*Ký ức của Phantom*
-ARIA...
-Cậu đã đến rồi, Phantom...Tôi đã không thể...ngăn cái chết của cô ấy...
Shinsoo dùng cánh của mình như một cái chăn đắp lên người Aria, Phantom ngã quỵ.
*****
Nàng đứng trên một ban công đá lộng gió của xứ Ereve, những ngọn gió thơm lừng mùi hoa cỏ hòa cùng ánh trăng làm tóc nàng tỏa sáng. Ánh mắt nàng đượm buồn nhìn xa xăm...
-Ai đó? - Nàng quay người lại khi thấy có một bóng người sau lưng mình.
-Nàng đã ra đây để gặp ta, vì nàng muốn thấy ta?
-Anh thật sự rất kiên trì, Phantom.
Phantom nhảy khỏi ban công, Aria quay mặt đi chỗ khác.
-Dù anh có đến thăm tôi bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn sẽ không đưa anh báu vật của Ereve đâu!
-Vậy ta đoán chúng ta sẽ phải đợi và xem rồi - Phantom nói rồi nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười ấm áp như đầy ẩn ý và đắc ý.
Aria nhìn về phía những ngôi sao lắp lánh trên bầu trời.
-Một cuộc họp với các chỉ uy của Phù Thủy Đen đã được dàn xếp, tại nơi đây, Ereve. Tôi mong nó sẽ tốt đẹp.
-Nếu nàng buồn chán như vậy, nàng sẽ già đi rất nhanh.
Phantom tiến đến cạnh Aria, đặt một lá bài lên má nàng, lá bài biến thành một bông hoa hồng đỏ, như đôi má của Aria lúc đó. Phantom nghiêng đầu, tỏ ý tặng Aria.
-Nàng đẹp nhất khi cười.
Ánh mắt Aria long lanh, nàng bật cười, nụ cười nhưng đượm buồn, nụ cười của một nữ thần sống.
*****
Mưa rơi.
-Phantom...tôi có một thứ muốn đưa cho cậu.
Gương mặt Phantom ướt đẫm, chàng ngửa mặt lên trời, chẳng ai đoán được rằng chàng đang khóc, hay là vì mưa làm ước gương mặt điển trai của chàng. Mưa. Mưa như muốn hòa vào cả thế giới nỗi buồn, mưa như muốn khóc than Aria, Phantom cũng thế.
*****
-Tôi nghe nói rằng Siêu trộm Phantom muốn giúp thế giới Nấm Lùn.
-Tôi đang làm thế đây.
Phantom đặt một lá bài lên ngón tay trỏ, lá bài xoay vòng vòng...Anh và Aria nắm tay nhau đứng trước chim thần Shinsoo...
-Nhưng...hãy nói cho tôi nghe, mục đích thật sự của cậu?
-Với bất kỳ lý do gì...đó là lý do!
Phantom phóng lá bài trên tay về phía người đối diên. Cầm trên tay lá bài, người đó nói tiếp:
-Vậy cậu đã đánh cắp thứ gì đó...và cậu cũng đã đánh mất một thứ gì đó?
Phantom xoay mặt ra cửa sổ, đôi mắt đượm buồn.
-Bạn thân mến, hãy cùng giúp đỡ nhau từ bây giờ, tôi rất mong chờ ở cậu!
Người đó phóng trả lại lá bài về phía Phantom, anh chụp lấy, lá bài tan biến.
-Một tên trộm trở thành anh hùng, nghe cũng không tệ, đúng chứ?
Phantom cúi mặt xuống, vẫn đôi mắt đượm buồn, anh nở nụ cười, rồi phất áo choàng, anh biến thành hàng ngàn lá bài bay theo gió mà biến mất.
-Thế giới cô ấy đã yêu chưa biến mất...và sẽ không bao giờ...Để bảo vệ thế giới Nấm Lùn...tôi sẽ chiến đấu...
*******************************
Grace ngồi vắt vẻo trên một cây táo ở Ereve, Bob cùng Jake vừa cười đùa vừa tiến đến phía cô.
-Đi chơi không Grace?
-Thôi được rồi, tớ muốn ở một mình hơn.
Bob ngạc nhiên, mở lời châm chọc.
-Gì chứ bà cô, hôm nay bị "lão hóa" rồi à?
-Tớ đã bảo để tớ yên cơ mà.
-Tớ chỉ có ý tốt thôi, cậu muốn ở một mình thì tùy! - Bob khó chịu nắm lấy Jake mà kéo đi.
Grace "nộ khí tuôn trào", la lớn:
-CÁC NGƯỜI NGHĨ TÔI KHÔNG BIẾT GHEN TỊ CHẮC, TỪ LÚC CÁC NGƯỜI BÊN NHAU, SUỐT NGÀY TÔI PHẢI NGHE RẰNG CÁC NGƯỜI HẠNH PHÚC VỚI NHAU NHƯ THẾ NÀO, RỒI CÁC NGƯỜI ĐÙA GIỠN, CƯỜI VUI VỚI NHAU NHƯ TÔI KHÔNG TỒN TẠI TRÊN ĐỜI, TÔI LÀ CON GÁI MÀ, CÁC NGƯỜI VỪA PHẢI THÔI CHỨ!
-Thôi mà Grace, thì em cứ nói, bọn anh sẽ kín đáo hơn - Jake ôn tồn.
-CẢ ANH NỮA, SUỐT NGÀY "BOB YÊU ƠI, BOB YÊU À" RỒI CHIỀU CHUỘNG CẬU TA, TÔI KHÓ CHỊU, TÔI GHEN TỊ. TÔI YÊU CẬU, BOB À! TÔI YÊU CẬU...HỨC...
Bob ngạc nhiên...
-TÔI ĐÃ LỚN LÊN CÙNG CẬU, TÔI CÙNG CẬU ĐI HỌC, RỒI CÙNG CẬU ĐẾN ĐẢO MẠO HIỂM. TÔI LÀM BỮA SÁNG CHO CẬU, TÔI LÀM BỮA TRƯA CHO CẬU, TÔI PHA SỮA TỐI CHO CẬU, NHƯNG CUỐI CÙNG THÌ SAO? KHÔNG NHỮNG CẬU KHÔNG HIỂU ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU ĐÓ MÀ CẬU CÒN LÀM CHO TÔI HIỂU RA, TÔI KHÔNG BẰNG MỘT NGƯỜI CON TRAI ĐẸP MÃ, LÃNG TỬ MÀ CẬU VỪA GẶP NỮA. CẬU ĐÁNG GHÉT, CẬU ĐI ĐI, ĐỪNG GẶP TÔI NỮA.
Bob nắm chặt tay Jake, lẳng lặng kéo đi.
-Nhưng...nhưng...-Jake thấy có lỗi, nói với lại.
-Im đi - Bob lạnh lùng nói. Cậu bối rối, chứ không tức giận...
*Bộp* Bó hoa Ed cầm trên tay rơi xuống, bó hoa mà đã khiến cậu tốn cả buổi sáng để hái, để cậu tặng Grace, nhân cơ hội đến Ereve nên cậu muốn tỏ tình với Grace, cậu thích Grace từ lâu lắm rồi, nhưng cậu biết Grace thích Bob, và cậu nghĩ Grace đã từ bó khi Bob và Jake đến với nhau, đâu nào ngờ.
Bao nhiêu câu trêu đùa cậu đã chuẩn bị, cả bó hoa từ những loài hoa tuyệt đẹp của xứ Ereve này cũng vô ích, vì Grace có nghĩ đến cậu đâu. Nước mắt Ed lăn dài trên má, cậu chạy thật nhanh ra khỏi khoảng vườn đó...
*******************************
-Tôi cảm thấy điều gì đó không hay...
-Chỉ là cảm giác thôi, Maha à!
-Không đâu Aran, cô phải tin tôi, đừng đi mà.
-Tôi có thể tự vệ, anh đừng lo xa nữa!
-Cảm giác của tôi không bao giờ sai, ở lại đây đi Aran, đừng đi mà...
-ANH THẬT PHIỀN PHỨC, MAHA À. TÔI MUỐN GẶP NHỮNG ĐỒNG ĐỘI CŨ CỦA TÔI THÔI, LÀM GÌ MÀ NGUY HIỂM. ANH MAU TRỞ LẠI CÂY THƯƠNG NAY ĐI!
-Vân...thưa chủ nhân!
Maha là một linh hồn của cây thương Ice Power mà Aran dùng, Maha đã ở bên cô ấy từ lâu rồi, người ta nói: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy", anh yêu Aran, anh yêu chủ nhân của mình, anh luôn muốn bảo vệ cô lúc cô chiến đấu với binh lính của Phù Thủy Đen, nhưng với sức mạnh của mình, anh chẳng thể làm gì.
Arania dừng lại ở một ngôi nhà gỗ nhỏ ở sâu trong rừng Phép thuật.
-Cô có chắc là ở đây không, Arania? Vì tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh bóng tối...
-Chắc mà, chiếc găng tay tôi đeo cũng là chiếc găng tay kết nối tôi với mọi người mà, tôi cảm nhận được Chase đang ở gần đây.
Từ trong nhà gỗ, một người con trai tóc trắng, mặc một bộ đồ trắng bước ra, mặt cậu ta cúi gầm xuống đất.
-Chase!
Aran kêu lớn, không thấy người đó phản ứng, cô nói tiếp:
-Anh tỉnh rồi à? Tôi đã tỉnh cách đây mấy tuần rồi! Cảm giác thế nào?
-Im...đi - Người đó lên tiếng lạnh lùng.
Thái độ đó khiến cho Aran ngạc nhiên, Maha thì xanh mặt.
-Gì vậy? Sao thô lỗ thế Luminous, tôi đâu có ý gì đâu!
-Phiền quá, ta phải xử cô trước thôi - Người đó đưa tay ra phía trước, phóng một quả bóng phép thuật màu đen về phía Arania, né không kịp, Arania bị hất văng ra xa.
-Arania, ngươi làm gì vậy Luminous? Ngươi là hậu vệ của Phù Thủy Trắng, làm sao người lại sở hữu phép thuật bóng tối ấy, chuyện gì đã xảy ra vậy? - Maha sợ hãi ôm lấy Arania.
Người Arania run lên, cô chỉ mới tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài vì lời nguyền của Phù Thủy Đen, sức mạnh vẫn chưa tìm lại được hết. Arania ho sặc sụa, máu văng ướt cả áo của cô và Maha.
-Anh ấy bị bóng tối bao phủ rồi...*ọc*...Chạy đi Maha, báo cho 4 người còn lại!
-Tôi không đi mà không có cô đâu, cố gắng ở lại với tôi đi Arania - Maha nước mắt đầm đìa.
-Ướt át thật, nhưng ngươi nghĩ 4 tên kia thì làm gì được ta? Ta biết tỏng bọn chúng, việc tiêu diệt dễ như trở bàn tay, rồi đây, ta sẽ diệt luôn cả Phù Thủy Đen và thế giới Nấm Lùn này sẽ thuộc về tay ta.
Arania ngướn người dậy, cố gắng nói những lời cuối cùng:
-Anh hãy nhớ rằng, ngoài chúng tôi ra, vẫn còn 5 người khác mà anh chẳng biết gì về họ đâu!
-Im miệng lại đi - Người đó lại phóng một luồn phép thuật về phía Aran và Maha. Arania đã thật sự ngã gục, còn Maha thì bị nhất lên, đôi mắt anh dần chuyển thành màu tím, bất lực nhìn Aran trong những giây phút cuối.
-Từ bây giờ, ngươi là trợ thủ của ta, Maha à.
-Vâng, thưa chủ nhân!
-Việc đầu tiên, hãy đi báo cho những tên huyền thoại còn lại rằng Aran đã chết, và Luminous đã thức tỉnh, không nói gì thêm!
-Vâng, thưa chủ nhân!
-Ta chưa từng bị phong ấn, thật nực cười khi các người nghĩ ta cũng như các ngươi...
Maha quay đi, anh như cái xác không hồn làm theo lệnh Luminous, một dòng lệ, chỉ một mà thôi, trào ra từ khóe mắt, lăn dài xuống mặt anh...
30 Tháng 7 2014 lúc 15:56
*Ký ức của Phantom*
-ARIA...
-Cậu đã đến rồi, Phantom...Tôi đã không thể...ngăn cái chết của cô ấy...
Shinsoo dùng cánh của mình như một cái chăn đắp lên người Aria, Phantom ngã quỵ.
*****
Nàng đứng trên một ban công đá lộng gió của xứ Ereve, những ngọn gió thơm lừng mùi hoa cỏ hòa cùng ánh trăng làm tóc nàng tỏa sáng. Ánh mắt nàng đượm buồn nhìn xa xăm...
-Ai đó? - Nàng quay người lại khi thấy có một bóng người sau lưng mình.
-Nàng đã ra đây để gặp ta, vì nàng muốn thấy ta?
-Anh thật sự rất kiên trì, Phantom.
Phantom nhảy khỏi ban công, Aria quay mặt đi chỗ khác.
-Dù anh có đến thăm tôi bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn sẽ không đưa anh báu vật của Ereve đâu!
-Vậy ta đoán chúng ta sẽ phải đợi và xem rồi - Phantom nói rồi nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười ấm áp như đầy ẩn ý và đắc ý.
Aria nhìn về phía những ngôi sao lắp lánh trên bầu trời.
-Một cuộc họp với các chỉ uy của Phù Thủy Đen đã được dàn xếp, tại nơi đây, Ereve. Tôi mong nó sẽ tốt đẹp.
-Nếu nàng buồn chán như vậy, nàng sẽ già đi rất nhanh.
Phantom tiến đến cạnh Aria, đặt một lá bài lên má nàng, lá bài biến thành một bông hoa hồng đỏ, như đôi má của Aria lúc đó. Phantom nghiêng đầu, tỏ ý tặng Aria.
-Nàng đẹp nhất khi cười.
Ánh mắt Aria long lanh, nàng bật cười, nụ cười nhưng đượm buồn, nụ cười của một nữ thần sống.
*****
Mưa rơi.
-Phantom...tôi có một thứ muốn đưa cho cậu.
Gương mặt Phantom ướt đẫm, chàng ngửa mặt lên trời, chẳng ai đoán được rằng chàng đang khóc, hay là vì mưa làm ước gương mặt điển trai của chàng. Mưa. Mưa như muốn hòa vào cả thế giới nỗi buồn, mưa như muốn khóc than Aria, Phantom cũng thế.
*****
-Tôi nghe nói rằng Siêu trộm Phantom muốn giúp thế giới Nấm Lùn.
-Tôi đang làm thế đây.
Phantom đặt một lá bài lên ngón tay trỏ, lá bài xoay vòng vòng...Anh và Aria nắm tay nhau đứng trước chim thần Shinsoo...
-Nhưng...hãy nói cho tôi nghe, mục đích thật sự của cậu?
-Với bất kỳ lý do gì...đó là lý do!
Phantom phóng lá bài trên tay về phía người đối diên. Cầm trên tay lá bài, người đó nói tiếp:
-Vậy cậu đã đánh cắp thứ gì đó...và cậu cũng đã đánh mất một thứ gì đó?
Phantom xoay mặt ra cửa sổ, đôi mắt đượm buồn.
-Bạn thân mến, hãy cùng giúp đỡ nhau từ bây giờ, tôi rất mong chờ ở cậu!
Người đó phóng trả lại lá bài về phía Phantom, anh chụp lấy, lá bài tan biến.
-Một tên trộm trở thành anh hùng, nghe cũng không tệ, đúng chứ?
Phantom cúi mặt xuống, vẫn đôi mắt đượm buồn, anh nở nụ cười, rồi phất áo choàng, anh biến thành hàng ngàn lá bài bay theo gió mà biến mất.
-Thế giới cô ấy đã yêu chưa biến mất...và sẽ không bao giờ...Để bảo vệ thế giới Nấm Lùn...tôi sẽ chiến đấu...
*******************************
Grace ngồi vắt vẻo trên một cây táo ở Ereve, Bob cùng Jake vừa cười đùa vừa tiến đến phía cô.
-Đi chơi không Grace?
-Thôi được rồi, tớ muốn ở một mình hơn.
Bob ngạc nhiên, mở lời châm chọc.
-Gì chứ bà cô, hôm nay bị "lão hóa" rồi à?
-Tớ đã bảo để tớ yên cơ mà.
-Tớ chỉ có ý tốt thôi, cậu muốn ở một mình thì tùy! - Bob khó chịu nắm lấy Jake mà kéo đi.
Grace "nộ khí tuôn trào", la lớn:
-CÁC NGƯỜI NGHĨ TÔI KHÔNG BIẾT GHEN TỊ CHẮC, TỪ LÚC CÁC NGƯỜI BÊN NHAU, SUỐT NGÀY TÔI PHẢI NGHE RẰNG CÁC NGƯỜI HẠNH PHÚC VỚI NHAU NHƯ THẾ NÀO, RỒI CÁC NGƯỜI ĐÙA GIỠN, CƯỜI VUI VỚI NHAU NHƯ TÔI KHÔNG TỒN TẠI TRÊN ĐỜI, TÔI LÀ CON GÁI MÀ, CÁC NGƯỜI VỪA PHẢI THÔI CHỨ!
-Thôi mà Grace, thì em cứ nói, bọn anh sẽ kín đáo hơn - Jake ôn tồn.
-CẢ ANH NỮA, SUỐT NGÀY "BOB YÊU ƠI, BOB YÊU À" RỒI CHIỀU CHUỘNG CẬU TA, TÔI KHÓ CHỊU, TÔI GHEN TỊ. TÔI YÊU CẬU, BOB À! TÔI YÊU CẬU...HỨC...
Bob ngạc nhiên...
-TÔI ĐÃ LỚN LÊN CÙNG CẬU, TÔI CÙNG CẬU ĐI HỌC, RỒI CÙNG CẬU ĐẾN ĐẢO MẠO HIỂM. TÔI LÀM BỮA SÁNG CHO CẬU, TÔI LÀM BỮA TRƯA CHO CẬU, TÔI PHA SỮA TỐI CHO CẬU, NHƯNG CUỐI CÙNG THÌ SAO? KHÔNG NHỮNG CẬU KHÔNG HIỂU ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU ĐÓ MÀ CẬU CÒN LÀM CHO TÔI HIỂU RA, TÔI KHÔNG BẰNG MỘT NGƯỜI CON TRAI ĐẸP MÃ, LÃNG TỬ MÀ CẬU VỪA GẶP NỮA. CẬU ĐÁNG GHÉT, CẬU ĐI ĐI, ĐỪNG GẶP TÔI NỮA.
Bob nắm chặt tay Jake, lẳng lặng kéo đi.
-Nhưng...nhưng...-Jake thấy có lỗi, nói với lại.
-Im đi - Bob lạnh lùng nói. Cậu bối rối, chứ không tức giận...
*Bộp* Bó hoa Ed cầm trên tay rơi xuống, bó hoa mà đã khiến cậu tốn cả buổi sáng để hái, để cậu tặng Grace, nhân cơ hội đến Ereve nên cậu muốn tỏ tình với Grace, cậu thích Grace từ lâu lắm rồi, nhưng cậu biết Grace thích Bob, và cậu nghĩ Grace đã từ bó khi Bob và Jake đến với nhau, đâu nào ngờ.
Bao nhiêu câu trêu đùa cậu đã chuẩn bị, cả bó hoa từ những loài hoa tuyệt đẹp của xứ Ereve này cũng vô ích, vì Grace có nghĩ đến cậu đâu. Nước mắt Ed lăn dài trên má, cậu chạy thật nhanh ra khỏi khoảng vườn đó...
*******************************
-Tôi cảm thấy điều gì đó không hay...
-Chỉ là cảm giác thôi, Maha à!
-Không đâu Aran, cô phải tin tôi, đừng đi mà.
-Tôi có thể tự vệ, anh đừng lo xa nữa!
-Cảm giác của tôi không bao giờ sai, ở lại đây đi Aran, đừng đi mà...
-ANH THẬT PHIỀN PHỨC, MAHA À. TÔI MUỐN GẶP NHỮNG ĐỒNG ĐỘI CŨ CỦA TÔI THÔI, LÀM GÌ MÀ NGUY HIỂM. ANH MAU TRỞ LẠI CÂY THƯƠNG NAY ĐI!
-Vân...thưa chủ nhân!
Maha là một linh hồn của cây thương Ice Power mà Aran dùng, Maha đã ở bên cô ấy từ lâu rồi, người ta nói: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy", anh yêu Aran, anh yêu chủ nhân của mình, anh luôn muốn bảo vệ cô lúc cô chiến đấu với binh lính của Phù Thủy Đen, nhưng với sức mạnh của mình, anh chẳng thể làm gì.
Arania dừng lại ở một ngôi nhà gỗ nhỏ ở sâu trong rừng Phép thuật.
-Cô có chắc là ở đây không, Arania? Vì tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh bóng tối...
-Chắc mà, chiếc găng tay tôi đeo cũng là chiếc găng tay kết nối tôi với mọi người mà, tôi cảm nhận được Chase đang ở gần đây.
Từ trong nhà gỗ, một người con trai tóc trắng, mặc một bộ đồ trắng bước ra, mặt cậu ta cúi gầm xuống đất.
-Chase!
Aran kêu lớn, không thấy người đó phản ứng, cô nói tiếp:
-Anh tỉnh rồi à? Tôi đã tỉnh cách đây mấy tuần rồi! Cảm giác thế nào?
-Im...đi - Người đó lên tiếng lạnh lùng.
Thái độ đó khiến cho Aran ngạc nhiên, Maha thì xanh mặt.
-Gì vậy? Sao thô lỗ thế Luminous, tôi đâu có ý gì đâu!
-Phiền quá, ta phải xử cô trước thôi - Người đó đưa tay ra phía trước, phóng một quả bóng phép thuật màu đen về phía Arania, né không kịp, Arania bị hất văng ra xa.
-Arania, ngươi làm gì vậy Luminous? Ngươi là hậu vệ của Phù Thủy Trắng, làm sao người lại sở hữu phép thuật bóng tối ấy, chuyện gì đã xảy ra vậy? - Maha sợ hãi ôm lấy Arania.
Người Arania run lên, cô chỉ mới tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài vì lời nguyền của Phù Thủy Đen, sức mạnh vẫn chưa tìm lại được hết. Arania ho sặc sụa, máu văng ướt cả áo của cô và Maha.
-Anh ấy bị bóng tối bao phủ rồi...*ọc*...Chạy đi Maha, báo cho 4 người còn lại!
-Tôi không đi mà không có cô đâu, cố gắng ở lại với tôi đi Arania - Maha nước mắt đầm đìa.
-Ướt át thật, nhưng ngươi nghĩ 4 tên kia thì làm gì được ta? Ta biết tỏng bọn chúng, việc tiêu diệt dễ như trở bàn tay, rồi đây, ta sẽ diệt luôn cả Phù Thủy Đen và thế giới Nấm Lùn này sẽ thuộc về tay ta.
Arania ngướn người dậy, cố gắng nói những lời cuối cùng:
-Anh hãy nhớ rằng, ngoài chúng tôi ra, vẫn còn 5 người khác mà anh chẳng biết gì về họ đâu!
-Im miệng lại đi - Người đó lại phóng một luồn phép thuật về phía Aran và Maha. Arania đã thật sự ngã gục, còn Maha thì bị nhất lên, đôi mắt anh dần chuyển thành màu tím, bất lực nhìn Aran trong những giây phút cuối.
-Từ bây giờ, ngươi là trợ thủ của ta, Maha à.
-Vâng, thưa chủ nhân!
-Việc đầu tiên, hãy đi báo cho những tên huyền thoại còn lại rằng Aran đã chết, và Luminous đã thức tỉnh, không nói gì thêm!
-Vâng, thưa chủ nhân!
-Ta chưa từng bị phong ấn, thật nực cười khi các người nghĩ ta cũng như các ngươi...
Maha quay đi, anh như cái xác không hồn làm theo lệnh Luminous, một dòng lệ, chỉ một mà thôi, trào ra từ khóe mắt, lăn dài xuống mặt anh...
Lần sửa cuối bởi MadBunny, ngày 30-11-2014 lúc 16:18.
đầu đoạn ari nói chuyện vs phantom vụ không thể ngăn cái chết của " cô ấy " , " cố ấy " là aran phải ko bạn ???
"Cô ấy" là Aria đó bạn, còn cái người nói là Shinsoo. Lúc đó là trước khi đấu với Black Mage.
Còn Aran thì sau khi thức tỉnh sau lời người đóng băng thì bị Lumi giết.