn thám hiểm. Ông đã viết thư cho bà mỗi tháng, nhưng sao nguôi ngoai được việc cô đơn nuôi con, và lòng mong muốn con mình có một người cha để chia sẻ tình cảm.
***
“Cậu sẽ là vị chiến binh đầy dũng mãnh, cậu sẽ là người kế thừa sức mạnh của ta!”
-Nè, nè, ông là ai vậy, đứng lại đi, ông là ai vậy?
Người đàn ông lạ mặt kia mờ dần rồi biến mất trong khoảng không vô định… Để lại cho cậu bé Bobby đầy sự ngạc nhiên và thắc mắc.
***
-Bobby ơi, thức dậy đi con, trời sáng rồi!
-Dạ, con dậy ngay.
Bà Anna dọn thức ăn lên bàn rồi nhẹ nhàng nói với con mình:
-Ăn đi con, rồi đến trường, hôm nay là ngày con phải đi học lại rồi đó, kỳ nghỉ Tái Sinh đã hết rồi đấy.
-Ơ, con vẫn chưa chơi đủ mà…- Bobby phụng phịu.
-Thôi nào, ngoan nào, đi học rồi sau này mẹ sẽ cho con đi đến Đảo Mạo Hiểm, nhé.
-VÂNG, CON SẼ ĂN NGAY ĐÂY, MẸ YÊU! – Nhắc đến việc sau này được tự do thám hiểm là mắt Bob loé sáng lên.
Ăn sáng xong xuôi, Bobby chạy ngay đến nhà Ed, vì cậu biết thể nào đứa bạn thân của cậu cũng đứng chờ cậu đi học.
Hai cậu bé cùng nhau đến trường Lá Phong, không biết rằng thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau hai cậu là hai con người bí ẩn đang dõi theo…
Lần sửa cuối bởi MadBunny, ngày 13-07-2014 lúc 21:03.
-Này cháu bé – Một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc bộ đồ pháp sư trắng từ đâu bỗng xuất hiện. Ông ta đứng sừng sững cao hơn 2m, cầm cây trượng dài gần bằng thân người, theo sau ông là cái gì đó cứ lấp lấp lánh…
-Ông là ai?? Và cháu, cháu đang ở đâu thế này?? – Cô bé tóc đỏ xinh xắn lên tiếng.
-Cháu sẽ là người thừa kế sức mạnh của ta! Cháu sẽ là một vị Tu Sĩ lãy lừng nhất trong lịch sử Nấm Lùn!
-Ông nói gì vậy ạ? Cháu không hiểu?
-Hãy chờ đó cháu bé, hãy chờ đó, rồi mỗi ngày trôi qua, cháu sẽ hiểu…
Rồi hình dáng ông lão mờ dần, tan biến vào hư vô…
***
-Grace à, dậy đi con, hôm nay là ngày nhập học rồi!
-Dạ…chờ con tí – Cô bé Grace ngái ngủ nhưng vẫn ngoan ngoãn nói với bố mình.
-Bố đã làm bữa sáng rồi đấy, con ăn rồi bố đưa con đi học, nhé! – Ông Adam vừa nói vừa xoa đầu cô con gái yêu của mình.
Grace Adam– cô bé 8 tuổi theo cha – ông Jake Adam, một nhà thám hiểm kỳ cựu nhưng đã về hưu 5 năm về trước. Vợ ông là bà Jean Adam, đã bị một con Jr. Balrog bắt đi trong một chuyến tàu bay. Bà và bé Grace đã được cảnh báo trước về sự nguy hiểm nếu không vào buồng tàu trong chuyến tàu từ Đảo Mạo Hiểm – Lục Địa Pháp Thuật. Lúc đó, bà chỉ kịp đẩy Grace vào trong mà chẳng kịp nói lời từ biệt, khi ấy, Grace chỉ mới 2 tuổi, cô bé chỉ nhớ mỗi chuyện là cô cùng mẹ đi đến Lục Địa Pháp Thuật để thăm bố mình, và rồi, đó là lần cuối cùng cô còn mẹ. Về sau, vì quá đau buồn, ông Adam đã đưa Grace về Đảo Lá Phong, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
-A bố ơi, hôm nay trời đẹp quá – Grace hí hửng la to.
-Ừ, nhớ là đi học ngoan nhé con!
-VÂNG BỐ YÊUUUUUUU.
-Thôi bố về nhé?
-Vâng, thưa bố con đi học.
Hai bố con nhà Adam chào nhau ở cổng trường Lá Phong.
***
“Chào mừng các em đến với lớp Sên Nhỏ, cô tên là Rachel Jackson, sẽ là chủ nhiệm lớp chúng ta trong năm học này!”
-Chúng em chào cô ạ! – Cả lớp đồng thanh.
-Bài tập hôm nay là các em sẽ tự giới thiệu mình với cả lớp, nhé?
-Vâng ạ!
-Cô sẽ mời bạnnnnnnnnn…em nhé! – Cô Rachel chỉ tay về phía cậu nhóc tóc màu bạch kim ở góc lớp.
-Em ạ?
-Đúng rồi, em có thể đứng lên và giới thiệu về bản thân cho cả lớp được không?
-Vâng, được chứ ạ! – Nói rồi cậu nhóc đứng dậy, tự giới thiệu – Tớ là Eddy Johnson, năm nay 8 tuổi, nhà tớ ở thị trấn Nấm, gia đình tớ chỉ có mẹ và tớ! Xin hết ạ!.
-Ồ, cám ơn em nhé Ed, giờ đến bạn khác – Cô Rachel nói rồi nhìn quanh lớp.
-Thưa…thưa cô, em đi trễ… - Cô bé núp ló ở ngoài cửa lớp bẽn lẽn lên tiếng.
-Em vào đây nào, cô sẽ phạt em tội đi trễ, nhé cô bé!
-Phạt…phạt ạ?
-Đúng rồi, em sẽ là người kế tiếp tự giới thiệu về bản thân mình cho cả lớp.
-Cô ơi…em ngại lắm…
-Nè, ngại cái gì chứ, đừng có tưởng mình xinh xắn rồi bày trò nhé! – Một giọng con gái lánh lót vang lên, rồi giọng một cậu bé khác cũng hưởng ứng – Phải rồi đó, tự giới thiệu nhanh đi để đến người khác!
Cả lớp dồn sự chú ý về hai giọng nói ấy. Đó là Katie và Nappy, chị em sinh đôi nhà Nights, gia tộc lớn nhất trên đảo. Từ nhỏ sinh ra đã được chiều chuộng nên cô chị rất kiêu căng còn cậu em thì lại rất quậy phá. Tên thật của hai nhóc là Kate Nights và Napoleon Nights.
-Thôi này nhà Nights, để cho bạn ấy từ từ nói chứ! – Cô Rachel lên tiếng.
-Tớ là…là Grace…Grace Adam, 8 tuổi, gia đình tớ có bố và tớ…- Cô bé ấp úng, nói xong xoay qua nhìn cô giáo, như hiểu ý, cô đã kết thúc phiên giới thiệu của Grace, rồi chỉ chỗ cho Grace ngồi, cạnh cậu bé có đôi mắt xanh biếc, mái tóc nâu bồng bềnh tựa mây non xứ Nấm.
Suốt buổi học, cả lớp thay phiên nhau tự giới thiệu rồi cô giáo sắp xếp nhóm để cùng học đến cuối năm. Nhóm của Grace bao gồm cô bé, cậu bé tóc nâu ngồi cạnh – tên Bobby, cậu bé nhút nhát ngồi phía sau – Eddy và hai đứa bé song sinh khó ưa lúc nãy Kate và Napoleon. 5 đứa trẻ ríu rít trò chuyện, Eddy và Grace cũng bớt e dè hơn, Bobby thì rất vui tính, còn Katie và Nappy thì kể ra, họ cũng không xấu tính gì cả, mà còn lại rất dễ thương nữa.Ra về, Kate và Nape rủ các bạn tối nay đến nhà của 2 chị em ở Thị trấn Nho Dại để cắm trại cả đêm, cả 3 đứa nhóc còn lại về xin bố mẹ và đều được đồng ý.
Tối đến, gia nhân đã chuẩn bị mọi thứ cho buổi cắm trại trong khu rừng rộng lớn của nhà Nights cho năm đứa trẻ. Đốt lửa lên, Bobby chợt nảy ra ý kiến:
-Này, hay là chúng ta cùng thề một lời thề, hứa sẽ mãi sát cánh bên nhau đi đến tận cùng của thế giới này đi!
-Hay đó! – Cả đám trẻ đồng thanh.
-*E hèm* Mọi người lặp lại theo tớ nhé: Tôi là Bobby – Eddy – Gracy – Katie – Napie xin nguyện thề dưới những vì sao của Aria – vị nữ thần xinh đẹp xứ Ereve huyền thoại, sẽ cùng nhau đi đến tận cùng của thế giới Nấm Lùn này, dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ không bỏ rơi nhau.
-Oa, hay quá! – 4 đứa nhóc kia lại đồng thanh – Từ nay chúng ta sẽ là Bộ 5 Thám Hiểm, không ai được rời khỏi nhóm đâu đó!
Như một định mệnh, khi 5 đứa bé cùng nguyện thề một lời thề, một sức mạnh mới đã được hình thành, 1 vì sao lạ trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện. Và không ai biết được rằng, đó chính là vùng đất Ereve bị phong ấn hàng trăm năm nay một lần nữa trở lại xứ Nấm này, chính là nhờ lời nguyện thề sâu sắc của Bobby cùng 4 người bạn.
5 tinh linh chiếm giữ 5 sức mạnh cổ xưa – từ kỷ nguyên trước đã được đánh thức, và giờ nhiệm vụ của chúng chỉ là chờ đợi đến thời cơ, trao trả lại sức mạnh cho chủ nhân của mình.
Lần sửa cuối bởi MadBunny, ngày 13-07-2014 lúc 21:03.
*8 năm sau*
-Nhận lấy này, đồ tự cao – Cô nàng đạo tặc vừa nói vừa phóng chiếc phi đao của mình về phía đối thủ - Em trai, ẩn thân, kích độc hắn.
-Được rồi chị – Tên đạo tặc còn lại thoắt cái biến mất.
-Aha, bọn sinh đôi đáng ghét, đừng mong có thế qua mặt được tha, các ngươi quên ta là cung thủ sao? – Tên cung thủ mặc chiếc áo da màu xanh lá đắc chí, rút cung ra, nhắm thẳng vào khoảng không trước mặt.
-Em trai, cẩn thậnnnnnnnnnnnnnnnnnnn – Nữ đạo tặc la lên đau đớn.
-*A* đau đấy, nhưng ngươi xem lại mình đi – Tên đạo tặc còn lại dù bị mũi tên sượt qua cánh tay phải, nhưng dường như, hắn đã kịp sát thương đối thủ của mình.
-Sao? Không thể thế được, ta không thua…được…a… - Tên cung thủ ngã quỵ xuống đau đớn, mặt hắn tái mét vì độc tố đang di chuyển khắp người hắn.
-Grace! Chữa trị cho Ed, ngay! – Anh chàng đang cầm cây thương to tướng la lên.
-Tớ biết rồi! – Vị nữ tu sĩ nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh tên cung thủ đang bị thương, giơ cây đũa thần gõ nhẹ vào người hắn, bỗng hắn từ từ mở mắt.
-Tớ…tớ thua rồi sao?
-Còn gì nữa, không biết lượng sức mình mà lại đi thách đấu bọn tớ - Hai đạo tặc gỡ bỏ chiếc mặt nạ, đó chị em sinh đôi nhà Nights.
-Nhưng hai cậu cũng hơi quá tay đó, suýt chút nữa là tớ không trị được rồi – Cô nàng nữ tu nhẹ nhàng lên tiếng.
-Thôi thôi, hôm nay tập bấy nhiêu đủ rồi, mọi người cùng về Cảng Cá thôi, cố gắng giữ sức, mai chúng ta sẽ đi Rừng Ngủ Say một chuyến. Tù Trưởng có giao cho tớ một nhiệm vụ, tớ nghĩ mình không đủ sức nhưng tớ muốn có các cậu đi cùng nên tớ đã đồng ý với ngài.
-MAI SAO? – 2 đứa sinh đôi la lên – KHÔNG ĐƯỢC, MAI CHÚA TỂ CÓ LỆNH TRIỆU HỒI BỌN TỚ RỒI!.
-Tiếc thế, thôi các cậu cứ làm việc riêng, dù gì Chúa Tể Bóng Đêm cũng quan trọng hơn mà, để 3 bọn tớ đi được rồi – Eddy lên tiếng.
-Ừ, các cậu cứ đi làm việc riêng đi, có Grace đây thì chắc cũng đủ rồi – Bobby cũng đáp lại.
-Xin lỗi các cậu nhé – Kate và Nape lại cùng đồng thanh, phải thừa nhận rằng, chị em họ rất ăn ý với nhau, tới nỗi bắt nạt người khác cũng vậy.
Cả bọn gật gù rồi cùng về căn nhà nghỉ mát ở phía Đông Cảng Cá của nhà Nights, mà bây giờ là nới chiếm đống của Bộ 5 Thám Hiểm rồi.
Kể về chuyện đã xảy ra trong 8 năm thì nôm na thế này:
Mấy đứa trẻ chơi với nhau mấy năm trời, lên 10 tuổi, cả 5 cùng quyết định sẽ cùng nhau đến Đảo Mạo Hiểm. Xong thì 5 đứa chọn căn nhà nho nhỏ của gia đình Nights để làm nơi trú ngụ. Đêm đó 5 đứa đang cắm trại và sắp xếp đồ đạc thì bỗng đâu từng đứa ngất xỉu, trong giấc mơ, có 5 vị trưởng lão đã đưa ra cho bọn trẻ 5 lựa chọn cho bản thân mình, không biết bọn nó đã quyết định như thế nào mà sáng dậy mỗi đứa ở mỗi nơi lạ lẫm khác nhau. Kể ra mới biết bọn nó đã được chọn để huấn luyện thành những chiến binh ở xứ Nấm, Bobby đã chọn làm Thương Thủ (Một nhánh trong hội Chiến Sĩ), Eddy biết bản thân mình chỉ giỏi mỗi cái nhạy bén nên đã chọn làm Cung Thủ, Grace vì sự thông minh và hiền dịu vốn có nên cô đã được chính Phù Thuỷ Râu Trắng lựa chọn làm Tu Sĩ (Một nhánh của hội Phù Thuỷ), còn Chị em nhà Night, nhờ sự nhanh nhẹn vốn có, và cả sự tinh ranh “nhà nghề” của hai đứa trẻ chuyên quậy phá nên đã dễ dàng vượt qua thử thách của ngài Daniel, hay thường được gọi là Chúa Tể Bóng Đêm. Cuối cùng thì Nape đã chọn làm một đạo tặc chuyên sử dụng dao găm còn Katie thì chọn phi tiêu làm vũ khí, theo yểm trợ cậu em của mình.
Rồi năm này qua năm khác, 5 đưa trẻ chăm chỉ luyện tập và đến năm 16 tuổi, cả bọn đều là một trong những cá thể mạnh nhất nhì của từng binh đoàn.
***
-Nè Ed, cậu xử mấy con Nấm Bào Tử đó đi – Bobby kêu bạn mình.
-Ok, để tớ.
Ed nhào tới, vừa sực vương cung thì “đoàng”, 5 con quái vật Nấm Bào Tử trước mặt 3 người bạn bị tiêu diệt. Khi Ed và Bob trố mắt nhìn nhau thì Grace la lên:
-Ai đó, ra đây đi!
Từ phía xa xa trước mặt, một bóng đen tiến tới. Đó là một cậu thanh niên chạc tuổi Grace, mái tóc đen tuyền thần bí, trên cái mái tóc hoàn hảo đó có buộc một chiếc khăn in hình đâu lâu, cậu thanh niên mặc một bộ đồ kiểu cướp biển màu xanh nhạt, tay cầm khẩu súng mạ vàng còn bốc khói.
-Ngươi là ai thế? – Bobby thoáng ngạc nhiên chuyển sang dè chừng.
-Làm gì căng thế anh bạn – Cậu thanh niên ấy nhào tới Bob, nâng cằm cậu lên.
-Buông ra, ngươi làm cái quá gì thế? – Bobby hất tay cậu ta ra xa, lùi lại, hỏi.
-Chỉ là chào hỏi thôi mà!
-Ta hỏi ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi là ai?
-À há, quên giới thiệu, ta là Jake, Jacob Simpson, 18 tuổi, ta là một Hải Tặc, có gì đặc biết không?
-Ngươi đến đây có ý đồ gì?
-À, chỉ là thấy phía trước hơi náo nhiệt nên tới xem thôi, nào ngờ lại có một cậu chiến binh đáng yêu thế này chứ! – Jake nhoẻn miệng cười.
-Ngươi nói…ngươi nói gì thế? Ta không có “đáng yêu”! – Bobby chợt đỏ mặt, lùi lại.
-Haha, xem kìa, thế nói không đáng yêu cơ đấy!
Bobby càng ngượng hơn. Grace và Ed nãy giờ chứng kiến câu chuyện chợt xanh mặt, thấy bạn mình gặp nguy, Grace đến gỡ rối.
-Bọn em là Grace – Bobby – Eddy, cả thảy đều 16 tuổi – Grace vừa nói vừa chỉ tay về phía Bob và Ed.
-Ra thế, vậy phải gọi ta bằng anh đấy nhóc – Jake chẳng thèm nhìn mặt Grace, chỉ sực tiến đến Bob.
-Anh cái con khỉ! Ngươi mà động đến ta thì đừng có trách! – Bob tức tía tai, nghĩ gì mà lại kêu một chiến binh mạnh mẽ như Bob gọi hắn bằng anh chứ, tên đểu cán.
-Hề hề, anh đùa tí thôi! Mấy đứa đến đây làm gì thế? – Jake nói rồi nhìn qua Grace.
-À, Tù Trưởng của Bob đây có nhờ bọn em đến Rừng Ngủ Say để lấy ít thảo dượt về cho con gái ông ấy pha chế thuốc đó mà! – Grace nhanh nhảu trả lời.
-Vậy có cần anh giúp không? Cảng Nautilus của anh cạnh đây thôi nên anh rành khu vực này lắm!
-CẢNG NAUTILUS? – Cả 3 người bạn đồng thanh ngạc nhiên.
-Đúng rồi! Các em chưa nghe truyền thuyết con cá voi mắc cạn ở bờ Đông đảo à?
-Có chứ anh, nhưng em tưởng…lâu lắm rồi nên con cá voi đó cũng phải chết, hoặc bơi đi rồi chứ. Với cả, khu vực đó giờ gần như chìm vào quên lãng rồi – Eddy “thông thái” nhảy xổ vào.
-Vậy để anh nói cho các em nghe, thật ra con cá voi đó là tàu Nautilus đã được các Hải Tặc truyền thuyết đóng thành, sở dĩ hình con cá voi là để ẩn thân khỏi tầm mắt của Black Mage. Tàu Nautilus cứ du hành khắp các bờ biển thì bỗng một đêm, nó mắc cạn vào một hòn đảo lạ, trong lúc vô vọng để đẩy nó ra khỏi đất liền, Thuyền Trưởng đã tuyên bố rằng Nautilus sẽ không đi đâu nữa, vì đó là định mệnh. Và kỳ lạ là từ lúc đó, pháp thuật của ai đó cũng bao trùm lên Nautilus, trở thành một trong những khu vực phong ấn của Đảo Mạo Hiểm. Cứ không lâu, Thuyền Trưởng lại tuyển được một người vào binh đoàn của bọn anh. Sau trận chiến với Black Mage, ngài đã qua đời, để lại Nautilus với sự tiếc nuối vô bờ, các Hải Tặc trung thành nhất của ngài đã chọn ra được một người thuyền trưởng mới, đó là Nữ Thuyền Trưởng, và cô ấy đã dẫn dắt đoàn Hải Tặc đến nay.
-Oa, hay quá, đến giờ em mới biết – Eddy tròn mắt, còn gì hấp dẫn với cậu hơn là những chuyện này chứ.
-À thôi nói chuyện đủ rồi, làm nhiệm vụ nào các cậu…Còn ngươi…anh…muốn làm gì thì làm đi – Bobby nói đến đó chợt ấp úng.
-Muốn nhờ anh giúp cứ nói, làm gì phải ấp úng thế kia, haha – Jake cười lớn rồi nhào tới, xoa đầu Bob.
-Nè, tránh ra, tôi không phải con nít – Bobby tức tối đẩy Jake ra.
-Hahahaha – Cả Grace – Ed và Jake đồng thanh cười lớn.
-Các người quá đáng lắm – Bobby hậm hực nhìn họ rồi nói.
***
-Có biết lý do tại sao tôi triệu hồi hai người đến đây hôm nay không? – Con người bí ẩn đang treo mình trên cao lên tiếng.
-Dạ không, thưa Chúa Tể - Cặp sinh đôi đồng thanh.
-Ta muốn có tướng hậu cần, và chỉ một trong hai người có thể làm điều đó!
-Vậy ngài hãy để em trai tôi làm, nó mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn tôi – Cô gái lên tiếng.
-KHÔNG! Ngài hãy để chị tôi làm, chị ấy quả cảm và quan sát tốt hơn! – Cậu bé còn lại lên tiếng phản đối.
-Trật tự nào, ta muốn hai người đấu với nhau. MỘT MẤT MỘT CÒN!
-MỘT MẤT MỘT CÒN, KHÔNG, CHÚNG TÔI KHÔNG LÀM THẾ ĐÂU – Cặp sinh đôi đồng thanh.
-Nếu hai người không đấu, ta sẽ giết hai người – Tên Chúa Tể nghiến răng.
-Chúng tôi chấp nhận chết, tuyệt đối không đánh nhau…Aaaaaaa
Cặp sinh đôi vừa dứt tiếng thì cảm giác có ngọn gió lướt qua mình, Chúa Tể đang cằm hai cây dao găm, đặt vào cổ cả hai. Phần da thịt chạm vào lưỡi dao bị trầy xướt, máu chảy ra.
-Ta hỏi lại, có đấu với nhau hay không?
- Không ạ! – Cả hai bặm môi, bật khóc vì đã biết trước số phận của mình.
Đối với Kate và Nape, khoảnh khắc đó thật đen tối và bất tận, vì từ nhỏ, hai đứa trẻ đã được chiều chuộng, có biết đâu rằng một ngày nào đó lại vướng vào tình muốn như thế này…
-Hahahaha…Hahahaha…tốt lắm, quả là ta đã không chọn lầm người mà! Từ hôm nay, hai ngươi sẽ là hậu cần của ta, công việc sẽ khó khăn lắm, đừng làm ta thất vọng, những chiến binh trẻ tuổi ạ! Về đi!
-Vâng thưa Chúa Tể.
Vừa dứt câu thì vị Chúa Tể bay vút lên cao, treo người như cũ, để lại chị em nhà Nights nhìn nhau vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, hạnh phúc vì đã không bị giết, hạnh phúc vì được là chị em của nhau và hạnh phúc vì được vị Chúa Tể tin tưởng.
***
-Chúng ta trở lại Xứ Nấm Lùn rồi thưa nữ thần – Người con trai có mái tóc màu xanh trời nhạt, mắt đeo cặp kính nhìn là biết ngay một người rất thông thái.
-Vâng, em biết rồi anh trai, nhờ anh kêu gọi 5 vị dũng sĩ đến giúp em – Người con gái có nét đẹp tuyệt trần lên tiếng, giọng nàng như tiếng đàn vị cầm ngọt ngào lả lướt.
-Họ đã đến đây cả rồi thưa nữ thần – Người con trai ấy lại lên tiếng.
-Vâng, thưa anh trai! – Vị nữ thần dịu dàng lên tiếng – Hỡi những vị anh hùng của tôi, sau hàng trăm năm chúng ta bị phong ấn, nay đã được trở về xứ Nấm đầy yêu thương này, nhưng định mệnh vẫn chưa cho chúng ta được nghỉ, vì tôi đã nhận được tin Black Mage đang tập hợp quân đội của hắn, để chuẩn bị xâm chiếm xứ xở chúng ta một lần nữa. Nhưng tôi biết, không gì tốt hơn là một thoả thuận lâu dài, tôi chỉ mong đừng xảy ra chiến tranh, tôi chỉ mong thế giới chúng ta lại yên bình như xưa. Hôm nay tôi triệu hồi các vị là muốn các vị đào tạo cho tôi 5 chiến binh trẻ tuổi khác, để tôi có thể cử họ đến giúp đỡ những đứa trẻ cũng định mệnh đã được nhắc đến trong lời tiên tri cổ, rằng họ đã được tái sinh.
-Vâng, thưa nữ hoàng Aria, ngày mai, những Thiên Nga mới sẽ diện kiến người – Vị chiến binh dũng mãnh tiến lên phía trước rồi nói.
-Cảm ơn anh, tôi biết rồi, Mihile. Tất cả trong chờ vào các vị. Mọi người có thể về rồi! – Vị nữ thần mang tên Aria điềm đạm nói.
-Vâng thưa nữ thần – Cả 5 vị chiến binh đồng thanh lên tiếng rồi như những ngọn gió, họ mất hút vào không khí.
-Ta chỉ mong lại được thấy một Thế Giới Nấm bình yên như xưa – Aria âu yếm vuốt ve con thú cưng dường như nàng rất yêu quý.
*Đừng lo, người sẽ làm được*
Lần sửa cuối bởi MadBunny, ngày 13-07-2014 lúc 21:02.
Hồi IV: Thành viên thứ 6 của Bộ 5 Thám Hiểm Giờ Đã Đổi Tên Thành Bộ 6 Thám Hiểm!
-Tù Trưởng nói ngài cần Có Ngàn Năm, mà ngài không nói ở đâu có hết, tớ chỉ nghe thoáng là ở Rừng Ngủ Say, không biết có phải hay không – Bobby vừa đi vừa nói.
-Trong cả lục địa này, chỉ có 2 nơi có thể tìm thảo dược, đó là Rừng Pháp Thuật và Rừng Ngủ Say. Nhưng cây cỏ ở Rừng Pháp Thuật chủ yếu để bào chế các loại dược phẩm trợ giúp có pháp thuật, còn Rừng Ngủ Say thì để bào chế làm thuốc chữa thương. Keo này chắc ở Rừng Ngủ Say rồi mấy bé à! – Jake tỏ ra “biết tuốt”.
-Con nít cũng biết, ai cần anh giải thích – Bobby hất mặt, ngắt lời.
-Có chắc không đó? – Jake đáp trả.
-Chắc sao không! Trật tự giùm tôi.
-Ơ, vậy anh im luôn, có mà thắc mắc gì thì tự mà giải đáp, anh không giúp đâu!
-Thôi thôi hai người, làm ơn đi, nhiệm vụ quan trọng hơn mà – Grace lên tiếng giảng hoà.
-Anh giúp thì anh có được lợi lộc gì đâu, vậy mà cứ làm như anh phiền lắm ý!
-Ai cần anh giúp – Bob lên tiếng.
-Vậy thì thôi, anh về.
-Không tiễn – Bobby tỏ mặt hài lòng.
-Thôi mà Jake, đừng đi mà, ở lại giúp tụi em đi – Grace lại cực khổ giảng hoà, xoay qua Bobby nhăn mặt – Cậu có thôi ngay không? Anh Jake rành nơi này nhất, nếu không có anh ấy giúp làm sao mình có thể vào rồi ra khỏi đây được?
-Tớ…mệt quá…làm gì đó thì làm đi!
-Hehe, Bob này, xong vụ này dẫn anh đến nhà em chơi nhé, coi như trả công – Jake cười đểu rồi nhào đến câu vai Bob.
-Xê ra, nằm mơ cũng không thấy mờ mờ đâu – Bobby đỏ mặt, giả vờ mạnh mẽ.
-Jake ơi, anh không cần lo, bọn em ở chung với nhau, có gì em dẫn anh lại cho anh gặp Bob, nhá, giờ anh cứ việc giúp tụi em đi, khỏi lo chuyện Bob có chịu hay không – Grace hôm nay tỏ ra gian manh hơn hẳn.
-Hehehe…
-Cậu…hừ…được lắm Grace, nhớ cậu đi nhé – Bobby tía mặt.
-MỌI NGƯỜI, GIÚP EM! – Tiếng Eddy vang lên.
Cả bọn nãy giờ mãi lo trò chuyện mà không chú ý phía trước có một đàn thằn lằn to ơi là to, cũng may Eddy nhào đến, cho cả bọn vài mũi tên nổ nên cũng cầm cự nãy giờ.
-Mấy nhóc, xê ra, đây là loài Thằn Lằn Rừng, các em đánh không nổi đâu, để cho anh.
Jake vừa nói dứt câu, chạy tới phía trước, giơ cặp súng bắn liên tục vào đám phía trước, chỉ trong chốc lát, đàn Thằn Lằn Rừng đã gục hết.
-Oaaaaaaaaa, anh Jake tài quá – Grace ồ lên ngưỡng một.
Bỗng Jake đổ rầm xuống, cả bọn hốt hoảng chạy tới đỡ dậy. Bobby đển ý ngay cánh tay phải của Jake, một hình xăm hình vòng tròn, bên trong là ngôi sao 7 cánh đang rỉ máu, máu chảy lên lánh cả nửa áo, hoảng hốt, Bob lo lắng hỏi:
-Anh bị sao thế này? Tự dưng sao lại có nhiều máu thế?
-Làm ơn…đưa…anh…gặp…ngài…ngài…Biết …Tuốt…ở…ở…giữa rừng…đi…về phía…trước…nửa dặm…, chỉ đến…đó thôi…rồi…mấy đứa…bỏ…anh lại…rồi đi tiếp…cũng…được… - Jake thều thào.
-Anh ngốc quá, bọn tôi không bỏ anh đâu – Bob nói rồi chợt sựt nhớ ra gì đó – A, Grace, cậu thử chữa thương cho Jake xem.
-Để tớ thử - Grace giơ cây đũa thần, niệm một loạt thần chú gõ nhẹ vào cánh tay phải của Jake, ánh sáng loé lên. Những tưởng vết thương sẽ liền lại, nhưng nào ngờ phía vòng tròn, có những vết máu loan ra như thường xuân bò lên tay Jake, những chỗ nó bò qua đều rỉ máu.
-Sao thế này, không thể thế được! – Eddy hoảng hốt la lên.
-Mấy…đứa này…anh bảo…đưa anh đi…kia mà…không…khỏi đâu…đưa anh đi ngay…giúp anh…
Bobby gấp rút cõng Jake lên vai, người cậu đổ đầy mồ hôi vì lo lắng, rồi cậu ra lệnh.
-Grace, dùng thần chú Mũi Tên Thần Thánh bắn về phía trước để soi đường, còn Eddy thì canh gác, nếu có quái vật, phải tấn công.
-Được – Cả 2 người bạn đồng thanh.
Cả bọn chạy thục mạng về phía trước, tiếng niệm chú và tiếng cung bay cứ vun vút trong không gian tĩnh lặng của khu rừng.
-Cấm anh có chuyện gì đó, còn giúp bọn tôi nữa – Bobby thì thầm với cái tên đáng ghét cậu đang cõng trên lưng
-Anh…biết rồi! Hì hì.
-Giờ này mà còn cười được nữa.
-Chứ chẳng lẽ…khóc…cho…em xem?
-Thôi thôi, không có cần, ráng mà tỉnh táo đó.
-Bob nè… dù mới gặp em thôi…nhưng anh nghĩ…mình đã gặp nhau từ rất lâu rồi…và…anh thích em – Jake cố gắng nói thật trôi chảy câu nói của mình.
Bobby im lặng, cậu cảm nhận từng nhịp đập của tim mình, từng nhịp đâu của con người mới quen – Jake, tim cậu đang đập thật loạn nhịp, đến nỗi cậu không thở nỗi, còn con tim Jake, nó thật nhẹ nhàng, hiền hoà và đều đặn. Lần đầu trong mười mấy năm, cậu có cảm giác này, thật là khó thở…và thật là…khó nói.
-Anh im đi, nói mãi không chừng vết thương nặng thêm đó! – Bobby như đánh trống lãng qua chuyện khác.
Chợt Jake rướn người lên, đặt lên má Bob một nụ hôn nhẹ nhàng. Bob khựng người lại, cậu không chạy nữa, mọi cảm xúc trong cậu như ngưng động.
-Bob, làm gì thế, chạy đi – Eddy la lên.
-Bobby, cẩn thận – Grace cũng la lên cảnh báo.
Từ đâu, một ánh sáng vàng chói loá bao trùm cả một khu vực, Bob gục ngã, từ từ chìm vào giấc ngủ. Jake cũng thế, anh nằm đè lên Bob, như biết trước chuyện này, anh nở một nụ cười rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
*800 năm trước*
-Willie, em đưa dân làng đi trước đi, anh ở đây giữ chân hắn chờ Freud và Aran đến tiếp viện – Vừa nói, Max vừa phòng những loạt phi tiêu khổng lồ vào con ác thú khổng lồ hừng hực lửa phải trước.
-Không, em không bỏ anh lại đâu – William nói mà nước mắt trào ra không kiềm được.
-NGHE LỜI ANH, ĐI ĐI, ANH YÊU EM – Max thét lên.
-Em…cũng…hức…yêu anh – Will nói trong tiếng nấc. Cậu cắn môi rồi dùng sức mạnh của mình, trao cho đoàn người phía trước một trạng thái tăng tốc độ, rồi cậu thét lên – CHẠY.
Cậu và cả đoàn người vun vút lao lên phía trước, ngoảnh lại, cậu thấy Max bị hất văng đi, anh nhìn cậu, dùng toàn sức gửi lại một nụ cười cuối cùng, anh nhắm mắt.
-Không. Đồ ác quỷ, nhận lấy này – Willie quay đầu lại, dùng cây dao găm của mình chém tới tấp như gió bão vào con ác thú đã giết Max. Con thú giận dữ, dùng sừng quất mạnh vào người Wille, cậu bị nó quẹt trúng vào ngực, vết thương chảy máu đầy cả áo.
*Drào…drào* Một loạt sấm sét giáng lên đầu con quái vật, nó gục xuống, rúng động cả đất trời, xác nó cháy đen.
-Wille, cậu có sao không? – Vị pháp sư cưỡi trên lưng con Rồng nhào tới cạnh Will.
-Mọi chuyện còn lại…tớ…nhờ…cậu…Max đang…chờ tớ…
-Không, đừng, WILLLLLLLLLLLL – Vị pháp sư đó hét lớn.
Will cũng cười một nụ cười mãn nguyện rồi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, nơi cậu sẽ gặp lại Max, người yêu dấu của cậu.
-Feud, đứng dậy đi, hãy thực hiện nguyện vọng của Will, đừng để cậu ta thất vọng – Vị chiến binh trong tay cầm cây thương to tướng, đặt lên vai vị pháp sư tên Freud rồi khuyên nhủ - Max cũng đã ra đi, những họ sẽ mãi trong tim chúng ta. Giờ thì đứng dậy, bất cứ giá nào, tôi phải giết tên Black Mage, phải báo thù cho những chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến này.
-Chúng ta…tôi…đã đến trễ…nếu không…chuyện này…đã không xảy ra…với…hức…Willie và Max…hức? – Freud khóc, rồi chợt lấy tay lau nước mắt, mặt cậu đanh lại – Aran, ta đi thôi!
***
-Hahaha, ông là tuyệt nhất, Biết Tuốt à – Tiếng Jake vang lên.
-Cậu đấy, lo mà giữ bản thân, đâu mà lại đi sử dụng sức mạnh một cách bừa bãi như thế chứ, suýt nữa là bỏ mạng rồi – Người đàn ông đầu trọc, da ngâm đen lên tiếng.
-Bảo vệ mấy nhóc thôi, quan trọng mà – Jake mỉm cười, đưa chai rượu vào miệng, tu một hơi.
-Bảo vệ cái thằng nhóc tóc trắng đó chứ gì.
-Sai rồi, tóc nâu – Jake cắt lời.
-Ừ thì thằng tóc nâu.
-Hahaha, uống nào lão già! – Jake tu một hơi nữa.
-Chuyện gì…chuyện gì xảy ra…thế? – Bobby choàng tỉnh giấc, Jake thấy thế nhào đến, hôn lên má cậu một cái, Bob giật mình, la lên – Làm gì thế hả?
-Để xem nhóc có đứng hình như lúc nãy không, hahaha, không sao?
-Đồ đểu. Ơ…anh đang bị thương mà…
-À quên, giới thiệu với em, đây là Biết Tuốt, thầy thuốc giỏi nhất khu Rừng Ngủ Say này! Biết Tuốt, đây à Bob, người yêu của tôi.
-Chào Bob.
-Đừng nghe hắn, tôi và hắn có gì đâu chứ - Bob đỏ mặt, lung túng biện hộ. Jake lại hôn Bob một cái nữa làm cậu nhảy dựng trong tiếng cười ha hả của Jake và lão già kia.
-Đói quá – Tiếng Eddy làm cả 3 người quay người lại nhìn, Ed trừng mắt ngạc nhiên - Ờ ha…đồ ăn kìa.
Nói dứt tiếng, Eddy nhào tới con gà rừng đang quay nóng hổi và thơm lừng.
-Nóng…nóng quá…nóng quá.
Phản ứng của Ed làm Bob xanh mặt, cậu lo lắng hỏi:
-Cậu có bị làm sao không thế? Không thắc mắc gì sao?
-Ăn trước cái đã!
Grace từ trong chỗ tối bước ra, cầm cái túi vải nhỏ thảy vào người Bob.
-Cỏ Ngàn Năm đấy, ngài Biết Tuốt mới cho tớ một cây!
-Sao, cỏ này khó tìm lắm mà?
-Nhưng ta tìm được, thì sao – Lão già Biết Tuốt lên tiếng.
-À mà mọi chuyện là sao thế?
-Chuyện là các cậu động đến đất của ta, tưởng là quái vật nên ta đã dùng phép phong ấn các cậu lại, nào ngờ là tên quỷ Jake này, bị thương nên đến nhờ ta giúp nữa chứ gì.
-Đúng rồi, Jake… - Bob quay người về phía Jake, cầm tay anh lên, suýt xoa, Jake và mọi người trố mắt ngạc nhiên nhìn, Bobby thấy vậy, đỏ mặt, quăng tay hắn ra một bên – Vết thương đó là gì vậy?
-À, đó là vết thương bẩm sinh của anh, không biết tại sao, nhưng mỗi khi anh dùng toàn bộ sức lực của mình để thi triển đòn tấn công là nó lại rỉ máu, và tình cờ là từ nhỏ, anh đã được và biết rằng chỉ mỗi Biết Tuốt đây có thể chữa cho anh.
Cả 3 người bạn xoay qua nhìn Biết Tuốt, ông cười rồi nói:
-Chuyện dài lắm, ngày nào đó rảnh tôi kể cho, GIỜ THÌ VỀ ĐI, PHIỀN QUÁ, BỌN NHÓC NÀY! – Ông ta bỗng dưng lên giọng, đuổi thẳng 4 đứa đi.
Jake vừa cười vừa nắm lấy tay Bob chạy thật nhanh, Grace và Ed thấy thế cũng chạy theo. Ra tới bìa rừng, cả bọn thở hì hộc. Chợt Jake tiến tới phía Bob nói to:
-Bob là người yêu của Jake.
-CÁI GÌ? ANH ĐIÊN À – Bobby cay cú la lên.
-Chẳng phải lúc nãy em bảo cũng thích anh là gì?
-Lúc nào? Tôi không có!
*Trước khi chìm vào giấc ngủ, Bob đã nói: -Em cũng cảm thấy thế!*
-Cái gì, anh tự suy diễn ra thôi!
-Tớ nghe này – Grace lên tiếng chọc ghẹo.
-Tớ cũng nghe – Ed hưởng ứng.
-Các người…được lắm, hừ! Anh…liệu mà…đừng…có…chọc…tôi…tôi khóc…thì khỏi dỗ…
-Đồng ý rồi nhé – Jake cười to, rồi 2 đứa kia cũng cười theo.
Như lời hứa, sau khi xong việc, Grace dắt Jake đến nhà của cả đám. Đi xong một vòng, Jake nói:
-Chiều nay anh mang đồ đến, chỉ anh phòng của Bob đi.
Như hiểu ý, Grace cười rồi nói:
-Vâng anh, theo em.
___
Chiều đến, Bob từ Cao Nguyên Du Mục đưa Cỏ Ngàn Năm cho Tù Trưởng Blake trở về nhà, bước vào cổng, cậu nghe mùi thức ăn thơm phức, tiếng nói cười ríu rít trong nhà.
-Ed ơi, mở cửa cho tở.
Cánh cửa mở ra, Jake đứng đó.
-Vào nhà đi em yêu!
-Gì…gì thế này?
Nape và Kate từ đâu nhảy xổ ra:
-Bọn tớ thích anh người yêu của cậu, nên anh ấy sẽ ở đây với chúng ta.
-Gì cơ?? Nhưng hết phòng rồi mà.
3 người kia nhìn nhau rồi nở nụ cười gian ác.
-Không không, tôi không cho phép!
-Nhưng anh đã dọn vào phòng em rồi.
-Gì cơ? KHÔNGGGGGGGGGGGGG.
-Nín rồi vào ăn đi, cả bọn đang chờ.
Bobby đi vào nhà trong sự tức tối vì bị sắp đặt. Vậy là từ đó, ngôi nhà có 6 thành viên…
Lần sửa cuối bởi MadBunny, ngày 30-07-2014 lúc 15:58.