PDA

View Full Version : - Truyện về sáu ngàn tỉ năm và một đêm -



pumpkin2
29-12-2012, 15:12
<embed src="http://www.nhaccuatui.com/m/dD1QJm31nkqU" quality="high" wmode="transparent" type="application/x-shockwave-flash" flashvars="&autostart=true" width="1" height="1"></object>


~ Khúc dạo đầu ~

Ngày xưa , ở một ngôi làng kia , có một truyền thuyết chưa bao giờ được kể.
Rằng , một cậu bé vô danh….

__________________________________________________ _________________


“ Ib , mẹ xin lỗi.Mẹ không thể bảo vệ con rồi…’ – người phụ nữ với đôi mắt đỏ ngầu nói bằng giọng khản đục.Có vẻ cô đã khóc nhiều lắm.
‘Mong..ra..rằng con sẽ ổn..’ – cô ấy khóc nấc lên rồi để lại đứa con bé bỏng của mình trong chiếc nôi trước cửa nhà thờ cùng bức thư đẫm nước mắt – ‘Tạm biệt …’

< Tin mới nhận :ngày xx / yy / 1xxx – một người phụ nữ đã tự tử tại cầu ***** vào lú- >

__________________________________________________ __________

- 8 năm sau –
- Nè , tên cậu là gì thế ? – cô bé với mái tóc bạch kim dài tới tận gót chân hỏi với ánh mắt tò mò.Trông trang phục luộm thuộm thế này có lẽ cũng là trẻ mồ côi cho nhà thờ rồi.Gác rổ táo sang một bên , tôi đảo mắt với thái độ đây-không-quan-tâm.
- Hửửử ~ Cậu có vẻ khó gần ha ?
- Sao cũng được – nói ,tôi nhặt trái táo gần đó bỏ vào thúng.Chà , có vẻ là trái cuối cùng rồi.
- Giận rồi.Đi đây !

Và rồi cô bé ấy biến mất , để lại cho tôi chút tò mò khi sực nhớ ra rằng cửa vào vườn táo của nhà thờ luôn được khóa kín vào giờ này , và người duy nhât giữ chìa là tôi.
Hmmmm.Kì lạ thật- đang nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng la ó từ bên ngoài.Sao lại có ai dám làm ồn trước cửa nhà thờ chứ ? Thôi thì cứ ra xem đã – tôi ra khỏi vườn táo, không quên khóa cửa.
- Nó đâu ?! Bọn bay giấu nó ở đây đúng không ?! – một người đàn ông cao lớn mang bộ giáp sắt hào nhoáng hét lên với vẻ mặt giận dữ.Lính hoàng gia à ?
- Xin ngài bình tĩnh , chúng tôi thật s-
- Ta không quan tâm ! Nó đâu ?! Thằng lỏi chết tiệt đấy đâu ?!
- Xơ ơi , chuyện gì vậy xơ ? Sao lính hoàng gia lại ở đây ? – tôi hỏi một xơ đứng ở gần đó.
- Ib ?! C-con không được ở đây.Về vườn táo đi !Nhanh lên !
- Nhưng sao vậy x-
- Lẹ lên ! TRƯỚC KHI ÔNG TA NHÌN THẤY ! – xơ ấy gào lên , chực kéo tay tôi đi
- Thấy cái gì cơ ? – gã ta đã đứng sau lưng xơ từ lúc nào.Và rồi gã trông thấy tôi .Trong vài giây tôi có thể cảm nhận đồng tử của gã co lại , gần như chỉ còn là một dấu chấm.
- Ra là mày ! Cuối cùng tao cũng tìm được rồi ! Ahahahahaha – lão cười lên , điên dại
- Thưa ngà- BỐP ! – xơ chưa kịp nói hết câu đã bị đánh mạnh vào tường.Tôi hoảng hốt , dù gì thì cũng là lần đầu trông thấy bạo lực.
- Xơ ! Xơ ơi ! Xơ có sao không ?!
- Con phải chạy đi , nhanh lên.Nếu không sẽ không kịp đâu ,Ib….- và rồi xơ lịm đi.
Ngay lúc đó , gã kia tóm lấy tôi.Nhói lên một cái , và rồi xung quanh tôi chỉ còn là màn đêm…….

__________________________________________________ ___________________

Nhảm chưa 8->
Đợi chap 1 vào một ngày k xa nhé 8->
Chap 1 : Hãy click vào em ~ (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?20426-Truyen-ve-sau-ngan-ti-nam-va-mot-dem&p=352341#post352341)

vivjojo
29-12-2012, 16:05
tem cho e iu = 3 =
nhanh ra sớm sớm đi em.

ScarletRain
29-12-2012, 19:13
ngắn vỡi nàng http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif

mà sao đặt tên truyện bựa thế kia http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif

bonghongdammau
29-12-2012, 19:24
Ra nhanh đi nàng http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif
Mà có ta không?

pumpkin2
30-12-2012, 13:54
Chương 1
http://fc06.deviantart.net/fs71/f/2012/207/d/6/ia__six_trillion_years_and_overnight_story_by_anng y_megpoid-d58pkfv.png


‘Đây là đâu thế này…?’ – tôi dụi dụi mắt , đầu đau như búa bổ.
‘Cuối cùng mày cũng dậy rồi hả ?’ – giọng đàn ông vang lên.Cái âm sắc trầm , đầy sự lạnh lùng này thì chỉ có thể là….
‘Ông muốn gì ? Tôi không biết gì cả.Đừng nói chuyện với tôi ‘
‘Khôn hồn thì thôi cái thái độ ương bướng đấy đi , nhóc ạ.Mày đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đấy’
‘Hừ , ngàn cân treo sợi tóc à ? ‘ – tôi cười mỉa mai – ‘Cái kiểu ngàn cân treo sợi tóc bởi một thằng vô nhân tính đánh cả nhà sơ như ông thì tôi không sợ’
‘Ngậm mồm lại là vừa rồi đấy.Tao là người duy nhất được nói ở đây.Bây giờ tao hỏi mày , mẹ mày đâu ?’
‘Không biết , không trả lời.’
‘Được lắm.Thế nếu cả nhà thờ nơi mày sinh ra bị thiêu rụi thì sao ?Tao là tướng có tiếng , và tao nghĩ với quyền lực hiện tại thì việc phóng hỏa và tiêu hủy mọi bằng chứng về một cái nhà thờ quèn chả khó khăn gì đâu’
‘ Ông dám…?’
‘Sao lại không ?’ – ông ta nhìn tôi với vẻ mặt thản nhiên – ‘ giờ thì , oắt con , trả lời tao đi ‘
‘Thôi được.Bà ấy bỏ rơi tôi từ khi tôi còn là trẻ sơ sinh , trước cửa nhà thờ’
‘Chỉ thế ?’
‘Chỉ thế.’
‘Chết tiệt’ – tôi nghe tiếng đập bàn ‘ con khốn đó mưu mô hơn tao nghĩ’
‘giờ thì thả tôi ra được chưa ? Cái cửa kia có vẻ khóa rồi’
‘À , tao quên mất mày.Có thể mày không biết , nhưng thực sự mày là đứa con nhơ nhuốc của một con quỷ tàn bạo , nhóc ạ.Mẹ và cha mày đã trộm và tàn sát biết bao quý tộc danh giá’ – ông ta nhíu mày – ‘và tất nhiên , binh lính hoàng gia phải can thiệp’
‘ Ông làm như tôi quan tâm ấy’
‘Nhưng tao thì quan tâm ! Chết tiệt , tao đã giết cha mày , dù không muốn thế ! Tao biết sâu thẳm trong tên đó vẫn có công lý tồn tại , nhưng tao không thể chống lại lệnh của Quốc Vương ! Và , đoán xem cái khốn nạn gì đã xảy ra ?!” – ông ta gần như hét lên – “ MẸ MÀY ! Con đĩ ấy đã tàn sát toàn bộ gia đình tao để trả thù ! Tao là đứa duy nhất sống sót ! Khốn nạn ! Từ lúc đó tao đã thề sẽ truy ả đến cùng , nhưng rồi “ – ông ta hạ giọng – “ nó đã biến mất vào 8 năm về trước tại một vùng hẻo lánh ,tách biệt hẳn khỏi khu vực mà tao nắm quyền.Tao đã nghĩ sẽ có chút manh mối khi tìm được mày – con của ả ta , nhưng…chết tiệt”
“Làm sao ông biết mẹ tôi là người ông tìm ? “ – tôi nghĩ chắc chắn không phải.Thâm tâm tôi vẫn nhớ rõ từng giọt nước mắt nóng ấm của mẹ lúc tôi bị bỏ rơi , dù lúc đó tôi còn quá nhỏ.
“ Cái hình xăm khốn nạn trên tay mày , nhóc ạ.Biểu tượng của ả ta”
“ Xong rồi chứ gì ? thả tôi ra “
“ Mày đúng là máu lạnh , y như ả ta.Nhưng không , thằng lỏi ạ.Tao sẽ tra tấn mày , để ả hiểu được cái cảm giác khi người mình yêu thương bị hành hạ” – giọng lão trầm đi – “ nó đau khổ thế nào”
“ Tôi vô tội.Tôi có thể kiện ông “
“ Đừng hòng nghĩ đến việc đó.Mẹ mày bị đồn là phù thủy , sẽ chẳng có ai tin vào con trai một mụ phù thủy đâu. Và , dù gì , tao nghĩ sau hôm nay mày cũng sẽ … biết im lặng thôi” – lão cười , một nụ cười thâm độc và tàn nhẫn.
Và rồi , lão để lại tôi cô đơn trong căn phòng trống trải.
Tôi cố ngủ - để gạt tất cả nhưng điều mà lão đã nói về mẹ tôi ra khỏi đầu.Tôi sẽ không tin , không bao giờ.
________________________________________________

Sau vài tiếng trằn trọc , tôi vẫn không ngủ được.
Trống trải quá.Mới sáng nay thôi tôi còn thản nhiên hái táo cho thánh đường , còn gặp cô bé…
Phải rồi , cô bé với mái tóc bạch kim dài lạ thường và trang phục xộc xệch.Nghĩ lại thì nhìn mặt nhỏ cũng dễ thương.Cơ mà…. Nếu nhỏ có thể vào được vườn táo vốn luôn khóa kín , tức là có hi vọng nhỏ sẽ vào được đây …phải không ?

- Nè , đang nghĩ gì đó ? – cô bé khẽ vuốt tóc , mỉm cười – Sao lại ở đây rồi ?
- Hừ , đầu tiên là vườn táo rồi tới cái phòng này.Cậu biết ma thuật hay đi xuyên tường à ? – hừm , mới nhắc đã đến.Đã thế mình còn thấy …bình thường đến bất thường .– Chỉ tớ đi ?
- Ehehe , vui quá .Cậu chịu nói rồi – nhỏ cười tươi , rạng rỡ.Nhìn nhỏ vậy tôi cũng thấy vui phần nào.
- Ừ thì tự dưng có người để nói chung thì phải nói chứ.
- Thế giờ kể tớ nghe về cậu đi.
- Cậu kể trước đi .
- Không , tớ chưa muốn.Cứ kể trước đi mà ~
- Ừ thì mẹ tớ bỏ rơi tớ từ khi tớ còn nhỏ , nhỏ xíu ấy.
- Tội cậu thật…
- Không sao , tớ cũng quen rồi.Thực ra tớ không trách gì bà ấy cả , mỗi người đều có lý do riêng.Nhưng mà…
- Việc mẹ cậu là tên sát nhân tàn bạo ?
- Sao cậu biết ?
- Tớ ở đây từ lúc ông ta đang điên lên với cậu cơ.
- Ahaha.Thế thì tớ hết cái để nói rồi – tôi cười trừ , tuy không hiểu làm thế nào mình lại cười được.
- Cậu…muốn thoát khỏi đây chứ ?
- Nếu có ai giúp được tớ.
- Tớ nè.
- Thật à ? – chỗ này hẳn phải được canh gác kĩ lắm.Vào được đã là phép màu rồi huống chi đến thoát ra… Nhỏ này kì lạ thật.
- Thế cậu nghĩ tớ vào vườ- nhỏ đang nói dở thì tôi nghe tiếng bước chân.Hình như nhỏ cũng để ý.
- Ai thế nhỉ ?
- Lính canh đấy.Bọn nó lại đến để làm việc rồi , có vẻ là buồng bên cạnh.Bọn nó sẽ vào đây nhanh thôi.Tớ sẽ giúp cậu trốn sau , nhưng giờ thì chịu tạm một chút nhé ?
- À ừ…
- Tớ hứa đấy – nhỏ bỏ đi.Không hiểu sao tôi không thể nhớ được cách mà nhỏ ra khỏi phòng , cứ như là nhỏ đã đem theo cả kí ức của tôi vậy.
- Thằng lỏi kia đâu ? ! – giọng đàn ông vang lên , có vẻ phẫn nộ
- Tôi đây – vừa dứt câu thì bọn lính canh đến và kéo tôi đi
- Vì mày mà tao phải làm tăng ca , chết tiệt thật – hắn ta lẩm bẩm –Tới rồi.Vào đi thằng chó – hắn ta đạp tôi vào căn phòng ,một cách bạo lực.

….
Tiếng hét vang lên.
Màu máu đỏ thấm đượm cả sàn đá lạnh lẽo.
Từ hôm đó , giọng nói của tôi chỉ là dĩ vãng.Tôi mãi mãi sẽ không nói được nữa.


tem cho e iu = 3 =
nhanh ra sớm sớm đi em.

Thanks s :">


ngắn vỡi nàng http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif

mà sao đặt tên truyện bựa thế kia http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif
Ra trước phần mở đầu nhá hàng thôi mà :">
Tên truyện là Roku-chou-nen to Ichiya Monogatari - cùng tên với 1 bài Vocaloid và lấy nội dung từ đó đó :-s
Nhạc nền fic cũng là bài đó :-s

Ra nhanh đi nàng http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif
Mà có ta không?

Có , nhưng là nhân vật phụ :">

YuniEden
30-12-2012, 15:49
- Bỏ Im đậm :x

- Cách dòng lời thoại nhân vật :x

2 cái trên quyết định 30% truyện có Hot không , vì đây là cách trình bày , người ta có đọc tiếp hay không là nhờ nó


Cái tiếp theo quyết định 70% độ Hot này




-- http://cdn.wikimg.net/strategywiki/images/8/82/MS_Husky.png --



- Có Yuni Eden http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif

pumpkin2
30-12-2012, 17:14
- Bỏ Im đậm :x

- Cách dòng lời thoại nhân vật :x

2 cái trên quyết định 30% truyện có Hot không , vì đây là cách trình bày , người ta có đọc tiếp hay không là nhờ nó


Cái tiếp theo quyết định 70% độ Hot này








- Có Yuni Eden http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif

Không thích in đậm vì nhìn xấu lắm :-s
Còn cách dòng thì....sẽ cố..:-s
chả ai com gì về cốt truyện

YuniEden
30-12-2012, 17:34
À...Xài Size 3 , thảo nào ...http://i289.photobucket.com/albums/ll209/anphuong90/Onion%20troll/hohosesat_zps1504de19.gif


Không sao , ý Yuni là bỏ cái bold đi , ai dè xài Size 3 nên nó bự

shikan97
30-12-2012, 22:01
Không thích in đậm vì nhìn xấu lắm :-s
Còn cách dòng thì....sẽ cố..:-s
chả ai com gì về cốt truyện


thấy ... hay mà ^^!

Tái sinh đi vào dĩ vãng mất rồi

bonghongdammau
01-01-2013, 23:24
Chờ xem Bí tùng xẻo nhân vật 8->

hoangthaolien1996
07-01-2013, 23:01
truyện nếu theo mình nghỉ chắc là có 1 phần của fairy tail, mình rất là thích thú khi đọc tới khúc, chỉ là một phù thủy mà đã tàn sát cả 1 gia đình, mình thắc mắc là bằng cách nào vì thời đó luôn săn đuổi phù thủy, câu bé kia không biết sẽ ra sao, mong là bí sẽ nhanh có chap tiếp theo, à bí nên viết dài thêm một tý,đọc cho sướng, không thì ngắt ra thành từng part cũng dc ha, hay lắm :)

pumpkin2
11-01-2013, 10:45
<embed src="http://www.nhaccuatui.com/m/djmUpzUEH2nP" quality="high" wmode="transparent" type="application/x-shockwave-flash" flashvars="&autostart=true" width="1" height="1"></object>

Chương 2
http://f6.mb-content.com/pictures/546/69/7/1769546_SITRHPWTDCXPJRD.png


Tỉnh dậy , tôi thấy mình ở trong căn phòng cũ.
À không , hình như là một căn phòng mới với cái cửa sổ nhỏ , đủ để ánh sáng lọt vào.
Nhìn qua khe cửa , hình ảnh một cánh rừng rộng , già cỗi với những cây cổ thụ cao to sần sùi và ánh sáng tràn ngập mọi nơi làm tôi chói mắt.
- Nè , làm gì mà nhìn sầu đời vậy ?
- Ê , có nghe gì không đó ?
- Nèèèè ~!
Mặc cho nhỏ đạp mình , tôi vẫn giữ ánh nhìn xa xăm.Rồi tôi há miệng ra.

Mặt nhỏ biến sắc.Trong thoáng chốc tôi có cảm giác nhỏ sắp khóc , nhưng không.

Với ánh mắt buồn sâu thẳm , nhỏ thì thầm :
- …là do tớ…phải không ?

Tôi lắc đầu , mỉm cười rồi ôm lấy nhỏ.

- ?!?!?!? Ê ?! Làm gì đấy ?!!?

Tôi siết chặt hơn.Không biết làm vậy để làm gì.Đơn giản là tôi muốn thế.

- ……nè….bỏ ra đi…tớ giúp cậu trốn ..…

Tôi bỏ hai tay khỏi người nhỏ , gật nhẹ.
Rồi nhỏ đến góc phòng , hai bàn tay đặt lên bức tường gạch xanh xám sầu thảm đầy những vết xước , dò tìm thứ gì đó.
Sau đó , nhỏ ấn nhẹ lên một viên gạch , rồi bức tường khẽ rung chuyển.Một cánh cửa xoay.

- Lẹ lên , lúc nãy tớ lỡ ấn hơi mạnh nên tiếng rung khá lớn đấy – nhỏ đẩy cánh cửa – bọn lính sẽ đến đây sớm thôi.

Rồi , nhanh như cắt, nhỏ kéo tay tôi chạy vào hành lang bí mật.

Cánh cửa dần khép lại , và trong một thoáng tôi đã thực sự nghĩ mình có thể thoát.
Nhưng chuyện đời đâu dễ dàng vậy – khi khoảng cách giữa cánh cửa và mép tường chỉ còn chừng một que tăm thì cánh cửa lại mở toang ra – rồi tiếng la ó cùng mùi thuốc súng tràn ngập mọi nơi.

- Lẹ lên ! Bọn nó rượt tới nơi rồi kìa !

- Tao sẽ không cho bọn mày trốn đâu , lũ nhãi ranh – một tên lính đã rượt sát bọn tôi từ khi nào.

Tôi dùng hết sức bình sinh thụi mạnh cho hắn một cái , rồi giật lấy cây đuốc của gã , nhét nó vào bên trong chiếc mũ sắt.Đây là cho giọng nói của tao.

- Trời ạ , lẹ lên tên ngốc ! Không có thời gian để trả thù đâu ! – cô nàng hét toáng lên , hai mắt mở to , người đẫm mồ hôi.

Chúng tôi lại tiếp tục chạy.

Đó là khoàng thời gian dài nhất trong đời mà tôi từng trải nghiệm.Mùi tử thi , mùi mục rữa nấm mốc xộc thẳng lên mũi làm tôi buồn nôn.

Nhưng rồi cuối cùng chúng tôi cũng thấy lối thoát.
Mở toang cánh cửa gỗ được ngụy trang giống hệt như tường gạch ở hành lang , và cánh rừng mà tôi từng ao ước được đặt chân đến đã ở ngay trước mắt.
Tôi còn nghe thoáng tiếng la ó ‘Bọn nhãi đó đâu rồi ! ‘ , ‘Khốn kiếp’ , ‘Đ** M*’ , đây không phải là mộng tưởng.
Đây là sự thật.Tôi đã thực sự thoát khỏi cảnh tù ngục rồi.

Hít cho căng đầy phổi hương cỏ non , hoa dại và gỗ trầm – như để bù lại cho những ngày chỉ toàn mùi tanh tưởi của máu – tôi bỗng thấy cuộc đời vẫn tràn ngập ánh sáng và hi vọng.
Mất lưỡi thì sao chứ ? Bị tra tấn thì sao chứ ? Giờ đây , tôi hoàn toàn mãn nguyện.

Quay lại để nhìn cô bạn – người mà giờ sẽ là ân nhân số một trong lòng tôi – với ánh mắt hạnh phúc , và rồi….


Cậu ấy nằm sõng xoài trên nền đất ẩm thấm đượm máu đỏ.
Gương mặt vẫn luôn tươi cười giờ đây vô cảm , hai mắt nhắm nghiền.

Một mũi tên xuyên bụng.


Tôi thật vô dụng.
Đành rằng không thể bảo vệ ai , không thể chống cự lại điều gì , nhưng bây giờ đến việc khóc thành tiếng cho ân nhân của mình cũng không làm được.Tại sao..?
Những giọt nước mắt không ngừng rơi , nhưng liệu cậu có nhìn thấy….
Tôi phải làm gì bây giờ ?


Và trong lúc tôi đang ôm lấy cô ấy , cố gắng để máu không tuôn ra nhiều hơn , một giọng nói trầm , ấm và dịu dàng phá tan bầu không khí ảm đạm :

- Này nhóc ,cứ để thế kia sẽ lớn chuyện đấy.Đến nhà ta , và ta sẽ chữa cho.

Ngước lên , tôi trông thấy một cô gái trẻ với mái tóc đen tuyền dài chấm lưng , đôi mắt đỏ sắc sảo mà dịu dàng , đi cùng với một cô gái (cũng) trẻ với mái tóc xanh được cắt ngắn , mặc một chiếc áo len…lộn ngược.

- Ta là Yamichi , kia là Midori.Nhóc có thể ở lại nhà ta nếu không phiền.

Và rồi , cùng với hai người bạn mới , tôi cõng cô ấy đi dưới hoàng hôn rực lửa.



Siêu ngắn siêu nhàm http://i1163.photobucket.com/albums/q549/pinkbean2011/PumpkinEmo/beckoned.gif

bonghongdammau
11-01-2013, 11:01
đi cùng với một cô gái (cũng) trẻ với mái tóc xanh được cắt ngắn , mặc một chiếc áo len…lộn ngược.

Cô áp dụng nhanh thế K30

pumpkin2
11-01-2013, 11:04
Cô áp dụng nhanh thế K30

Đâu thể để nó ế mãi được http://i1163.photobucket.com/albums/q549/pinkbean2011/PumpkinEmo/CEUI-SO-MOE-8.gif

vivjojo
11-01-2013, 15:25
tiếp đê = v = nhanh nào, ta sẽ hối cho đến khi có chương mới = v =

ScarletRain
11-01-2013, 20:02
http://i1115.photobucket.com/albums/k542/Sanamizu/Haruna/35.jpg

pumpkin2
11-01-2013, 23:13
Chương 3
http://konachan.com/image/ed33540f5db74319edf7627d5515bd51/Konachan.com%20-%20139164%20close%20gin_%28oyoyo%29%20ia%20vocaloi d.jpg


Mở mắt , trước mặt tôi là Ib đang say ngủ.
Cậu ta gác đầu lên đùi tôi , phả hơi ấm đều đặn , khẽ nhếch mũi như một chú mèo con.
Với đôi mắt thâm quầng đầy vẻ mệt mỏi , trông cậu ta ngủ thật ngon lành.
Haiz , chắc lại thức đêm rồi đây.
Thật tình , trong ngục cậu không ngủ (được) đâu có nghĩa là cậu không cần ngủ chứ.
Tôi đưa tay vuốt nhẹ má cậu ta , những ngón tay nhỏ di chuyển dần xuống , rồi dừng lại nơi đôi môi.
Bất giác ,nước mắt tôi trào ra.

Là tại tôi.Phải , tất cả đều là lỗi của tôi.
Lẽ ra tôi có thể dẫn cậu ấy đi vào lúc ấy , nhưng tôi đã không làm thế.Vì tôi sợ.
Không phải sợ cậu ấy sẽ bị bắt , mà là nỗi sợ hãi cho chính bản thân tôi.
Tôi sợ dẫn cậu ấy theo mình sẽ bị bắt.
Sợ rằng tôi sẽ dùng cậu ấy làm vật thoát thân.Một con mồi.
Và rằng tôi sợ sẽ trông thấy ánh mắt bàng hoàng xen lẫn khinh miệt của cậu ấy.
Sợ cậu ấy sẽ thốt ra câu ‘ rốt cuộc , cậu cũng chẳng khác gì bọn chúng’


Và , vì thế , dù là giáng tiếp , tôi cũng đã làm tổn thương cậu.
Vậy thì tại sao ,Ib hỡi , sao cậu lại cười ?
Nụ cười đó có ý nghĩa gì ?
Tại sao cậu không ghét bỏ tôi , con bé lẽ-ra-đã-có-thể-dẫn-cậu-theo-nhưng-không-làm ?
Tại sao cậu lại ôm tôi chặt đến thế ?
Tại sao , tại sao hả Ib ?


Trong khi tôi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân thì một giọng nói ấm , dịu dàng đã kéo tôi về thực tại.

- Em tỉnh rồi đấy à ?

Trước mắt tôi lúc này là một cô gái với mái tóc dài đen mượt cùng đôi mắt đỏ sắc sảo mà ấm áp.

- Ư… chị là ai vậy ạ ?

Giờ tôi mới để ý cảnh vật xung quanh.
Hiện tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng với cái ra thêu hình dấu chân mèo lạ mắt.
Những bức tường được sơn màu kem với hoa văn cây lá cách điệu trông rất độc đáo.
Đồ vật trong phòng không có gì đặc biệt , ngoại trừ một chiếc tủ trong suốt đựng những lọ thủy tinh nhỏ chứa đầy chất lỏng đỏ đặc quánh , trông khá giống với máu.

- Chị là Kaori , Kaori Yamichi.Nhưng em cứ gọi là Viv-nee cho thân thiện – chị ấy cười dịu dàng.

- Viv-nee…chị là người đã cứu em và Ib ạ ?

- Ừ.Lúc đang đi từ thành phố gần đây về , băng qua khu rừng thì bọn chị thấy cậu bé này…à , em bảo là Ib nhỉ , đang ôm em – người đầy máu và mắt đẫm lệ.À nhân tiện ,tên em là gì ấy nhỉ ?

- ….em không có tên.

- Vậy sao…

- Vâng , cha mẹ xa em từ nhỏ , nên…

- Chị hiểu rồi.Vậy thì , ừm , có lẽ là hơi đường đột nhưng chị gọi em là IA nhé ? Và nếu hai đứa – em và ib – không có chỗ ở , thì cứ ở lại đây.Và chúng ta sẽ cùng chung sống như một gia đình.

- ….Ổn chứ ạ ? Ý em là ,bọn em chưa chắc là người tốt và cũng không làm ra tiền…

- Ồ , không phải lo.Chị không nghĩ một cậu bé ôm lấy một cô bé đang trọng thương mà òa khóc , hay một cô bé bị thương nặng đến gần tử vong nhưng vẫn luôn miệng xin lỗi bạn mình là người xấu.Và , về tiền bạc thì đơn giản thôi.Hai đứa cứ làm việc tại đây , nhà trọ này.

- Argh ! – một cơn đau nhói làm tôi buột miệng thốt lên.

- À, phải rồi , em đang bị thương mà nhỉ.Xin lỗi , chị quên khuấy mất.Để chị kêu Midori vào thay băng cho em , cái này thấm nhiều máu quá rồi – chị ấy nói vọng ra – Midori cưng , vào thay băng cho cô nhóc này nào ~!

- Vâng ,tới đây - một cô gái trẻ đẩy nhẹ cửa bước vào.

Cô ấy có một khuôn mặt điềm đạm , mái tóc xanh rối và đôi mắt màu cỏ non.Mọi thứ về cô ấy đều tạo cảm giác rất gần gũi , từ giọng nói trầm đến hương cacao thoang thoảng.
Tất cả , ngoại trừ việc cô ấy mặc áo len…lộn ngược.

- Ưm , chị ơi….áo len của chị…

- À, cái này hả - chị ấy cười – không phải đâu , cố tình đấy.

- …sao chị lại mặc nó như thế ạ ?

- Vì thích thôi.

- Thích ?

- Ừ , thích.Chị là kiểu người tự do.Nếu có gì đó mới mẻ mà ta thích thì tại sao lại không thử nhỉ - chị ấy ném cho viv-nee một cái nhìn tinh nghịch- giờ thì giữ yên đó quý cô ạ.Em biết đấy , quả đúng là một điều kì diệu khi cô bé như em có thể sống sót với vết thương nặng thế này.

- Vâng ,em cũng đâu ngờ….

- Hì.Xong rồi đấy – chị ấy đem đống băng gạc cũ đi – và , dậy đi nhóc ,ta biết mi thức từ nãy giờ rồi.

- Hả ?

Bên đùi tôi , Ib khẽ mở mắt.

- À, không phải tớ cố tình nghe lén đâu… - cậu ta gãi gãi đầu- vì…ừm…

- Không sao mà – tôi cười – vậy từ giờ hai ta sống ở đây nhé ? Cậu biết đấy , lời đề nghị của viv-nee.

- Ok.Hoàn toàn không phản đối , thưa công nương – cậu ta chắp tay cúi người làm điệu bộ quản gia.

- Miễn lễ , gọi ta là IA được rồi – tôi bật cười – ahaha,

Vậy là từ đây , chúng tôi bắt đầu sống và làm việc chung với hai người chị - Viv-nee và Midori-san tại Nhà Trọ Mèo Đen.
P.S : Có cô nào nhận ra đc điểm kì lạ k http://i1163.photobucket.com/albums/q549/pinkbean2011/PumpkinEmo/tumblr_lpgnfs0GHF1qg0piho3_400.gif

vivjojo
12-01-2013, 13:32
"-Midori cưng , vào thay băng cho cô nhóc này nào ~! "
what the mều 0.o

bloodybloody
12-01-2013, 23:51
IB đã nói được?

khigiacmove
18-01-2013, 11:56
làm sao để chèn nhạc vào bài boss thế ???
có gì bảo tớ qua yahoo : [email protected]
thank nhiều nhé !