Đăng nhập

View Full Version : [Fic] - Fake Moon



bonghongdammau
07-01-2013, 22:02
Người viết: Một con bệnh hoang tưởng
Nhân vật: Các mem trong G Hớt nô va thân yêu
Thể loại: Fantasy, lãng xẹt mạn, action, sci-fi (quên đi), supernatural, và một mớ hổ lốn khác.
Cảnh báo: Ừm, đây là fic đầu tiên của mình, để hưởng ứng phong trào viết fic của G. Văn chương của mình vốn không phong phú bay bổng lắm, nên nếu có sai sót gì mong các bạn bỏ qua. Nội dung cũng không có gì đăc biệt, nếu có bạn nào dị ứng với mainstream thì bỏ qua luôn đi. Ờ tạm vậy đã, à quên, cái tên cũng chỉ là đặt cho có thôi nên đừng hỏi mình sao tên không liên quan đến nội dung, mình không biết đâu. Các bạn có quyền khen chê góp ý sao cũng được, mình nhận hết, nhưng sẽ không sửa theo ý các bạn, nếu không thích có thể drop ngay lập tức~.

FAKE MOON

Chap 1: Ngôi trường mới

Học viện Heart Nova, nơi tập trung các nhân tài từ khắp thế giới. Những đứa trẻ được lựa chọn từ khắp nơi quy tụ về đây, hưởng nền giáo dục hoàn hảo nhất. Học viện này có các cấp lớp từ tiểu học tới cao học. Toàn bộ ngôi trường nằm trong không gian riêng biệt, như một thành phố thu nhỏ với trên mười lăm ngàn người gồm các học sinh và cán bộ, giáo viên, công nhân viên. Chỉ cần theo được chương trình học, các học viên ở đây đều được miễn mọi chi phí. Hiển nhiên, các học viên khi ra trường đều nhận được công việc quan trọng trong bộ máy nhà nước. Vì thế, được học ở đây là mơ ước của mọi người. Hầu hết các học viên đều trải qua các kì thi trắc nghiệm trí thông minh từ bé và được đào tạo theo hệ thống, Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ngoại lệ, và hôm nay xảy ra một trong các ngoại lệ hiếm hoi.

Người thầy giáo khẽ đẩy cửa bước vào lớp và thở dài. Hoc sinh toàn thiên tài với IQ trên 140, những bài học bình thường hầu như không gây khó khăn cho bọn nhóc. Mặc dù ông khá phục người soạn ra giáo án đủ làm khó học sinh, nhưng người dạy như ông thì gặp khó khăn gấp chục lần. Đành chịu thôi.

Học sinh, đang bận trao đổi đủ thứ trên trời dưới đất, thấy cánh cửa mở ra, vội vàng đứng lên chào thầy. Nhưng điều gây ngạc nhiên cho họ, là một cậu bé tóc xanh lá theo sau thầy. Bình thường sẽ không có chuyện chuyển lớp hay nhập học giữa chừng. Các học sinh trong lớp trao đổi những ánh mắt tò mò trước khi ngước lại lên bục giảng.

Thầy giáo ôn tồn nói:

- Tôi biết các trò ngạc nhiên, nhưng đây là học sinh mới của lớp ta, các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.
Cậu học sinh khẽ đẩy cặp kính lên, cất tiếng một cách bất đắc dĩ, giọng đều đều không chút cảm xúc:

- Xin chào các bạn, mình tên là Kamiya, mong được giúp đỡ.

- Được rồi, em ngồi xuống cuối lớp đi. Lớp trưởng nhớ hướng dẫn cho bạn nhé!

- Vâng ạ!

Một vài học sinh tò mò nhìn xuống, đúng là cuối lớp đã được kê thêm một bộ bàn ghế. Sao lúc nãy không ai nhận ra nhỉ?

Kamiya kéo ghế và ngồi xuống, tiết học tẻ nhạt bắt đầu.
.
.

Giờ ra chơi, một học sinh đến cạnh Kamiya.

- Này, sao cậu lại nhập học giữa chừng thế? - Cậu học sinh có mái tóc lam kéo một cái ghế cạnh đó lại, hỏi.

- Cậu là lớp trưởng à? Kamiya nhận ra cậu học sinh trả lời thầy giáo.

- Ừ nhỉ, quên chưa giới thiệu, tôi là lớp trưởng, tên là Kawahara.

- Chào cậu.

- Thôi nào đừng có hờ hững vậy chứ, cậu làm tôi đau lòng đó, cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Ừm, do ông già tôi thấy học ở đây có lợi nên bắt tôi đến, có gì đâu.

- Cậu qua được kì thi đầu vào thật hả?

- Tôi thấy dễ mà – Kamiya ngạc nhiên.

- Cậu ở nhà nào vậy?

- Nhà?

- Giống kí túc xá ấy mà. Học viện có hơn mười ngàn học viên, nên được chia ra 7 nhà, theo màu 7 sắc cầu vồng.

- Ý tưởng của ai vậy?

- Đương nhiên là hiệu trưởng rồi.

- Ông ấy cũng lãng đãng mạn nhỉ. – Kamiya lục lọi gì đó trong cặp – À, theo cái này thì tôi ở nhà Lục.

- Còn tôi ở nhà Lam đó.

- Hử? – Kamiya cau mày nhìn Kawahara – Đừng nói với tôi là chia nhà theo màu tóc nhé.

- Đương nhiên là không rồi. – Kawahara cười phá lên. – Chắc cậu chưa biết đường ở đây, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan.

- Cám ơn cậu.

Kamiya gấp quyển sách rồi rồi ngước nhìn Kawahara, cười. Bấy giờ Kamiya mới nhìn ra ngoài, ngạc nhiên:

- Cái đống ngoài kia… là gì thế?

Một đám con gái lố nhố bên ngoài cửa sổ, mà khoan, có cả con trai nữa.

- Tôi phục sự tỉnh rụi của cậu đó. – Kawahara ôm bụng cười.

- Mấy bạn đó… theo cậu à?

- Ừm, tính ra cũng hơi phiền. – Kawahara nhún vai.

- Đó không phải thái độ tốt đâu. – Kamiya lắc đầu.

- Ờ thì….

Tiếng chuông vào lớp reo vang cắt ngang lời nói của Kawahara. “Lát nữa nói sau” – Kawahara nói rồi đi về chỗ.

Buổi học tiếp tục, trước khi ra khỏi lớp, thầy giáo chủ nhiệm nói:

- Kamiya, sau giờ học em tới phòng gặp tôi.


End chap 1.

P/s: Chap 1 hơi nhảm, thành thật xin lỗi :th_127:



Chap 2 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=358608#post358608)
Chap 3 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=358694#post358694)
Chap 4 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=358761#post358761)
Phụ chương 1 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=359441#post359441)
Chap 5 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=359799#post359799)
Chap 6 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=359822#post359822)
Chap 7 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=360146#post360146)
Chap 8 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=361140#post361140)
Chap 9 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=362738#post362738)
Chap 10 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=362795#post362795)
Chap 11 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=363243#post363243)
Chap 12 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=363971#post363971)
Chap 13 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=366094#post366094)
Chap 14 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=366760#post366760)
Chap 15 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=367176#post367176)
Chap 16 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=367274#post367274)
Chap 17 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=407220#post407220)
Phụ chương 2 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=407941#post407941)
Chap 18 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=408617#post408617)
Chap 19 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=422234#post422234)
Chap 20 (http://diendan.maplevn.com/showthread.php?21101-Fic-Fake-Moon&p=439724#post439724)

hoangthaolien1996
07-01-2013, 22:09
tem,sorry chị yami em chưa đủ 20 bài nên chưa tks được, em rất thik truyện theo thể loại fantasy, mong chị sẽ sớm có chap 2 :)

vivjojo
07-01-2013, 22:13
post nun đi yami-chàn <3 co nhiu post hết đi

baka234
07-01-2013, 22:20
Kamiya ? Tóc xanh lá ? Con trai ? NOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO OO

bonghongdammau
07-01-2013, 23:16
Chap 2: Ngôi trường mới [2]

- Chào thầy ạ.

- Chào em, Kamiya, em thấy trường mới thế nào?

- Dạ, trường rất tuyệt, thầy cô tận tình, bạn bè thân thiện.

- Không cần trả lời như trả bài thế đâu. Em không cảm thấy thoải mái ở trường đúng không?

- Không đâu thầy. Sao thầy lại nghĩ như vậy?

- Là vầy, theo như bản đăng kí này, thì giới tính của em là nữ.

- Vâng, về mặt sinh học thì là vậy.

- Vậy tại sao em lại mặc đồng phục nam?

- Vì em không thích.

- Không thích? Sao lại không thích? Em nên biết thiếu nữ tuổi này là tuổi đẹp nhất. Cần phải cho người khác được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này. Đó là tuổi trẻ, tuổi trẻ em biết không? Em nghĩ tự nhiên đồng phục nữ là váy à? Sth;k;dlwkdlwmdwojdwi

Kamiya nhìn thầy trân trân. Có khi thầy ấy sắp biến hình cũng nên. Chậc chậc, thầy có vẻ nghiêm túc với việc này quá. Haizzz….

- Thưa thầy, thực ra thì có vẻ như trường đã gửi nhầm đồng phục cho em ạ.

- Tại sao em không nói sớm? Em nghĩ đây là chuyện có thể đem ra đùa giỡn à?

- Không… không thưa thầy.

- Tôi phạt em trực nhật một tuần vì coi thường giáo viên!

Sau tiếng hét của thầy giáo thì coi như việc này đã được quyết định. Kamiya thở dài, thật là, mới ngày đầu đi học mà đã…

- Hey, thầy gọi cậu vào văn phòng làm gì thế? – Kawahara chạy tới.

- Phạt mình vì tội mặc sai đồng phục.

- Hả? Sai? Nhưng mà… Không lẽ cậu là con gái?

- Tôi nói tôi là con trai hồi nào?

Kawahara đứng hình nhìn Kamiya, rồi cậu ta phá lên cười:

- Cậu giống con trai thật mà, giọng cũng trầm nữa.

- Không vui đâu.

- Xin lỗi, xin lỗi mà.

- Dù sao thì tôi cũng bị phạt trực nhật rồi. Ở đây trực nhật thì làm gì?

- Ờ, hầu hết việc trực nhật như ở mấy trường bình thường đều không cần làm, chắc chỉ có việc cho thú ăn. – Kawahara ngẫm nghĩ.

- Ờ, vậy mai bắt đầu.

- Ừ, vậy đi, cậu đang đi về kí túc xá à, cần tớ dẫn đi không?

- Có sơ đồ trường còn gì? Hay cậu nghĩ rằng tôi không có khả năng đọc bản đồ?

- À không, chỉ là tớ thấy cậu thú vị nên muốn nói chuyện thôi.

Kamiya thở dài, cô nhìn từng học sinh đi lướt qua mình. Một vài học sinh đứng xa xa nhìn về phía cô và Kâưhara, hay cô chỉ tưởng tượng nhỉ. Một vài học sinh khác lại tránh khỏi con đường cô đang đi. Kì lạ. Kamiya quay lại nhìn Kawahara:

- Tôi tưởng người ta sẽ nhìn tôi như sinh vật lạ chứ. Vậy mà có vẻ như họ tránh mặt tôi.

- Cậu không thích như vậy hả?

- Nghe như cậu là chủ mưu ấy.

- À, xin lỗi, tớ sợ cậu thấy phiền phức nên đã nhờ mọi người đừng nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng có vẻ hơi quá lố rồi.

- Không sao, nhưng cậu có thể nhờ được tất-cả-mọi-người-à?

- Đương nhiên, tớ là S-7 mà. – Kawahara nói với vẻ tự hào.

- S-7?

- Đúng thế, đó là một thông số trong phần mềm Paint Tool SAI, càng lớn thì tools di chuyển càng chậm, và S-7 là số lớn nhất. Người hay dùng S-7 được gọi là S-7.

Kamiya nhìn Kawahara với ánh mắt cậu-cho-rằng-tôi-sẽ-tin-cái-khái-niệm-ngớ-ngẩn-ấy-à. Kawahara đau khổ nói:

- Cậu chẳng biết đùa gì cả, tôi sợ nói ra cậu bảo là khoe khoang thôi. Thật ra S-7 là từ chỉ những người đứng đầu các kí túc xá, có bảy kí túc xá thì sẽ có bảy người đứng đầu tương ứng, được gọi là nhà trưởng.

- Vậy đó là lí do gái theo cậu hàng đàn? Tiêu chí chọn nhà trưởng là gì? – Kamiya hỏi một cách hờ hững, cô vốn chả quan tâm việc này.

- Tiêu chí chung là học tập, S-7 luôn luôn đứng đầu về thành tích học tập, sau đó đến thể thao và các hoạt động ngoại khoá. Nói chung nhà trưởng luôn được mọi người công nhận về mọi mặt.

- Xếp chung một đứa nhóc cấp một với nghiên cứu sinh cao học à?

- Không đâu, ở đây mọi người đều học song song vài lớp mà. Một đứa nhóc cấp 1 có khi đã có bằng cử nhân rồi. Vì thầy hiệu trưởng nói rằng đời học sinh là quan trọng nhất nên không cho học nhảy, nhưng cho phép học các cấp sau trung học.

- Rắc rối thế. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.

- À, nhưng hiện nay ghế nhà trưởng nhà Lục và nhà Chàm còn trống, có khi cậu đươc làm nhà trưởng đó.

- Không phải nhà trưởng là người đứng đầu ư? Tại sao lại trống?

- Tớ không rõ, việc này là do hiệu trưởng chọn lựa.

- Đến nơi rồi, tôi vào trong đây, tạm biệt cậu.

- Tạm biệt, mai gặp lại. – Kawahara nói rồi chạy vụt đi.

“Cậu ta có vẻ là người bận rộn nhỉ. Dù sao thì mình cũng tạm hiểu về ngôi trường mới này rồi.” Kamiya nghĩ rồi bước vào kí túc xá.

End chap 2.
P/s: Xin lỗi vì một chap toàn hội thoại.

vivjojo
07-01-2013, 23:22
típ đi nàng = v =
..............................

hoangthaolien1996
07-01-2013, 23:38
tem,hay lắm,tiếp đi chị yami :)

bonghongdammau
08-01-2013, 09:54
Chap 3: Nhà Lục

Sau khi tạm biệt Kawahara, Kamiya mới có thời gian ngắm nhìn kiến trúc trước mặt mình. Lối vào được trồng một hàng cây hai bên khá đẹp. Toà nhà to lớn đến nỗi Kamiya chỉ nhìn được một phần. “Ít nhất cũng trên hai mươi tầng.” – Kamiya thầm nghĩ – “Đáng lẽ mình không nên ngạc nhiên, nơi này có sức chứa trên hai ngàn người cơ mà.” Đúng thế, toà nhà, không, phải nói là một cao ốc, với kiến trúc độc đáo, đứng sừng sững giữa một không gian rộng lớn, xung quanh là các sân thể thao, hồ bơi, công viên. Được sống ở một nới thế này chắc hẳn là mong ước của nhiều người. Trừ việc… cả toà nhà được sơn màu xanh lá chói chang, ít ra là dưới ánh sáng buổi chiều tà. Kamiya cười đau khổ. Đừng nói căn kí túc xá nào cũng sơn màu đại diện cho nhà đó nhé. Thật không thể tưởng tượng nhà đỏ sẽ thế nào.

Kamiya bước vào toà nhà. Sảnh chính rộng lớn với ánh đèn vàng ấm áp soi khắp căn phòng. Từng tốp học viên cười đùa với nhau trên những chiếc ghế được xếp khắp nơi. Có nhóm chơi đùa, nói chuyện, có nhóm cùng nhau học bài. Không khí thật sôi nổi. Kamiya bống thấy lẻ loi trong cảnh ấy. Bỗng có người vỗ vai cô:

- Hey, bạn là Kamiya hả?

- Ừm, là mình.

- À, chào bạn, mình là Saki, nhà phó nhà Lục. – Cô gái với mái tóc dài màu vàng đưa tay ra.

- Chào bạn. – Kamiya đưa tay ra bắt tay Saki.

- Thực ra thì có một chút thay đổi về phòng ốc, bạn sẽ ở phòng 10-013 thay vì phòng 10-012.

- Vì đã xếp tôi ở chung phòng với một bạn nam nào đó?

- Haha, hệ thống thông tin ở trường này nhanh nhạy lắm. Xin lỗi vì sự nhầm lẫn nha.

- Không sao, giờ tôi về phòng được chưa?

- À, thẻ học viên của cậu đây.

Saki đưa cho Kamiya một cái hộp được trang trí khá màu mè. Chính giữa mặt trước là logo trường với hoa văn khá rườm rà, được sơn bảy sắc cầu vồng.

- Nhớ nè, đem về kích hoạt nó, chiếc thẻ này sẽ chỉ phản ứng với cậu thôi, và cậu có thể dùng thẻ này cho hầu hết mọi việc liên quan đến trường. Bây giờ giải thích thì dài dòng, cậu có thể tìm hiểu sau cũng được. Nhớ giữ kĩ thẻ đó, không có cái thứ hai đâu.

- Cám ơn cậu. – Kamiya nói rồi đi về phía thang máy, cũng không hỏi cách mở hộp hay kích hoạt. Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi cái không khí cộng đồng này, thứ làm cô… ghen tị.

Không khó khăn để tìm ra phòng của mình, Kamiya bước vào. Phòng không khoá. Có vẻ cô là người phải thiết lập các hệ thống khoá ở đây. Hoặc căn bản khoá không cần thiết ở nơi này. Căn phòng khá rộng rãi, có lẽ vì nó vốn là phòng cho hai người. Tường phòng được sơn một màu xanh lá dịu hơn so với bức tường bao ngoài. Dù sao đây cũng là màu sắc cô thích. Ngoài chiếc bàn học, chiếc giường và tủ thì không còn món đồ nào. Hành lí của cô đã được chuyển vào đây. Kamiya thả người trên chiếc giường đôi. Bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi. Để lát nữa cất đồ vậy.

Kamiya thiếp đi một lúc. Khi giật mình dậy cô nhận ra đã hơn 9 giờ. Bụng đói cồn cào, nhưng cần phải dọn dẹp trước đã. Kamiya bước vào phòng tắm rửa mặt, rồi xếp đồ đạc vào tủ. Chợt nhớ ra chiếc thẻ học viên. Kamiya mở hộp ra. Cô nhận ra việc mở khoá bằng dấu vân tay khá dễ dàng. Vì đã tưởng tượng khá nhiều nên Kamiya thấy hơi thất vọng về tấm thẻ, trông nó khá bình thường. Nhưng khi cô khẽ chạm vào mặt thẻ, thì một tiếng nói cất lên: ”Hệ thống cài đặt sử dụng: Kích hoạt.” Kamiya ngạc nhiên không biết nên làm gì. Một lát sau tiếng nói lại cất lên: “Bạn muốn tiếp tục hay huỷ bỏ?” “Tiếp tục.” “Bước 1: Nhận diện giọng nói. Xác nhận.” “Đã xác nhận rồi? Là vừa nãy mình nói đó hả?” Kamiya thầm nghĩ. Quy trình cài đặt cứ thế tiếp tục. Sau khi xác nhận giọng nói, tấm thẻ, à không, hệ thống bảo mật của tấm thẻ tiếp tục xác nhận dấu vân tay, DNA và nhóm máu. Cuối cùng là mật khẩu. Kamiya lựa chọn xác nhận dấu vân tay làm xác nhận cơ bản. Cuối cùng, tấm thẻ hiện ra các dịch vụ cô có thể sử dụng với tấm thẻ. Đang đói, nhìn thấy đặt đồ ăn, cô liền ấn thử và chọn món. Kamiya ngồi ngẩn ra, 9 giờ đêm rồi, nhà ăn của trường còn hoạt động không? Nhưng cô chưa kịp nghĩ thêm thì có chuông báo ngoài cửa, Kamiya ra ngoài thì ngạc nhiên vì thứ trước mặt mình. “Robot?” Một con robot đang đẩy chiếc bàn. Trên bàn là món ăn cô đã chọn, à không, thực ra còn khá nhiều món khác. Sau khi đưa đồ ăn cho Kamiya, con robot quay đi, tiếp tục đến trước một căn phòng khác. Khi bước vào, Kamiya mới để ý một cái khe trên cửa, cô nhét thử thẻ vào. Tiếng nói lại vang lên: ”Hệ thống khoá: Thiết lập.” Ra thế, xem ra cái thẻ này cũng có ích. Kamiya ăn xong rồi lại đi ngủ. Một ngày mai đang dần đến….

End chap 3.

P/s: Ngủ dậy ăn, ăn xong lại ngủ, heo detected K22

pumpkin2
08-01-2013, 10:29
HUHUHUHUHUH, trường tiện vl.Tuôi cũng muốn sống trong cái trường như v. :(

bonghongdammau
08-01-2013, 10:51
Trong fic cô cũng sống trong trường này mà K46

bonghongdammau
08-01-2013, 12:16
Chap 4: Trứng???

Sáng sớm, những tia nắng nhỏ bé len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Kamiya ngồi dậy nhìn quanh. Không phải mơ, cô đã ở ngôi trường mới này được một ngày. Bây giờ phải đi học thôi.

Sau khi làm vệ sinh xong, Kamiya mở tủ nhìn chằm chằm vào bộ váy đồng phục. Không trốn được nữa rồi. Đành vậy.
Kamiya bước ra cửa đúng lúc cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Cậu học sinh trạc tuổi Kamiya với mái tóc xanh lá bù xù ngó qua rồi cười toe:

- Yo, chào bạn-cùng-phòng-hụt.

- Chào hàng xóm. – Cô đáp lại.

- Tớ là Fuwa, học lớp 10C6.

- Kamiya, lớp 10B2.

- Cậu dậy sớm thế, có muốn đi ăn sáng với tớ không?

- À, ừ, được thôi.

Fuwa rút tấm thẻ của mình ra, ngón tay cậu ta lướt nhanh trên mặt thẻ.

- Sáng nay chỉ có bánh mì kẹp trứng cá tầm và thịt bò Kobe nấu đậu là có vẻ ngon. Cậu ăn chứ? Tớ đặt bàn luôn.

- Ừm.

Kamiya cùng Fuwa bước vào thang máy, họ xuống nhà ăn ở tầng trệt. Fuwa bước vào trước dẫn Kamiya qua các dãy bàn rồi dừng lại ở một nơi. Một con robot đem đồ ăn đến cho họ. Kamiya nhìn quanh nhà ăn rồi thắc mắc:

- Nhìn vắng vẻ quá, không giống khu nhà cho hơn 2 ngàn người ở chút nào. Hay do giờ giấc khác biệt?

- Hầu hết là ăn trên phòng mình rồi, vả lại còn có một nhà ăn trên tầng thượng, nhưng mà học sinh như chúng ta không được lên đó.

- Sao vậy?

- Trên cao, cảnh đẹp, nói thế là đủ hiểu rồi, nhà ăn trên đó cao cấp như vị trí của nó, trừ các bác tiến sĩ và giảng viên ra thì nhà phó trở lên mới được lên. – Fuwa vừa đút thìa súp vào miệng vừa giải thích.

- Ở đây phân chia cấp độ rõ rệt quá nhỉ, làm sao mà biết việc gì mình được làm và không được làm?

- Mọi thứ đều có trên tấm thẻ học viên của mỗi người. Ngay cả thẻ cũng chia làm nhiều loại. Như thẻ của tớ và cậu là thẻ cấp D, cấp thấp nhất.

- Ra thế.

Câu chuyện được tiếp diễn với đủ thứ trên trời dưới đất. Kamiya khá vui vì đã kết bạn được với một người chứ không bị xa lánh như hôm qua. Bất giác cô nghĩ đến Kawahara, thực ra cậu ta cũng có ý tốt.

Sau khi ăn xong, Fuwa tạm biệt Kamiya để đến lớp học. Hoá ra lớp B thiên về khoa học, lớp C thiên về xã hội lại nằm ở 2 nơi khác nhau. Ngay cả cách sắp xếp chỗ học cũng kì lạ, thật tò mò về hiệu trưởng quá.

Vừa đến lớp, Kamiya đã gặp Kawahara, cậu ta đang ngồi im như thể chăm chú vào cái gì đó lắm. Nhưng khi Kamiya bước vào thì Kawahara đã quay sang ngay lập tức.

- Cậu đến sớm thế?

- Ừ, tôi đến sớm để xem trực nhật cần làm những gì.

- À, để tớ dẫn cậu đi.

Kawahara nói rồi kéo Kamiya ra ngoài. Đến lúc ấy Kamiya mới cảm thấy hiểu biết của mình về ngôi trường quá ít. Điểm đến của hai người là một khu vườn, nói chính xác thì nó là một cái sở thú.

- Cái này….

- Vườn thú của trường đấy, cậu có thể tìm được bất cứ loài thú nào ở đây, và chỉ cần – Kawahara rút thẻ của mình ra, đặt phía trên bảng tên của con thú – làm thế này là có thể biết mọi thông tin về nó.

- Tôi phải làm gì ở đây?

- Hầu hết vườn thú thuộc quyền quản lí của khu đại học, nhưng lớp ta có một cái chuồng nhỏ ở đây. – Kawahara vừa nói vừa bước tiếp.

- Woa, ở giữa một vườn thú toàn các loài quý hiếm là một cái… chuồng gà?

- Thì… tuỳ loài thú mà lớp chọn, mỗi lớp đều phải nuôi mà. Công việc của cậu là mỗi sáng cho gà ăn và thu trứng gà về nhà ăn, vậy thôi. Tôi về lớp nhé.

Kawahara lại đi một cách vội vã. Kamiya đứng ngắm bầy gà một hồi rồi đi lấy thức ăn. Sau đó cô lấy trứng gà, nhưng bỗng cảm thấy là lạ. Trong số những quả trứng có quả đang phát sáng. Kamiya nhíu mày, hay hình hoa mắt nhỉ, nhưng quả trứng đó đúng là đang phát sáng. Cô khẽ chạm vào quả trứng, thì bất ngờ nó như tan biến vào không gian. “Chắc mình nhìn nhầm thôi.” Kamiya tự nhủ rồi đem giỏ trứng đi. Vừa bước được bước đầu tiên thì cô giật thót người. “Hình như mình vừa giẫm phải cái gì đó mềm mềm.” Đó không phải lí do Kamiya giật mình, mà là tiếng méoooo thảm thương. “Mình… vừa giẫm phải con mèo dễ thương này sao?” – Kamiya nghĩ một cách đau khổ.

- Xin lỗi cưng – Cô xoa đầu chú mèo nhỏ - Có đau không?

- Này, nhóc làm gì con mèo của chị thế?

Kamiya ngước lên nhìn cô gái vừa lên tiếng. Mái tóc dài chấm hông đen tuyền tung bay trong gió…..

End chap 4.

P/s: Không có gì cần nói, bắt đầu vào story chính rồi *lắc lắc* vẫn nhiều hội thoại

vivjojo
08-01-2013, 15:48
ồh, và mình đã xuất hiện, hóng tiếp = v =

baka234
08-01-2013, 19:48
Dẫm vào đâu của mèo :-s

vivjojo
08-01-2013, 22:19
tất nhiên là đuôi rồi "baka" = 3 =

dzung2408
08-01-2013, 22:39
Đọc có vẻ mang hơi hướm harry potter và nhiều truyện cùng phim khác =]]]. Anw, hóng chap mới =]]

bonghongdammau
08-01-2013, 22:41
Harry Potter là cái chi rứa? Ờ thực ra nó là một đống tả pí lù mà. thực ra là nhiễm từ Kuroshitsuji vụ chia nhà

bonghongdammau
09-01-2013, 15:54
Phụ chương 1: Tác dụng của thẻ thành viên


Thẻ thành viên là tấm thẻ xác nhận một người nào đó là thành viên trong học viện Heart Nova. Thẻ chia làm 5 cấp độ từ cao đến thấp: S, A, B, C, D. Tấm thẻ chỉ được kích hoạt khi ở trong tay chủ sở hữu nên người này không thể dùng thẻ của người kia.

Đối tượng cấp thẻ:
- D: học viên bình thường.
- C: học viên đã hoàn thành chương trình đại học, cán bộ lớp.
- B: giảng viên của trường, nhà phó các nhà, thành viên hội học sinh.
- A: nhà trưởng các nhà, thành viên hội đồng giảng viên, ban giám hiệu.
- S: hiệu trưởng.

Tác dụng của thẻ:

*Tra cứu thông tin trong thư viện:
- D: hầu hết thông tin.
- C: như trên.
- B: như trên.
- A: như trên, và các thông tin mật không được công khai.
- S: như trên, và có thể thay đổi thông tin.

* Chọn món ăn:
- D: hầu hết các món.
- C: như trên.
- B: như trên, và có thể thêm thông tin, hình ảnh các món ăn.
- A: như trên.
- S: như trên.

* Ra vào:
- D: ra vào cổng trường, lớp học, kí túc xá, phòng riêng, các nơi công cộng.
- C: như trên, và ra vào các phòng thí nghiệm, phòng nghiên cứu ngoài các phòng phục vụ việc học.
- B: như trên, và các nơi được gắn biển VIP trong trường.
- A: như trên, và các phòng họp cao cấp.
- S: có thể đi đến bất cứ đâu trong trường, kể cả phòng riêng.

* Tra cứu thông tin học viên:
- D: có thể xem tên tuổi, ngày tháng năm sinh, lớp.
- C: như trên.
- B: như trên, và các thông tin mà học viên ấy để công khai.
- A: như trên, và các thông tin học viên ấy để bí mật.
- S: mọi thông tin, đương nhiên.

* Định vị: có thể tìm vị trí của một học viên nào đó sở hữu thẻ, chỉ tìm được vị trí của những người cùng cấp trở xuống.

* Ngoài ra còn dùng để chuyển những thông báo của nhà trường đến học sinh, điểm danh, sử dụng các dịch vụ giao thông của trường (xe hơi, bus, máy bay...),… có thể tương tác với các loại điện thoại di động, máy vi tính,...

baka234
09-01-2013, 17:00
http://fc00.deviantart.net/fs70/i/2012/137/c/0/watch_out__we_got_a_badass_over_here_by_deadwoodpe te83-d504d72.jpg

shikan97
09-01-2013, 21:32
trường gì sướng thế O.o nằm mơ cũng ko có =="

bonghongdammau
09-01-2013, 22:32
Chap 5: Aura

Tôi ngước nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Cô ấy là một cô gái đẹp, mặc bộ đồng phục lớp 12, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là xung quanh cô ấy toả ra thứ ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Ánh sáng mặt trời ư? Không… không phải. Đó là một cái gì đó dịu dàng hơn. Cô ấy ngồi xuống bên tôi rồi bế chú mèo nhỏ lên, khẽ lẩm bẩm: “Cưng có sao không?” với vẻ mặt lo lắng.

Tôi thần người ra vì những thứ trước mắt mình. Cuối cùng cũng lắp bắp:

- Err, em xin lỗi, em lỡ…..

- Giẫm vào đuôi bé mèo à?

Tiếng nói của cô ấy cắt ngang lời tôi. Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu. Tôi chưa nói ra mà, còn nếu cô ấy đã biết thì sao còn hỏi tôi? Hay chú mèo nói cho cô ấy?

Có lẽ dáng vẻ tôi đứng đó tội nghiệp lắm hay sao ấy mà cô gái quay sang cười:

- Được rồi, bé Mii không sao, dù sao cũng không phải là cố ý, nhưng lần sau em nên chú ý hơn. A, em là….

- Học sinh mới?

Không khó để đoán cô ấy định nói gì, tôi biết mà. Nhưng…thứ ánh sáng đỏ vẫn nhảy múa xung quanh cô gái ấy, thay đổi theo từng tư thế. Kì lạ, tôi chưa thấy thế này bao giờ.

- Haha, bị em đoán trúng rồi. Không phải chị phân biệt đâu, nhưng ở đây học sinh vào giữa chừng như em thật sự rất hiếm, từ lúc chị vào đây học chưa gặp bao giờ.

- Em cũng đoán thế. – Tôi gật đầu xác nhận. Sắp đến giờ học rồi, tôi chỉ muốn nhanh về lớp.

- Em là Kamiya đúng không? Hara-chan cũng nhắc em với chị đấy.

- Hara-chan? Ý chị là Kawahara đó à?

- Hihi, đúng vậy. Chị là Yamichi, nhà trưởng nhà Đỏ kiêm chủ tịch hội học sinh. Nhà trưởng các nhà đều ở trong ban chấp hành hội học sinh mà.

Nhà Đỏ? Đó là lời giải thích cho áng sáng màu đỏ phát ra từ cô ấy à? À à, người ta gọi nó là aura thì phải. Nhưng sao tôi lại nhìn thấy? Lắc lắc đầu để xua tan những suy nghĩ vơ vẩn, tôi tạm biệt cô ấy rồi về lớp.

Trên đường đi, tôi thực sự cảm thấy vấn đề với bản thân mình. Hoá ra ngoài aura của Yamichi, tôi còn thấy được aura của những người khác. Việc này cũng không gây rắc rối cho tôi, nhờ nó tôi còn biết ai ở nhà nào nữa, nhưng việc gặp một chuyện không thể giải thích khiến tôi phát bệnh.

Tiếng chuông vào lớp vang lên khi tôi vừa đẩy cửa bước vào. May mà thầy chưa tới. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kawahara đang ngồi viết gì đó. Quả nhiên aura của cậu ấy màu xanh lam, nó có vẻ đậm hơn những người khác. Mà thôi, tôi cũng bắt đầu quen với việc này. Bỗng một suy nghĩ lướt qua đầu tôi. Nãy giờ tôi đã nhìn những người khác, vậy tôi thì sao?
Không thể kiềm chế được, tôi đưa tay lên ngay lập tức. Không cần nghi ngờ về thứ mình nhìn thấy. Nhưng tôi vẫn bật ra tiếng nói:

- Xanh lục?

Bất ngờ một cái vỗ vai làm tôi giật mình. Tôi quay lại thì thấy Kawahara với vẻ mặt lo lắng?

- Cậu làm sao thế?

Khi ấy tôi mới nhận ra mình đang đứng trước lớp, các học sinh khác cũng đang nhìn tôi. Tôi lắc đầu với Kawahara rồi bước nhanh về chỗ của mình. Dù không nhìn, tôi cũng biết cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chú.

- Nếu gặp khó khăn gì, cậu có thể nói với mình.

Không rõ có phải Kawahara nói với tôi không? Tôi vẫn đang mải mê với chuỗi suy nghĩ mông lung không có điểm dừng. Ai đó trong trường cũng có thể nhìn thấy aura của người khác và sắp xếp họ theo từng nhà ư? Việc đó có ý nghĩa thế nào? Chẳng có căn cứ gì cả. Tôi thở dài. Nhưng tại sao bỗng nhiên tôi lại nhìn được? Tôi có nên nói với người khác chuyện này không? Hàng ngàn ý nghĩ cũng như câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi.

- Các em nhớ đọc các tài liệu mà thầy cho nhé.

Cuối cùng tôi cũng quay về thực tại mà tiếp tục buổi học. Tôi rút chiếc thẻ trong túi ra, mở lên để truy cập vào thư viện thì bỗng một tiếng nói vang lên trước khi tôi kịp làm gì: “Nâng cấp lên level A: Thành công.” Level A? Đó không phải cấp độ gần như cao nhất trong trường à? Nó... Tôi khẽ ấn vào mục thông báo mới, điều tôi nghi ngờ đã hiện lên: “Kamiya được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Đằng trước tôi, Kawahara cũng đang đọc thông báo…

End chap 5.

P/s: Chap này mình không hài lòng lắm nhưng quá lười để viết lại, các bạn thông cảm.

vivjojo
09-01-2013, 22:43
ít quá, ngắn wa', dài dài ra tí đí > x <

bonghongdammau
09-01-2013, 23:04
Chap 6: Kiếm

- Akio, con khởi động xong chưa.

- Rồi, thưa cha.

- Tốt, bây giờ bắt đầu đấu, ai ghi điểm trước thì thắng.

- Vâng.

Trong căn võ đường rộng lớn có hai bóng người. Chàng trai trẻ hơn thong thả thắt sợi dây của chiếc mũ bảo hộ rồi giơ thanh kiếm tre lên. Ở tư thế trung kiếm, cậu quan sát người đàn ông trung niên và thở dài. Ông ấy áp dụng đúng lí thuyết của bản thân, thượng kiếm mới thể hiện bản lĩnh đàn ông. Dù sao thì việc thắng cha mình đối với Akio là quá dễ dàng. Cậu có thể thấy rõ từng sơ hở trong thế đứng đó. Cách dồn lực, bước di chuyển của ông đều đã quá quen thuộc. Sau khi phân tích ra mười sáu cách để thắng ông, Akio quyết định chọn cách thắng có vẻ khó khăn với cậu nhất. Dù sao cũng không nên để cha tủi vì thua quá nhanh.

Sau tiếng hô bắt đầu, Akio khẽ lách người qua một bên, chỉ vừa đủ để né đòn của cha. Gần như ngay lập tức, Akio tung ra đòn lưng. Trúng. Một tiếng “bốp” chát chúa vang lên. Dù đòn đánh có vẻ khá mạnh nhưng người đàn ông vẫn đứng vững. Akio thầm đánh giá: “Chà, năng lượng dồn lên cánh tay, cơ căng lên, vậy tiếp theo sẽ là… Ha, đành vậy.” Cậu ta bình thản gỡ chiếc mũ bảo hộ ra:

- Vậy là con thắng đúng khô…

CHÁT.

Người đàn ông tát Akio một cách đầy giận dữ.

- Ta nói bao nhiêu lần rồi, trong chiến đấu không được nương tay. Thắng thì phải thắng triệt để. Còn nữa, thế trung kiếm đó là sao? Chúng ta là danh môn lớn nhất ở Nhật Bản, trong mọi trường hợp đều phải thể hiện bản lĩnh của mình.

- Con hiểu rồi, xin lỗi cha.

- Thôi được rồi, về phòng sám hối đi.

Nói rồi ông đi khỏi võ đường. Akio đi về phòng mình tắm rửa rồi lấy khoai tây chiên ra ăn. Cậu vốn chả hứng thú với việc thừa kế võ đường này, cũng như cái định nghĩa về chiến thắng vinh quang gì đó của bố. Nhưng cậu cũng thấy chẳng cần thiết phải cự tuyệt. Dù sao thì cậu cũng sẽ sống như ý mình, không bị ảnh hưởng bởi ai.

Ngày nào cũng phải luyện tập làm Akio thấy phát ngán. Không phải cậu ghét kiếm đạo, nhưng vì không có một đối thủ xứng tầm. Cậu luôn phải nương tay với mọi người. Cha Akio dù tự hào về tài năng của con mình, nhưng ông cũng luôn điên tiết vì tính ôn hoà của Akio, hay còn được ông hiểu là nhu nhược. Nhất là khi cậu chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời nói của ông. Nhưng biết làm sao được, Akio không còn là đứa trẻ dễ bảo nữa rồi. Nó đã lớn và trở nên mạnh mẽ, đến khi giật mình nhận ra thì Akio đã vượt qua ông. Và nó sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Nếu thấy người thừa kế của mình đang nằm ăn khoai tây chiên trong giờ hối lỗi thì cha sẽ phản ứng thế nào nhỉ? – Akio nghĩ thầm. Mấy hôm nay cậu thấy buồn chán đến cực điểm. Vào năm học đã ba tháng mà Akio chưa đến trường. Đối với Akio ngay cả việc đi học cũng nhàm chán. Đến kì thi thì vô thi rồi về. Như thế có vẻ tốt hơn. Nhưng chỉ được ba tháng cậu đã thấy chán. Bất giác Akio mở tấm thẻ lên. Một mớ thông báo của trường hiện ra. Chịu thôi. Akio lơ đễnh nhìn lướt qua. Bất ngờ có một thông báo khiến cậu sững người. Nội dung là: “Kamiya đã được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Tiếp theo là tin nhắn của Yamichi: “Quay lại trường ngay lập tức.”

Một nụ cười thích thú hiện lên trên gương mặt Akio. Cuối cùng thì chuỗi ngày nhàm chán cũng đã chấm dứt. Việc mà Yamichi cố ngăn chặn rốt cuộc đã xảy ra. Những ngày sắp tới sẽ vui vẻ lắm đây.

Akio ngay lập tức thu dọn vài món đồ quen thuộc, dốc tất cả các bọc khoai tây chiên còn lại vào ba lô, nhét tấm thẻ vào túi rồi bước ra ngoài.

Cha Akio ngạc nhiên khi thấy cậu đi ra ngoài.

- Con đi đâu đấy?

- Con sẽ đến trường ngay bây giờ.

- Chẳng phải con nói không muốn đến trường sao?

- Đó là hôm qua, còn bây giờ con phải đi.

Cha Akio không hỏi nữa. Ông im lặng nhìn cậu đi ra vườn.

Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi bạt mọi thứ ra, ở chính giữa là một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng đậu ngay giữa vườn nhà ông. Rồi một người đàn ông bước xuống, nói:

- Xin lỗi, ở đây ai là Akio-san, nhà trưởng nhà Cam ạ? Chúng tôi theo yêu cầu đến đón cậu về trường.

- Tôi đây, dịch vụ vận tải nhanh nhẹn quá nhỉ. – Akio bước lên chiếc trực thăng.

Rất nhanh chóng, chuyến bay khởi hành. Ai biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.


End chap 6.

P/s: Lại một chap ngoài dự tính.

vivjojo
09-01-2013, 23:10
yaaaaaaaa, ngắn wa' đi, đọc hok đã j hết, dài dài ra ihhh mà K53K53K53K53

bonghongdammau
09-01-2013, 23:21
trường gì sướng thế O.o nằm mơ cũng ko có =="

Ngôi trường trong mơ đó :((

bonghongdammau
10-01-2013, 12:04
Sao có cảm giác mình đang lấy số lượng đè chất lượng ~o)

baka234
10-01-2013, 16:48
Dủng màu cam 8-} gettin interestin

bonghongdammau
10-01-2013, 18:12
Chap 7: Máu

Văn phòng hội trưởng hội học sinh

Yamichi ngồi thừ người trên chiếc ghế. Mọi việc diễn ra quá nhanh ngoài dự tính của cô. Những ngày qua Yamichi phải lo rất nhiều việc trong trường. Chuẩn bị cho ngày hội năm mới, hội thao toàn trường, ẩm thực các thứ đến nỗi cô đã lơ là cảnh giác dẫn đến việc này. Mà nói đúng hơn, Kawahara mới là người trực tiếp gây nên. Cô nhắm mắt hồi tưởng cuộc nói chuyện với Kawahara.
Sau khi đọc thông báo mới, Yamichi lập tức gọi cho Kawahara, chất vấn về việc đó:

- Kawahara, tại sao em lại để cho học sinh đến gần nơi đó?

Kawahara, với khuôn mặt buồn bã, nói một cách nặng nề:

- Thực ra là em cố ý đưa Kamiya đến đó.

- TẠI SAO? Em đã biết là việc này không được phép mà.

- Yamichi, chị đừng cố gắng ngăn chặn mọi việc nữa. Khi nhìn thấy aura của Kamiya, em đã biết là chúng ta không còn cách nào khác nữa rồi. Chắc chắn việc Kamiya đến đây học đã có sự sắp xếp từ trước. Dù em không làm, hay Kamiya không vô tình tìm ra, thì ông ấy cũng sẽ nhúng tay vào. Vì thế em quyết định phải hành động. Chúng ta sẽ kéo Kamiya về phe mình trước, ông ta sẽ không thể làm gì.

- Em không biết việc này sẽ gây hậu quả gì đâu. – Yamichi ôm đầu – Mà bây giờ nói thì có ích gì chứ, thôi em về đi, chị cần ở một mình.

- Yamichi, chị hãy quyết định khi nào thì nói với Kamiya, nếu chị không thể, em sẽ nói.

- Không, bây giờ thì chưa. Ra ngoài đi, Kawahara, chị xin em đấy.

Kawahara đứng im lặng nhìn Yamichi như thể còn muốn nói gì đó, Yamichi thì rền rĩ: “Thôi mà, thôi đi mà.” Rốt cuộc, Kawahara cũng đi về.

Yamichi thở dài, cô vốn nghĩ mình có thể tin tưởng Kawahara, nhưng không ngờ suy nghĩ của cậu ấy lại khác cô. Bây giờ biết làm gì đây? Những lúc thế này mà tên ngốc Akio lại ở nhà. Thật không thể chịu đựng được mà. Trong lúc không thể kiềm chế, Yamichi hét lên đầy giận dữ:

- Toàn một lũ ngốc mà.

- Ơ? Chị nói em ạ?

Yamichi giật mình, đúng rồi, nãy giờ cô đang ngồi trong văn phòng hội trưởng hội học sinh mà. Cô quay sang cô bé có mái tóc xanh ánh tím đang hoang mang ở bàn bên cạnh:

- Không đâu, do chị đang bận suy nghĩ về một việc.

Cô bé thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy mà em tưởng em gây rắc rối gì cho chị chứ. Mà chị gặp chuyện gì vậy? Để trong lòng không tốt đâu. Chị nói ra biết đâu em có thể giúp chị?

Yamichi cảm động nhìn cô bé, dù sao cũng được an ủi đôi chút. Thư kí của cô đúng là biết quan tâm người khác, đâu như bọn ngốc ngốc ngốc ngốc kia.

- Không được đâu Idoko à, việc này không liên quan đến em, chị không muốn em gặp rắc rối

- Nếu chị đã nói vậy thì thôi ạ. – Idoko mỉm cười, cô bé luôn biết giới hạn và không bao giờ cố gắng bước qua, ở điểm này thì Yamichi rất hài lòng.

Bỗng có tiếng gõ cửa, một cô bé với mái tóc dài màu trắng trong bộ kimono màu sẫm bước vào. Mắt cô bé thật đặc biệt với hai màu xanh và đỏ.

- Chị Yamichi, chị muốn gặp em à?

- Đúng thế, lại đây, Chiika. Idoko, hôm nay em về sớm được không?

Biết Yamichi muốn nói chuỵên riêng với Chiika, Idoko nhanh nhẹn ra về. Nhưng khi cô vừa đóng cửa lại, cánh cửa lại mở ra lần nữa, Chiika bước nhanh ra ngoài, sau khi nói lại một câu:

- Chị đừng lo, em biết mình phải làm gì.

End chap 7.

P/s: Chap này hơi ngắn, mong mọi người thông cảm.

zzhitsugayazz
10-01-2013, 18:18
tem .

pumpkin2
10-01-2013, 18:45
TUÔI XUẤT HIỆN RẦU http://i1163.photobucket.com/albums/q549/pinkbean2011/PumpkinEmo/CEUI-SO-MOE-8.gif

baka234
10-01-2013, 18:52
Yamichi cảm động nhìn cô bé, dù sao cũng được an ủi đôi chút. Thư kí của cô đúng là biết quan tâm người khác, đâu như bọn ngốc ngốc ngốc ngốc kia.


http://25.media.tumblr.com/tumblr_m0wp980bq21r9mf6io1_500.png

pumpkin2
11-01-2013, 09:41
http://25.media.tumblr.com/tumblr_m0wp980bq21r9mf6io1_500.png

http://i1163.photobucket.com/albums/q549/pinkbean2011/PumpkinEmo/CEUI-SO-MOE-7.gif

ScarletRain
11-01-2013, 19:58
Hóng chap mới ~ http://i1115.photobucket.com/albums/k542/Sanamizu/Haruna/47.jpg

bonghongdammau
12-01-2013, 11:56
Chap 8: Khởi đầu

- Hôm nay đúng là một ngày kì lạ.

Kamiya lẩm bẩm. Cô đã về phòng của mình, nằm trên chiếc giường ấm áp. Nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Suốt cả ngày, cô nhìn thấy những thứ mà bình thường mình không thể thấy. Và trong hang lô hang lốc những thứ kì lạ cô gặp hôm nay, thì cái thông báo trở thành nhà trưởng là kì lạ nhất. Kamiya thậm chí còn chưa biết nhiều về ngôi trường này. Cô mới chỉ quen được vài người bạn trong lớp. Chưa kể cô còn chẳng có thành tích gì. Việc này… không bình thường. Cả thái độ của Kawahara nữa. Những lúc thế này Kamiya lại muốn nhấm nháp thứ gì đó. À, cái thẻ. Đâu rồi nhỉ. Kamiya chợt nhớ ra lúc đi tắm cô đã để thẻ lên bàn học. Rướn người hết cỡ, cô vẫn không với tới. Bước xuống thì… lười quá. Giá mà nó bay đến đây nhỉ. Kamiya thầm nghĩ. Nghĩ là nghĩ thế thôi, làm sao nó bay đến được chứ. Đành bước xuống đi lấy vậy. Nhưng, chiếc thẻ bỗng di chuyển rồi rớt xuống tay Kamiya.

Kamiya ngạc nhiên, không, là kinh hoàng. Cô ngó quanh phòng. Không có ai. Thậm chí dù có người thì cũng không thể di chuyển chiếc thẻ mà cô không biết. Cửa sổ đóng kín. Mùa này rất lạnh nên Kamiya đã chặn mọi đường mà gió có thể vào. Vậy thì… tại sao? Không lẽ… là do mình? Có thể lắm chứ, mình đã thấy những thứ kì lạ, nếu bây giờ có thể làm việc gì đó kì lạ cũng không có gì khó tin. Vậy mình sẽ thử lần nữa. Nghĩ là làm, Kamiya kiểm chứng suy nghĩ của mình. Suốt đêm…
.
.
.

Khi ánh nắng yếu ớt soi vào cửa sổ, Kamiya mới nhận ra trời đã sáng. Kì lạ, dù đã thức cả đêm nhưng cô lại không thấy mỏi mệt chút nào. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Kamiya bước ra ngoài. Đến khi ấy cô mới nhận ra là tuyết đang rơi. Từng hạt tuyết mong manh rơi xuống rồi tan biến vào trong cái nền trắng khổng lồ trên nền đất. Mọi vật đều nhuốm một màu trắng xoá. Thời tiết thay đổi nhanh đến bất ngờ. Dù biết đang là mùa đông, nhưng cô không nghĩ lại lạnh đến mức có tuyết rơi. Dù sao thì, Kamiya thích tuyết, cô thích lạnh. Cảm giác rũ bỏ mọi suy nghĩ, mọi giác quan, chỉ còn một mình đơn độc trong cái lạnh tàn bạo nhấn chìm mọi sự sống có gì đó quen thuộc với cô. Bỗng tiếng tít tít báo hiệu tin nhắn vang lên.

“Sau giờ học đến phòng họp hội học sinh gấp, có cuộc học quan trọng.”

Tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ. Kamiya thở dài. Sao cô lại dính vào việc này chứ…
.
.
.

Kamiya đưa tay lên định gõ cửa. Nhưng bỗng nghĩ gì đó, cô lại đút tấm thẻ của mình vào khe. Cửa mở, y như điều cô đoán. Khi bước vào, Kamiya mới nhận ra trong phòng có khá nhiều người. Có người cô quen, có người chưa gặp mặt bao giờ.

- Em đến rồi đó à? – Cô gái có mái tóc đen huyền ngẩng lên, người này thì Kamiya biết. – Cuộc họp các nhà trưởng sắp bắt đầu rồi.

- Xin lỗi, có vẻ như em đã đến trễ?

- À không, do mấy tên này cúp học thôi.

- Này, Yamichi, sao cậu cứ nhắc mãi việc đó vậy. Có phải do tôi muốn đâu. – Người thanh niên có mái tóc đen được cắt gọn ghẽ có vẻ khá chững chạc, có vẻ thôi, cằn nhằn.

- Tôi còn chưa tính vụ cậu nghỉ học suốt 3 tháng đấy.

Anh chàng đó ngó lơ sang chỗ khác xem như không nghe thấy gì.

Kamiya nhìn quanh phòng. Căn phòng này có khi còn rộng hơn cả phòng học của cô, với chiếc bàn hình elip ngay chính giữa. Trên bàn là những chiếc màn hình cực mỏng. Toàn bộ căn phòng được sơn màu vàng tạo cảm giác ấm áp, đối nghịch với các loại máy móc lạnh lẽo. Tất cả tạo thành một tổng thể hài hoà.

Yamichi chỉ vào một chiếc ghế:

- Chỗ của em đây.

So với lần gặp trước thì Yamichi có gì đó xa cách. Nhưng Kamiya không để ý nhiều. Cô còn bận nhìn Kawahara với ánh mắt dò hỏi. Cô có nhiều thứ muốn hỏi cậu lắm…

- Kamiya, đây là Idoko, cô bé sẽ đại diện nhà Tím trong cuộc họp này, còn đây là Chiika, nhà phó nhà Chàm, à, anh chàng đằng kia là Akio, nhà trưởng nhà Cam. Còn lại thì chắc em biết hết rồi.

Kamiya ngạc nhiên:

- Kimono à?

- Ừm, “Chỉ cần ngắn thì mặc váy đồng phục, kimono, váy y tá hay hầu gái đều được”, nguyên văn bởi hiệu-trưởng-biến-thái. – Yamichi thở dài.

- Vâng ạ, thế còn nhà Vàng? – Kamiya cười trừ.

Ánh mắt Yamichi ngay lập tức chuyển sang một, ừm, một tia nhìn đầy sát khí. Như thể “nhà Vàng” là kíp nổ của một quả bom khổng lồ. Khi Kamiya chưa kịp phản ứng sao trước tình cảnh đó thì Yamichi đã rút thẻ ra, và đi ra khỏi căn phòng như một cơn lốc.

- Bỏ cả buổi họp này thì chỉ có thể là cậu ta đang ở phòng tắm nữ. – Akio cười khẩy, đút một miếng khoai tây chiên vào miệng.

- Trong khi chờ đợi, sao chúng ta không ăn món takoyaki đặc biệt từ nhà ăn? – Idoko cười-một-cách-đầy-ẩn-ý.

End chap 8.

P/s: Lại kéo dài ra rồi, hẹn Baka chap sau vậy.

zzhitsugayazz
12-01-2013, 12:29
mình lúc nào cũng tem?
Yami ơi vẽ hình anh chủ nhà xanh đi...để 1a baka fap....vs ảnh của ãnh

bonghongdammau
12-01-2013, 12:50
Chủ nhà xanh... à..., ừm... ko phải 1A đâu K3, với lại fic ship BakaxDũng cơ K25

vivjojo
12-01-2013, 13:27
=)) chủ nhà vàng chắc chú baka rùi =))

bonghongdammau
13-01-2013, 21:48
Chap 9: Hội học sinh
Yamichi nện bước trên hành lang rộng lớn. Đó là con đường dẫn tới suối nước nóng của trường. Trời lạnh thế này mà… Và ờ… đương nhiên là khu tắm nữ.

Chỉ một chốc, Yamichi đã đến nơi cô cần đến. Nhìn lại vị trí được định vị trên tấm thẻ lần cuối, Yamichi bước vào phòng thay đồ.

Khỏi nói các cô bé ngạc nhiên thế nào khi thấy hội trưởng hội học sinh bước vào đây rồi. Các cô xúm quanh Yamichi, ai cũng muốn được làm quen với cô. Nhưng Yamichi chỉ để ý đến một thứ. Cô khẽ nói:

- Xin lỗi, nhưng các em có thể để chị một mình ở đây không? Chỉ một lát thôi.

- Yamichi-senpai đã nhờ thì sao mà từ chối được.

Dù không hiểu tại sao nhưng các cô bé đều đi ra ngoài. Đành dời việc tắm lại vậy.

Sau khi các nữ sinh đã ra về hết, Yamichi nhìn thẳng vào góc tường. Cô có thể thấy rõ aura màu vàng phát ra từ nơi đó. Aura đó bắt đầu di chuyển lung tung, nhưng không thể thoát khỏi tay Yamichi. Trong nháy mắt, cô đã chạm được vào thực thể của luồng aura đó. Sau đó cô bước ra khỏi nơi đó như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng những người đi ngang qua cô đều thấy kì lạ vì cô đưa tay ra như đang cầm cái gì đó một-cách-tránh-tiếp-xúc vậy.

Sau khi đã chắc chắn là không có ai trong vòng bán kính 1000m. Yamichi ném cái thứ vô hình trên tay thật mạnh. Một tiếng ầm lớn vang lên. Trong đám bụi hiện ra một thân hình. Một chàng trai với bộ đồ đen đội chiếc mũ kiểu Ý lồm cồm bò dậy. Cậu ngẩng mặt lên, để lộ vết sẹo chạy dài trên mắt, khẽ lầm bầm:

- Biết thế lúc đi nhìn trộm không đem theo thẻ.

- Takoshi, cậu còn nói vậy được à? – Yamichi xoa xoa nắm tay của mình. Cô nở một nụ cười khó hiểu. – Cũng đúng lúc tôi cần giải toả.

Chỉ còn những tiếng động binh bốp vang lên hoà cùng tiếng rên á á a a…

[Cảnh này đã bị xoá vì không phù hợp với lứa tuổi nhi đồng]

[Có lẽ nó cũng không phù hợp với phụ nữ có thai và cho con bú]

[Các bạn chịu khó chờ một chút]

[Vẫn chưa xong]

[Hai cô cậu nhanh lên để truyện còn tiếp tục chứ]

[Tốt rồi]

Yamichi hướng về phòng họp hội học sinh với tâm trạng phấn chấn, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với trước. Takoshi lê cái thân tàn tạ đầy vết bầm tím theo sau. Cả hai bước vào phòng họp. Idoko lên tiếng đầu tiên:

- A, chị về rồi. Hai người có muốn thử món takoyaki không?

- Này này, các người dám đánh lẻ như thế à?

- Đâu có, cái này là ăn vặt thôi. – Akio cười.

- Kamiya này, thực ra đây là buổi gặp mặt giúp em làm quen các nhà trưởng, sau đó là ăn mừng em trở thành nhà trưởng. Em cứ tự nhiên nhé.

- Vâng ạ. – Kamiya ngần ngừ định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Buổi tiệc bắt đầu. Dù các món ăn đều rất ngon nhưng Kamiya không có hứng thú. Cô chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện với Kawahara, nhưng hình như cậu cố ý né cô. Kamiya đành nói chuyện với những người mới quen.

- Vậy cậu không phải nhà trưởng nhà Tím sao?

Idoko trút thịt bò Kobe lên đĩa, cười:

- Không, tôi chỉ là đại diện thôi.

- Vậy nhà trưởng nhà Tím là ai? Ờ, Yamichi đã đi lôi Takoshi tới, nhưng lại không đá động gì đến nhà Tím, tôi thấy hơi lạ.

- Đành chịu thôi, cậu ấy không giống Takoshi, không ai ép được cậu ấy, vả lại Takuei ghét n…

- Idoko, em nói nhiều quá rồi đấy. – Yamichi bỗng cắt ngang lời Idoko.

- Có sao đâu, để cô ấy biết cũng tốt mà. – Akio vừa nhai khoai tây vừa nói.

- Xin lỗi, Kamiya, trong tiệc chào mừng em mà lại làm thế này. – Yamichi nhìn Kamiya với ánh mắt buồn bã.

Kamiya thấy lúng túng trước việc này. Cô nói:

- Không có gì đâu mà, em không để ý đâu. Mà bây giờ muộn rồi. Chắc em xin phép về.

- Ừm, vậy em về nhé.

- Khoan, Kamiya. – Kawahara bỗng lên tiếng – Để tôi đưa cậu về.

- Vậy cũng được. – Kamiya nhanh chóng đồng ý.

Kawahara và Kamiya bước đi trong im lặng. Có những lúc Kamiya cảm thấy như Kawahara muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cuối cùng, Kamiya lên tiếng:

- Cậu… đã lừa tôi đúng không?

- Hả?

- Tôi đã bị thầy khiển trách vì không trực nhật. Rõ ràng việc cho gà ăn không phải việc tôi cần làm.

Ánh mắt của Kawahara nhìn sang chỗ khác.

- Xin lỗi.

- Tôi chỉ muốn biết tại sao.

- Xin lỗi, bây giờ thì chưa thể được.

- Do Yamichi?

- Không hẳn. Chị Yamichi chỉ là quá lo lắng cho cậu thôi. Chị ấy sợ cậu sẽ không thể chấp nhận.

- Dù tôi không muốn thì mọi chuyện cũng đã rồi, đúng không? Tôi muốn biết càng sớm càng tốt.

Đúng lúc ấy, hai người đã đi tới cửa kí túc xá.

- Không nên đứng ngoài này, cũng khuya rồi, tớ về đây, tớ sẽ thuyết phục Yamichi, dù sao thì… cậu cũng không nên làm điều gì thiếu suy nghĩ.

- Chào cậu, chúc ngủ ngon. – Dù sao Kamiya cũng không phải là người hay ép người khác làm điều họ không muốn.

Cô bước từng bước mệt mỏi vào kí túc xá. Vừa bước vào cô đã gặp lại cô gái tóc vàng dễ mến, nhà phó nhà Lục.

Trở lại phòng họp, Idoko cũng đã đi về. Lúc này, Yamichi quay sang Akio, hỏi:

- Cậu đánh giá thế nào?

- Ừm – Akio chống cằm vẻ suy nghĩ – Số đo 3 vòng 82 – 61 – 87, không hấp dẫn lắm. Pantsu màu t…

BỐP

Một tiếng động lớn vang lên. Hậu quả sau tiếng động đó là thay vì dựa lưng vào ghế thì Akio đang dựa lưng vào tường.

- Tôi-hỏi-cậu-có-hiểu-không? – Yamichi dằn từng tiếng.

- Yamichi này, sao cậu lại bỏ câu lạc bộ kiếm đạo nhỉ, làm tôi mất đi một đối thủ đáng gờm. – Akio xoa xoa đầu.

- Đừng đánh trống lảng nữa. – Yamichi gắt.

- Anh đã nhìn thấy pantsu của Kamiya thật à? Màu gì vậy?

Bây giờ thì đến lượt Takoshi tò mò. Yamichi thở dài. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Chuyện tiếp theo xảy ra chắc ai cũng đoán được rồi. Chiika thì chỉ ngồi cười trước cảnh đó.

- Được rồi, nghiêm túc thì, theo kết quả phân tích của tôi, tôi thấy cô ấy rất có tiềm năng. – Akio múc miếng khoai tây nghiền cho vào miệng.

- Thế em thì sao, Chiika?

- Cho đến giờ thì em vẫn kiểm soát được mọi chuyện – Chiika cười – Chúng ta vẫn còn nhà Chàm cơ mà.

End chap 9.
P/s: Xin lỗi Baka vì đã cen hết cảnh nóng của em và Viv, chap này Baka cũng không thể hiện nhiều vì còn đang ăn vạ =))

vivjojo
13-01-2013, 22:00
hay. típ nào típ nào nào nào nào nào, nhanh nào

bonghongdammau
13-01-2013, 23:48
Chap 10: Hé mở



- Ưm, chào cậu, Kamiya. – Saki tươi cười.

- Chào cậu, Saki. Ừm, tớ chưa quen với ngôi trường này lắm, có gì nhờ cậu giúp đỡ.

- Được mà, à, cậu vừa đi họp hội học sinh về à?

- Ừm, ờ, thực ra là tiệc chào mừng. Có điều…

Saki mở lớn đôi mắt, như thể điều cô nghĩ đến ghê gớm lắm vậy.

- Điều gì cơ? Không lẽ là Takuei…

- Không cậu ấy không tham dự. Mà có vẻ cậu biết về Takuei nhỉ? – Kamiya hỏi dò.

- À ừ, thì… Takuei rất ghét người tóc màu xanh lá, nên tớ sợ cậu ấy không được thân thiện…

Kamiya kinh ngạc:

- Tại sao cậu ấy lại ghét tóc xanh lá?

- Thì… vì cậu ấy từng xích mích khá nghiêm trọng với một người tóc xanh lá. Mà cậu ấy thì không chịu nghe lời ai cả…

Takuei không thân với những người còn lại trong hội học sinh lắm. Điều đó chợt loé lên trong đầu Kamiya. Nếu thế thì cậu ấy có thể sẽ giải đáp được những câu hỏi lởn vởn trong đầu mình.

- Cậu có biết tôi có thể tìm được Takuei ở đây không?

- Cậu có thể dùng chiếc thẻ để tìm. Nhưng thường thì Takuei ở trong thư viện.

- Thư viện?

- Ừ, ở trường này hầu hết thông tin có thể tìm kiếm thông qua chiếc thẻ, nên học sinh ít vào thư viện lắm. Chắc chỉ có Takuei là thường xuyên ở trong đó.

Saki giải thích mọi thứ rất cặn kẽ. Có vẻ đối với cô đã nói là phải đến nơi đến chốn. Tốt, Kamiya thích điều này, ít ra là trong trường hợp này. Cô đã có dự định của mình. Kamiya chào Saki rồi về căn phòng cũ, dù cô có thể sử dụng phòng của nhà trưởng.

Ngày hôm sau mọi thứ vẫn trôi qua như mọi khi. Sau giờ học, Kamiya đi tới thư viện bằng hệ thống dẫn đường của chiếc thẻ.
Khi đứng trước cửa thư viện, Kamiya không thể tin vào mắt mình. Khối kiến trúc rộng lớn theo phong cách thời kì Phục Hưng làm cô bị cuốn hút. Một toà nhà lớn đến thế mà chỉ để trưng? Các hoa văn sắc sảo và cầu kì uốn quanh từng đường nét của toà nhà. Màu sắc nhã nhặn. Nơi này chắc chắn sẽ là một địa điểm du lịch nổi tiếng nếu nó không thuộc ngôi trường kén chọn này.

Kamiya bước lên từng bậc thang, vừa ngắm toà nhà. Cô đẩy cánh cửa gỗ to lớn được chạm trổ tinh vi để bước vào trong. Người thủ thư ngước lên nhìn cô, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi ông cũng quay lại vai trò của mình.

“Toà nhà lớn thế này, mà chỉ có một người thủ thư thôi sao?” Kamiya nghĩ thầm. Xung quanh cô toàn sách là sách. Những hang kệ dài và cao vút phô ra những quyển sách đủ mọi chủ đề. Kamiya rảo bước định đi khắp một vòng thư viện, nhưng cô nhanh chóng nhận ra muốn tham quan hết chắc tới mai cũng chưa xong. Vì thế cô đi đến khu đọc sách. Trước mắt Kamiya là những bộ bàn ghế được gia công tỉ mỉ cũng theo phong cách Phục Hưng.

Cô bước tới gần. Có vẻ như Takuei không ở đây. Bỗng cô nhìn thấy một ấm trà đang bốc khói. Vậy là có người. Cô đi đến và nhìn thấy một nam sinh đang ngồi vừa nhâm nhi li trà vừa đọc sách. Có vẻ cậu ta đã nhìn thấy Kamiya nhưng lại lờ đi. Kamiya lên tiếng:

- Chào cậu. Cậu có phải là Takuei, nhà trưởng nhà Tím?

- Đám cỏ trên đầu cô hút hết não rồi hay sao mà hỏi như thế? Không phải tôi thì còn ai?

Cậu ta không rời khỏi cuốn sách, gắt gỏng.

Biết cậu ta ghét tóc xanh lá nhưng thế này thì đúng là…

- Tôi muốn nói chuyện với cậu.

- Còn tôi thì không muốn.

Đề nghị bị từ chối ngay tức khắc làm Kamiya thấy bức bối. Nhưng cô là người đi nhờ vả nên…

- Tôi phải làm gì cậu mới chịu nói chuyện?

- Chết đi.

Câu trả lời làm Kamiya sững sờ. Cậu ta có thể nói ra chuyện như vậy dễ dàng đến thế ư?

Lúc này, Takuei ngước lên nhìn Kamiya, nở một nụ cười tàn nhẫn. Cậu đưa một tay lên như đang nắm một thứ gì đó, rồi nói một cách nhỏ nhẹ:

- Tim.
.
.
.
Yamichi bước ra khỏi chiếc xe hơi rồi bước vào nhà Lục:

- Saki, em biết Kamiya ở đâu không?

- Ơ, chị có thẻ mà.

- Chị để quên ở nhà rồi. Chị muốn bàn một chút về đại hội thể thao sắp tới với Kamiya ấy mà.

- Thực ra thì Kamiya vẫn chưa về đây.

- Em biết Kamiya có thể đi đâu không?

- Em không rõ, hôm qua cậu ấy hỏi khá nhiều về Takuei, có thể bây giờ cậu ấy đang ở thư viện.

- Chết rồi.

Yamichi bỗng hét thất thanh khiến Saki giật mình. Cô bé sợ sệt hỏi:

- Sao… sao thế chị?

- Tại em không biết…Takuei… không giống những người khác…cậu ấy ghét người tóc xanh lục… chưa kể… cậu ta sẵn sàng giết người cậu ấy ghét.

- Sao cơ?

Saki hỏi lại một cách kinh hoàng.


End chap 10.

P/s: Jin đã xuất hiện *tung hoa*

vivjojo
14-01-2013, 17:39
thế rùi pé jin là ai? 0.o Saki à? hay takuei hú hú

bonghongdammau
14-01-2013, 17:45
Huhu, Saki xuất hiện từ đầu rồi mà ss, tính đến giờ là 3 lần rồi :((


<div style="background-color:black;padding:0px;">
<p><div style="width:200px;height:100px;border:6px groove orange;">
hrjhtỵutiyu


</div></p>
</div>

vivjojo
14-01-2013, 18:39
ủa thế hả = v = hêm nhớ, tại truyện cứ bị cắt giữa chừng hề hề

bonghongdammau
14-01-2013, 21:37
Chap 11: Hợp tác

Yamichi vội vã lái xe đến thư viện. “Hy vọng mình không đến trễ.” Cô nhấn chân ga, chạy vượt quá tốc độ cho phép trong khuôn viên trường. Bỏ qua mọi tiếng la oai oái của người đi bộ trên đường. Bỏ qua đám tuyết bánh dính trên bánh xe làm giảm tốc độ đáng kể. Vừa đến nơi, Yamichi lao vào thư viện. Cô mở cánh cửa gỗ nặng nề rồi chạy vào. Người thủ thư nhắc với theo một cách vô vọng : “Không được chạy trong thư viện!” .Nhưng Yamichi cũng không để ý. Trong đầu cô hiện ra một cảnh tượng kinh khủng, một thế giới ngập trong máu. Điều này càng làm cô gấp gáp hơn. Cô gọi to:

- Kamiya!

Đằng sau lại vang lên tiếng nói của thầy thủ thư: “Này em, không được hét trong thư viện”.

Cuối cùng, Yamichi cũng đã đến nơi….

Cô đã thấy tất cả…

Ở đó…

Takuei đang ngồi uống trà…

Và đánh cờ vua cùng Kamiya.

Kamiya ngước lên một cách đầy kinh ngạc. Cô hỏi:

- Chị Yamichi, sao chị lại ở đây?

Thậm chí Yamichi còn kinh ngạc hơn Kamiya. Yamichi lúng túng, cô không chuẩn bị cho việc này. Đúng ra cô định đến ngăn Takuei, nhưng…

- Chào chị - Takuei lên tiếng – Nếu đã đến đây sao không ngồi xuống uống ly trà đã nào.

- Takuei, em…

- Chẳng phải em đang làm tốt việc đóng vai một học sinh thân thiện sao? Chị phàn nàn gì à? – Takuei mỉm cười, nụ cười của cậu thật khó nắm bắt.

Yamichi bỗng thấy như lạc vào một khu rừng rộng lớn. Cô nhìn quanh quất tìm lối ra. Bỗng khu rừng di chuyển rồi từng thứ một lướt qua cô. Mọi thứ… mông lung nhưng cũng thật đến kì lạ. Rồi Yamichi thấy mình lại đứng trong phòng. Kamiya và Takuei đang lo lắng nhìn cô. À không, chỉ có Kamiya thôi, Takuei thì vẫn bình thản uống trà. Cậu liếc qua ván cờ rồi đứng dậy:

- Xem như lần này cô thắng. Tôi sẽ không nương tay ở lần sau đâu.

- Cám ơn cậu đã nhường. – Kamiya cũng đứng dậy – Bây giờ tôi về đây, tạm biệt, chào chị, Yamichi.

Nói rồi Kamiya đi về. Yamichi nhìn dáng Kamiya đi khuất rồi mới quay sang Takuei:

- Tại sao em lại làm vậy?

- Nghi ngờ là việc của em, chị đừng xen vào. – Takuei thản nhiên.

- Chị không thể chịu được khi bị cho đứng ngoài như vậy. Em không muốn cho chị biết cũng không sao. Em biết năng lực của chị mà. Nếu chị muốn…

- Như thế là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Vả lại em biết cách né nó. Chị làm thế chỉ tốn sức vô ích thôi. – Takuei cười.

- Em…

- Thôi nào – Takuei nhìn thẳng vào Yamichi, đôi mắt sắc sảo như xoáy vào tâm trí người đối diện – Đừng ôm mọi việc vào mình thế. Việc của chị là “tin tưởng”.

Nói xong Takuei lại cười, nhưng lần này nụ cười không mang vẻ nguy hiểm như trước, nếu cần mô tả, thì đó là… trong sáng.

- Vậy nhé, em cũng về đây.

- Có cần quá giang không?

- Được thế thì tốt. Cám ơn chị.

Sau khi tạm biệt Yamichi, Takuei bước vào sảnh chính của nhà Tím. Một bóng người như đang chờ cậu bước tới cười:

- Tâm trạng của cậu có vẻ tốt quá nhỉ? Có chuyện gì xảy ra vậy?

- Tôi vừa tham gia một cuộc giao dịch. Có tiềm năng đáng hi vọng lắm.

- Thế sao? Nhờ tôi tác động đến Saki mới được vậy đấy. – Bóng người tỏ ra háo hức – Cậu có muốn thưởng gì cho tôi không?

Takuei cười khẩy rồi bước vào thang máy. Trước khi cánh của đóng lại, cậu khẽ thầm thì:

- Cô khá lắm, Idoko.

Một nụ cười vẽ ra trên khuôn mặt Idoko.

- Tôi biết cậu sẽ phải công nhận tôi mà ~ ~ ~.



End chap 11.
P/s: Mình đọc lại cũng chả hiểu mình viết cái gì K3 có vẻ lại tự vẽ thêm việc rồi K3

vivjojo
14-01-2013, 21:46
@ A @ fic này ship pé bí vs jin à @ A @

bonghongdammau
14-01-2013, 21:51
Fic này ship tùm lum ss à =))



<div style="margin:auto; width:760px;"><div align="center">

<table border=2 bordercolor=white style="border-collapse:collapse"><tr ><td><style type="text/css">.vns-a2 div:hover {width:260px !important; height:200px !important}</style>

<div class="vns-a2 div"><div style="background: ;width:150px;height:200px;-moz-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-o-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-webkit-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-ms-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;transition: width 1s, height 1s ease-in-out;overflow:hidden; border: px solid ; border-radius: px px; -moz-border-radius: px px; -o-border-radius: px px;"><img border="0" style="float: right;" src="http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/4.gif" alt="" />

<table style="height: 60px; border-collapse: collapse; border-spacing: 0px;"><tr><td><font color="green"><b><font size="4">Purple</font></b></font></td></tr></table>



</td><td><font color="White"></font></td><td><style type="text/css">.vns-a2 div:hover {width:260px !important; height:200px !important}</style>

<div class="vns-a2 div"><div style="background: ;width:150px;height:200px;-moz-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-o-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-webkit-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-ms-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;transition: width 1s, height 1s ease-in-out;overflow:hidden; border: px solid ; border-radius: px px; -moz-border-radius: px px; -o-border-radius: px px;"><img border="0" style="float: right;" src="http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/3.gif" alt="" />

<table style="height: 60px; border-collapse: collapse; border-spacing: 0px;"><tr><td><font color="green"><b><font size="4">Vs</font></b></font></td></tr></table>

</ul></div></div></td><td><font color="White"></font></td><td>

<style type="text/css">.vns-a2 div:hover {width:260px !important; height:200px !important}</style>

<div class="vns-a2 div"><div style="background: ;width:150px;height:200px;-moz-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-o-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-webkit-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;-ms-transition: width 1s, height 1s ease-in-out;transition: width 1s, height 1s ease-in-out;overflow:hidden; border: px solid ; border-radius: px px; -moz-border-radius: px px; -o-border-radius: px px;"><img border="0" style="float: right;" src="http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/2-1.gif" alt="" />

<table style="height: 60px; border-collapse: collapse; border-spacing: 0px;"><tr><td><font color="green"><b><font size="4">Orange</font></b></font></td></tr></table>

</div></div></td></tr></table></div>

hankyung
14-01-2013, 21:52
có Han hông nhỉ :3

30 kí tự 30 kí tự

bonghongdammau
14-01-2013, 21:58
Hên xui =))

<div style="width:200px;height:100px;border:6px groove orange;">
1
</div>

baka234
14-01-2013, 22:00
Kamiya suýt bị Takuei buttrape :-s

bonghongdammau
14-01-2013, 22:02
Nghĩa là gì hả cô? Cô muốn trả lời hay muốn bị Cáo rape?



<img border="0" style="float: left;" http://i897.photobucket.com/albums/ac180/bjnbjn94/job1f.png
<div style="float:left; width:550px;"><blockquote><b>Với Mage
</b>
Đi đến Elinia/Rừng Pháp Thuật.
Đến vị trí chấm đỏ trong hình.
Nói chuyện với NPC Grendel the Really Old/Biến Hóa
</blockquote></div><br />
<br />
<br />





<img border="0" style="float: left;" http://i897.photobucket.com/albums/ac180/bjnbjn94/job1c.png
<div style="float:left; width:550px;"><blockquote><b>Với Warrior
</b>
Đi đến Perion/Cao Nguyên Du Mục
Đến vị trí chấm đỏ trong hình.
Nói chuyện với NPC Dances with Balrog/Tù Trưởng
</blockquote></div><br />
<br />
<br />




<img border="0" style="float: left;" http://i897.photobucket.com/albums/ac180/bjnbjn94/job3d.png
<div style="float:left; width:500px;"><b>
Với Bowman
</b>
Đi đến Henesys/Thị Trấn Xanh
Đến vị trí chấm đỏ trong hình.
Nói chuyện với NPC Athena Pierce/Chính Xác.
</div><br />
<br />
<br />

<img border="0" style="float: left;" http://i897.photobucket.com/albums/ac180/bjnbjn94/job1e.png
<div style="float:left; width:500px;"><b>
Với Pirate
</b>
Đi đến Nautilus
Đến vị trí chấm đỏ trong hình.
Nói chuyện với NPC Kyrin.
</div><br />
<br />
<br />




<img border="0" style="float: left;" http://i897.photobucket.com/albums/ac180/bjnbjn94/job1d.png
<div style="float:left; width:500px;"><b>
Với Thief
</b>
Đi đến Kerning City/Thành Phố Hỗn Loạn
Đến vị trí chấm đỏ trong hình.
Nói chuyện với NPC Dark Lord/Chúa Tể Bóng Tối.
</div><br />
<br />
<br />

akira_
15-01-2013, 22:51
Yaaaaaaaaaaaa. Fic s hay lắm xD. Mau ra chap mới nha s xD

bonghongdammau
16-01-2013, 11:25
Chap 12: Giải mã

Kamiya ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, rùng mình nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Cô đưa tay lên vuốt tóc, và nhận ra mồ hôi đã chảy ướt đẫm trên trán. Biết làm sao được. Mọi thứ xảy đến quá đột ngột.

- Chết đi.

Khi lời nói của Takuei vang lên, Kamiya cảm nhận phản ứng mạnh mẽ của cơ thể. Các cơ trên người cô căng lên, cổ họng nghẹn lại. Tiếng “Tim” của Takuei tuy nhỏ nhưng lại gây tác động rất lớn. Chưa bao giờ Kamiya cảm thấy nỗi bất an xen lẫn sợ hãi như vậy. Takuei cũng có năng lực, nếu thế năng lực của Takuei là gì? Nó có thể giết chết cô ngay lúc này sao? Những câu hỏi cứ xuất hiện liên tiếp trong suy nghĩ của cô. Thời gian như đóng băng xung quanh Kamiya. Một giây, hai giây, ba giây. Kamiya chờ đợi trong khi mồ hôi túa ra như tắm. Cô cần nghĩ cách thoát khỏi tình trạng này. Nhưng vẫn không có gì xảy ra cả. Tại sao? Takuei không giống như đang đùa. Chẳng lẽ… Kamiya chợt nở một nụ cười:

- Takuei, năng lực của cậu không có tác dụng à?

Khuôn mặt Takuei không lộ chút cảm xúc.

- Sao cô lại nghĩ như thế?

- Vì cậu đã nói “tim”, nếu cậu muốn giết tôi hẳn ý cậu là sẽ làm tim tôi ngừng đập. Nếu thế sẽ có một vài khả năng xảy ra. Cậu đưa tay ra như thế chắc hẳn muốn cầm quả tim của tôi rồi. Nhưng có một điều cậu không biết. Tim của tôi nằm bên phải. Có vẻ cậu cần biết chính xác vị trí thì mới làm được nhỉ.

- Nói dài dòng như vậy làm gì? Cô đã nói ra điều đó, hẳn cô cũng biết hậu quả nhỉ.

Đôi mắt Takuei trừng trừng nhìn vào Kamiya. Tiêu rồi, lần này thì làm sao thoát được. Nhưng Takuei lại nhấc cuốn sách đang để trên bàn lên, không để ý Kamiya nữa.

- Tôi không dùng lại thứ đã được chứng minh là vô dụng. – Takuei lạnh nhạt – Biến đi.

- Cậu thực sự muốn tôi đi sao? Người thông minh như cậu chắc phải biết lợi ích tôi sẽ mang đến chứ.

- Vậy ra cô muốn một cuộc giao dịch. Còn tuỳ vào giá trị của nó. Nói ra thử xem nào. – Vẫn là giọng nói không chút cảm xúc.

Kamiya thản nhiên nói một câu, thái độ ban đầu của Takuei khá lơ đễnh. Nhưng khi nghe đến câu đó, thái độ của cậu đột ngột thay đổi.

- Xem như cô may mắn. Bây giờ muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Không bỏ phí chút thời gian nào, cô ngồi xuống đối diện Takuei. Cậu ta chỉ bàn cờ vua trên bàn:

- Cô có muốn chơi không?

Ngạc nhiên nhưng Kamiya vẫn trả lời:

- Được.

Hai người vừa chơi cờ vừa nói chuyện.

Takuei cho con tốt đen tiến hai bước để mở đầu ván cờ.

- Cô muốn biết điều gì?

- Tất cả, tại sao Kawahara lại dẫn tôi đến nơi đó. Thứ tròn tròn phát sáng đó là gì. Tại sao tôi trở thành nhà trưởng. Tại sao tôi có năng lực này. Và thái độ của Yamichi.

Sau khi Kamiya nói xong, con tốt trắng của cô bỗng di chuyển rồi tiến lên hai ô dù không có ai chạm vào. Takuei đẩy thêm một quân tốt lên, hỏi lại:

- So với một người mới có năng lực như cô, thì khả năng điều khiển tốt đấy. Vậy suy đoán của cô là gì?

- Cậu cũng biết tôi không thể ngồi im, đương nhiên tôi cũng đã suy nghĩ về việc này. Những việc này rõ ràng có liên quan với nhau. Các cậu biết rõ hết mọi chuyện. Đúng không? Vì thế hỏi các cậu là nhanh nhất.

- Đừng dùng từ “các” với tôi, và tôi cũng không biết rõ mọi chuyện. Mọi thứ cho đến giờ tôi biết chỉ nằm ở mức suy đoán. Thế thôi.

- Vậy thì tôi cũng muốn biết suy đoán của cậu

- Đầu tiên, cô cũng thấy rồi. Aura của người khác. Các nhà trưởng, ai cũng có khả năng ấy. Aura thể hiện tiềm năng của con người, tuỳ vào màu sắc, độ sáng, độ nguyên màu, độ lan toả. Vì thế, tôi chỉ cần nhìn cũng biết ai đó có khả năng trở thành nhà trưởng không.

- Xem ra nhà trưởng không phải được lựa chọn ngẫu nhiên. Chẳng lẽ quả trứng đó là mấu chốt?

- Gần như thế, tôi nghĩ nó giống một cỗ máy hơn. Cỗ máy đó sẽ hoạt động dựa vào năng lượng do sóng não của con người phát ra. Cái cốt yếu là sóng não cần đủ mạnh để làm nó hoạt động, và cô cần ở trong phạm vi hoạt động của nó.

- Vậy nếu có nhiều người đủ điều kiện thì sao?

- Có lẽ có người điều khiển cỗ máy để nó chỉ chọn một người – Takuei trầm ngâm, cậu ăn quân tượng của Kamiya.

- Vậy là nhà trưởng được chọn như thế. Nhưng còn cái này? – Nói xong, quân xe của Kamiya nhảy lên ăn lại quân tượng của Takuei.

- Giả thuyết về hiệu năng sử dụng não của con người. Một người bình thường chỉ có thể sử dụng tối đa 10% hiệu suất của não. 90% còn lại là bí ẩn.

- Ý cậu là cỗ máy đó có thể đẩy khả năng sử dụng bộ não của con người lên?

- Kết quả nghiên cứu với chính mình của tôi là như vậy.

- Vậy tôi có thể được biết năng lực của từng người chứ?

- So với thứ cô hứa với tôi thì… mà thôi, chúng tôi cũng cần sức mạnh của cô.

Takuei vất vả chống lại đợt tấn công dồn dập của Kamiya. Nhất là khi Kamiya phong mã cho tốt chứ không phong hậu. Nước đi của Kamiya kì quái y như con người của cô.

- Năng lực của Yamichi là đọc và giải mã sóng não, ngoài ra cô ấy còn có thể điều chỉnh sóng não, nói dễ hiểu thì cô ấy có thể đọc suy nghĩ và điều khiển tâm trí của người khác. Akio thì, mắt anh ta có thể nhìn được những tia ở vùng hồng ngoại và tử ngoại. Nghĩa là anh ta có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy. Và cả nhìn xuyên tường, xuyên…

- Quần áo? – Kamiya ngờ ngợ hỏi

- Chuyện riêng của anh ta, tôi không quan tâm. Takoshi có thể làm cho ánh sáng đi xuyên cơ thể mình. Ờ, tàng hình, khả năng vô dụng.

- Cậu ta thích nhìn trộm phòng tắm nữ còn gì? Tôi thấy năng lực đó có ích với cậu ta đó chứ. – Kamiya bình phẩm.

- Dù thế, aura của cậu ta vẫn dễ dàng bị phát hiện, vô dụng tập 2.

Một con mã nữa biến mất khỏi bàn cờ. Kamiya vẫn tấn công liên tục.

- Kawahara thì có thể tạo một lá chắn điện từ. Khác với năng lực của Takoshi chỉ có tác dụng về mặt quang học, năng lực của Kawahara có thể che chắn aura, ngay cả Akio cũng không thể nhìn xuyên qua màn chắn đó. Tôi thì…

- Cậu đã biết năng lực của tôi mà tôi không thể biết ngược lại à?

- Tôi chẳng có lí do gì để giấu khả năng của mình cả. Tôi có thể tạo ra hai cánh cổng ở hai không gian khác nhau và làm cho khoảng cách giữa hai cánh cổng bằng 0.

- Vậy là nếu cậu tạo ra một cánh cổng lớn hơn, cậu đã có thể giết tôi.

- Giết gà thì cần gì dao mổ bò – Vẫn cái giọng điệu chọc ngoáy quen thuộc.

Ván cờ đã sắp ngã ngũ. Kamiya chả còn muốn quan tâm đến nó nữa. Co vốn muốn kết thúc sớm nhưng Takuei quả thật không dễ đối phó.

- Câu hỏi cuối cùng. Tại sao Yamichi lại lo lắng khi tôi trở thành nhà trưởng.

- Việc này thì phải nói đến Chiika. Cô ấy có thể nhìn thấy trước tương lai.

- Khả năng tiên tri sao? Nhưng cô ấy đâu phải nhà trưởng?

- Không phải nhà trưởng thì không được phép có siêu năng lực sao? Chiika có khả năng tiếp nhận thông tin từ mọi nơi trên thế giới. Tiềm thức của cô ấy sẽ phân tích và cho ra dự đoán về tương lai. Giống như dự báo thời tiết ấy, dựa vào nhiệt độ, độ ẩm, gió,… họ có thể đoán trước thời tiết. Nhưng Chiika còn có thể làm nhiều hơn, và nhiều hơn những thứ ấy.

- Một khả năng tuyệt vời – Kamiya gật gù.

- Đúng thế - Lần đầu tiên Kamiya thấy Takuei đồng ý với mình, vẻ mặt của cậu ánh lên sự ngưỡng mộ không che giấu – Vì thế, khi Chiika nói rằng một khi 7 nhà trưởng tập trung đủ, một việc khủng khiếp sẽ xảy ra, thì Yamichi không hề nghi ngờ.

- Việc khủng khiếp? – Lỗ tai Kamiya lùng bùng. Chuyện này cô không hề ngờ tới – Vậy sự tồn tại của tôi sẽ gây nguy hại à?

- Tôi không nghĩ thế. Thứ Chiika nhìn thấy không phải tương lai, mà là dự đoán dựa theo những thông tin cô ấy tiếp nhận một cách vô thức, mặc dù nó đúng trên 99%. Vì thế, một khi dữ liệu thay đổi, kết quả sẽ thay đổi theo.

- Dữ liệu thay đổi? Ý cậu là nhà Lục đáng lẽ đã có nhà trưởng rồi?

- Đúng thế - Ánh mắt của Takuei chợt ánh lên vẻ thù hận, dù đã khá quen với thái độ của Takuei, Kamiya cũng cảm thấy sợ trước cái nhìn ấy, nhưng cậu nhanh chóng trở lại bình thường – Yamichi đã ngăn chặn việc hắn ta trở thành nhà trưởng. Mà.. dù sao chuyện đó cũng không quan trọng. Có vẻ việc cô xuất hiện đã làm dự đoán của Chiika sáng sủa hơn. Thế cũng tốt.

Kamiya đặt con hậu xuống.

- Vậy nhé, cậu thua.

Đúng lúc ấy, Yamichi chạy vào.

Việc tiếp theo và tiếp theo nữa, Kamiya không nhớ hết. Cô còn bận xử lí mớ thông tin cô vừa nhận được. Nhất là, khi nhìn lại ván cờ đã tàn với Takuei, Kamiya nhận ra rằng nếu nước cờ ấy cô không thể thắng, thì người thua sẽ là cô. Cứ chăm chăm tấn công mà không lo phòng thủ. Lần này cô thắng, nhưng còn lần sau? Dù sao Takuei cũng có vẻ không định giết cô thật, thực ra cô đã nói dối về trái tim bên phải để thử phản ứng của cậu. Ngày mai, sẽ thế nào đây?


End chap 12.

P/s: Kiệt sức.

vivjojo
16-01-2013, 12:51
bùm chéo, càng ngày càng hack cmn não K22 đọc đi đọc lại mới hịu tụi nó nói j` K22

baka234
16-01-2013, 13:12
http://i805.photobucket.com/albums/yy334/baka2345/Memes/OKAY-A.png

dzung2408
16-01-2013, 16:10
Cờ lờ gờ tờ, Cần lời giải thích, cái năng lực nhìn xuyên là thế *** nào =]]

bonghongdammau
16-01-2013, 16:15
Dũng không thích à K21, để dìm ấy mà

vivjojo
16-01-2013, 16:30
fai nói thật là khi đọc tới đoạn đó, mềnh cứ nghĩ mình đọc sai tên ( năng lực nhìn xuyên thấu à) K22

bonghongdammau
16-01-2013, 17:01
nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy
Sao chả ai quan tâm đoạn này

nhìn xuyên
Mà chỉ quan tâm đoạn này thế K22

<br />
<div style="background: ; background: white;background: -moz-linear-gradient(left, white 30%, red 70%);background: -webkit-gradient(linear, left top, right top, color-stop(30%,white), color-stop(70%,red));background: -webkit-linear-gradient(left, white 30%,red 70%);background: -o-linear-gradient(left, white 30%,red 70%);background: -ms-linear-gradient(left, white 30%,red 70%);background: linear-gradient(to right, white 30%,red 70%);filter: progid:D a
a
a
a
a
a
a
a
</div>

</td>
</tr>
</table>

baka234
16-01-2013, 17:17
Đề nghị cô Baka không làm tôi thấy có lỗi khi dìm hàng cô như thế K22

... http://i805.photobucket.com/albums/yy334/baka2345/Memes/OKAY-A.png

ScarletRain
17-01-2013, 14:03
hóng mình xuất hiện http://i1115.photobucket.com/albums/k542/Sanamizu/Haruna/22.jpg

dzung2408
17-01-2013, 15:32
Sao chả ai quan tâm đoạn này

Mà chỉ quan tâm đoạn này thế K22

Bởi vì chỉ có đoạn đó là đáng quan tâm

zzhitsugayazz
17-01-2013, 17:21
hóng mình xuất hiện http://i1115.photobucket.com/albums/k542/Sanamizu/Haruna/22.jpg

me to

vivjojo
18-01-2013, 08:28
mấy fic master đâu rùi, sao để thần dân hóng mỏi mỏ thế lày = 3 =

bonghongdammau
18-01-2013, 10:59
Vừa out group không có tâm trạng viết, hình như người kia mong em out G luôn thì phải K30






<div style="background: url('http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/KoC.jpg');background-attachment: fixed;background-position: center;; border: 1.5px solid #191970; border-radius: 2px 2px; -moz-border-radius: 2px 2px; -o-border-radius: 2px 2px;">abcdxyz<br />













<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
</div><br />
<br />
<div style="margin:20px; margin-top:5px">

renamon
18-01-2013, 11:28
Vừa out group không có tâm trạng viết, hình như người kia mong em out G luôn thì phải K30

thế muốn em làm gì , khóc lóc nài nỉ rùi sis bảo thỏa mản cơn máu S của sis ? http://diendan.maplevn.com/images/smilies/22.gif

vivjojo
18-01-2013, 11:49
lờm rì mà yami out group ?? .

bonghongdammau
20-01-2013, 00:32
Chap 13: Ngày hội



Cái đồng hồ báo thức reo tới lần thứ vài chục Kamiya mới lồm cồm bò dậy tắt. Sau đó cô kéo rèm, ánh nắng chói chang báo hiệu trời đã sáng. Kamiya lơ mơ nhớ lại ngày hôm qua. Cô thở dài, chỉ vì nó mà cả buổi tối cô không ngủ được. Mà… hình như cô còn quên điều gì đó. Hôm nay là thứ sáu, còn vài tuần nữa là đến kì nghỉ xuân. Và ờ… khoan, hôm nay vẫn phải đi học. Kamiya vội vàng chuẩn bị rồi lao ra khỏi phòng. Chắc cũng không có thời gian mà ăn sáng. Kamiya đau khổ nghĩ.

Kamiya miệng ngậm lát bánh mì, hấp tấp đi khỏi nhà ăn. Đúng lúc vừa ló ra, cô thấy một cô bé mặc kimono vấp té ngay bậc thang. Kamiya vội chạy lại đỡ cô bé đó:

- Em là Chiika đúng không? Sao em lại ở đây? – Kamiya ngạc nhiên hỏi.

- Chào chị, Yamichi bận việc nên nhờ em thông báo vài việc cho chị ấy mà.

- À, ừ, nhưng mà… giờ chị phải đi học…

- Ở đây có điểm danh đâu chị, nếu chị thấy không muốn học thì nghỉ lúc nào chả được.

- Chuyện này… thôi vậy cũng được, em vào phòng chị nhé.

- Vâng ạ.

Nhìn cô bé cười, Kamiya bỗng thấy nhẹ nhõm. Những chuyện cô trao đổi cùng Takuei hôm qua, rồi năng lực, rồi tai hoạ làm cô thấy áp lực rất lớn. Nhưng rốt cuộc tất cả vẫn không làm giảm trí tò mò của cô. Kamiya định sẽ hỏi Chiika những gì cô bé biết. Không rõ cô bé sẽ nói chuyện gì cho mình nhỉ. Nghĩ như thế nhưng cuối cùng Kamiya đành gạt đi, tới đâu hay tới đó vậy.

- Em uống cacao nhé. Chị chỉ có cacao thôi, xin lỗi nha. – Kamiya vừa vào bếp vừa hỏi.

- Không sao mà, em cũng thích cacao.

- Vậy em định nói chuyện gì thế?

- Cũng không có gì quan trọng đâu. Thực ra trường luôn có truyền thống tổ chức lễ hội xuân và hội thao trước kì nghỉ. Vào ngày này các nhà sẽ thi đua với nhau nên nhà trưởng có trách nhiệm sắp xếp tất cả.

- Nhưng chị đã biết gì đâu.

- Saki sẽ giúp chị mà. Đừng nói chị chưa làm quen với ban điều hành nhà nha.

- À thì.. cũng có mặc dù quen mỗi Saki – Kamiya ấp úng – Vậy em không còn gì để nói nữa sao?

Thái độ của Kamiya thay đổi đột ngột khiến Saki bất ngờ, đến lượt cô phân vân.

- Đến lúc cần thì chị sẽ biết tất cả, em cũng không chắc nữa, có quá nhiều thông tin, và nó rất mơ hồ. Dù sao thì… em cũng mong chị sẽ đứng về phía chúng em.

- Chị không thể nói trước điều gì, ừm…

- Chị sẽ, em nhìn thấy điều đó – Chiika lại cười, cô nháy mắt tinh nghịch – Vậy, chị chuẩn bị từ giờ đi, không còn nhiều thời gian đâu.

Sau khi Chiika đi khỏi, Kamiya quyết định gọi chi Saki, dù sao cô cũng không rành mấy việc này. Những chuỗi ngày sau đó là một khoảng thời gian bận ngập đầu với Kamiya. Lo đăng kí chỗ, duyệt gian hàng, sắp xếp cho các học viên thi đấu thể thao, mà phải đảm bảo mỗi người tham gia ít nhất một môn. Hai ngàn người, mà có phải ai cũng chịu thi đấu đâu. Ôi….

Cuối cùng ngày đó cũng đã đến. Khắp khuôn viên trường tấp nập học viên qua lại. Các gian hàng đủ kiểu được bày biện ở khắp nơi. Tiếng nói cười ồn ã pha lẫn tiếng hò reo cổ vũ trong sân vận động tạo thành một âm thanh quen thuộc trong các lễ hội. Kamiya mệt phờ với những ngày cực khổ nên cũng chẳng có hứng thú chơi bời, mà căn bản cô cũng không thích chỗ đông người. Trong khi đang loanh quanh với những gian hàng, cô gặp Yamichi, và đồng ý lời đề nghị đi tham quan với cô ấy. Họ dạo một vòng các gian hàng ẩm thực, à, về ẩm thực thì đúng ý Kamiya rồi. Sau đó là nhà ma. Cô và Yamichi chắc làm người dựng gian hàng này thất vọng lắm. Họ liên tục bình luận về việc giả ma chưa đạt, máu chưa chuẩn và hàng tá những thứ khác. Lúc đó Kamiya mới nhận ra Yamichi không hẳn là một cô gái hay lo lắng thái quá, họ cũng có rất nhiều điểm chung.

Nơi cuối cùng họ đến là sân vận động. Ở đó đang diễn ra cuộc thi chạy 100m nam. Kamiya cầm ống nhòm nhìn cận cảnh:

- Hai người dẫn đầu là Takoshi và Akio nhỉ.

- Ừm, đúng thế. – Yamichi che miệng cười.

- Takoshi thắng rồi kìa.

- Haha.

- Hả, cả hai đều thi ném tạ sao?

- Em không biết à. Nhà Cam và nhà Vàng lúc nào cũng ganh đua nhau hết.

- Có "truyền thuyết" nào liên quan đến vấn đề đó không?

- Lí do khá riêng tư, thực ra Takoshi luôn ganh tị với Akio – Yamichi lại cười.

- Em nghĩ em cũng hiểu được đôi chút.

- Sắp thi xong rồi, em muốn xem kết quả không?

- À vâng.

Yamichi kéo Kamiya đến bảng thông báo. Cái bảng này có ở khắp nơi. Cô nhíu mày nhìn Kamiya:

- Nhà Lục chỉ đăng kí số môn tối thiểu thôi à?

Kamiya đánh trống lảng:

- Nhưng nhà Lam cũng đăng kí từng đó môn thôi mà.

- Đứa nào cũng lười như nhau – Yamichi lắc lắc đầu.

- Miễn sao không đứng cuối là được mà. A, nhà Cam nhất kìa, ừm ờ…

- Năm nào chả thế. Chị phải đi chuẩn bị lễ trao giải đây. Tạm biệt em.

- Bye chị. – Kamiya thở phào, cuối cùng cũng thoát.

Cô thả bước đi dạo trên sân trường, nơi mà bây giờ đang được dọn dẹp. Bỗng cô gặp Chiika. Cô bé lên tiếng trước:

- Chào chị.

- À, chào em, lâu rồi không gặp.

- Lát nữa sẽ có bắn pháo hoa đấy, chị đi xem không? Em biết một nơi rất thích hợp.

- Được.

Chỉ chờ Kamiya đồng ý, Chiika liền kéo tay Kamiya đi ngay. Dù thấy hơi lạ trước hành động của Chiika nhưng cô vẫn đi cùng cô bé.
Chiika dẫn Kamiya tới khu nhà cao nhất của nhà Chàm. Ở tầng thượng, Kamiya có thể thấy toàn cảnh ngôi trường. Cô trầm trồ:

- Không ngờ lại có một nơi đẹp thế này. Chắc em hay đến đây lắm hả?

- Không đây là lần đầu em đến.

- Hả? Tại sao? – Kamiya bật ra câu hỏi, nhưng ngay lập tức cô đã biết câu trả lời.

Chiika không nói gì, cô bé im lặng ngước lên bầu trời. Kamiya nhìn theo hướng ấy. Mặt trăng hôm nay thật to và đẹp, có thể nói là, quá mức. Kamiya nói:

- Mặt trăng đẹp quá, nhưng có gì đó kì lạ.

- Đúng thế, vì nó không phải là mặt trăng mà chúng ta biết.

Kamiya ngờ ngợ quay lại nhìn Chiika, cô định hỏi lại. Nhưng đúng lúc ấy, chuỗi pháo hoa đầu tiên đã được bắn lên. Tiếng pháo và thứ ánh sáng nhiều màu sắc mờ ảo che lấp không gian. Trong khung cảnh đó, cả người Chiika như đang rực sáng, hay cô bé rực sáng thật? Kamiya khẽ dụi mắt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Cô định cất tiếng, nhưnh Chiika đã nói trước, một câu mà cô không tài nào hiểu được:

- Đến rồi.

Kamiya bỗng thấy mình bị một màn đêm bao phủ. Cô thiếp đi. Và ngay cả khi cô có thể nhận thức được xung quanh, thì màn đêm ấy cũng không buông tha cô.

Ở một nơi khác, Akio nhìn thấy một cỗ máy khổng lồ đáp xuống sân trường. Anh cười :”Thú vị rồi đây.”

Yamichi ngước lên, thở dài, không thể tránh nữa rồi.



Những tiếng nói kì lạ cất lên. Những thông báo được truyền đi. Tất cả… đều vì một thứ:

- SAD… đã bắt đầu.

End chap 13.

vivjojo
20-01-2013, 00:42
đầu..... hay rồi đó, típ nào, câu văn yami viết dễ tưởng tượng ghê = v = hình ảnh đẹp, bí ẩn + khoa học viển tưởng....K2 HAY.

zzhitsugayazz
20-01-2013, 07:52
Sad có phải sad hay là 1 kế hoạch tên SAD =]]

pumpkin2
20-01-2013, 09:22
Sad có phải sad hay là 1 kế hoạch tên SAD =]]

Sword.Art.Disneyland http://i1163.photobucket.com/albums/q549/pinkbean2011/PumpkinEmo/CEUI-SO-MOE-8.gif

bonghongdammau
21-01-2013, 00:41
Chap 14: SAD

- Em thấy chuyện này thế nào?

- Chúng ta có cơ hội đánh giá về nó sao?

Những tiếng nói vang lên cắt ngang giấc ngủ của Kamiya. Ơ khoan, không phải ngủ, mà là ngất đi đấy chứ. Giọng nói này… của Akio và Takuei thì phải. Đau đầu. Dù chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu hai người họ ở đây, có lẽ cũng không đến nỗi quá nguy hiểm. Kamiya nghĩ thế rồi lồm cồm bò dậy. Yamichi nhận thấy điều đó đầu tiên.

- Kamiya, em tỉnh lại rồi sao?

- Cái…?

Xung quanh cô là một căn phòng màu trắng, trắng đến rợn người. Đó không phải màu sắc đem đến cho người ta cảm giác bình an, mà giống như màu khăn tang. Kamiya lắc đầu cho khỏi suy nghĩ chuyện không đâu. Cô đứng thẳng dậy và nhìn quanh. Mọi người, chính xác là có sáu người, đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn. Cô quen cả sáu người này. Còn một chiếc ghế đang để trống, hẳn là dành cho cô.

- Em ngất đi lâu đấy – Akio cười.

- Do cô ấy chưa quen với chất phóng xạ - Takuei lạnh lùng giải thích.

- Có chuyện gì xảy ra ở đây thế? – Kamiya hoang mang.

Yamichi bước tới ấn Kamiya xuống giường.

- Em nên nghỉ ngơi đi. Thực ra không ai biết tại sao mình ở đây cả.

- Thực ra thì tất cả đều bị ngất đi và khi tỉnh lại thì mọi người đã ở đây. Tất cả nhà trưởng, chắc không phải trùng hợp ngẫu nhiên đâu nhỉ - Takoshi đẩy chiếc mũ lên, nói một cách mỉa mai.

- Thứ cuối cùng tôi còn nhớ là một cỗ máy khổng lồ đáp xuống trường. Nhưng các học sinh khác có vẻ không nhìn thấy nó – Kawahara bình luận.

- Mọi người cũng đang thắc mắc về lí do mình ở đây. – Chiika cố gắng giải thích cho Kamiya.

- Thôi nào, đừng có giữ vẻ mặt nghiêm trọng đó nữa. Càng thử thách nguy hiểm thì sẽ càng thú vị, không phải sao? – Akio mở một bọc khoai tây chiên.

- Chỉ cần có khoai tây chiên thì cái gì chả thú vị với anh. – Takoshi lừ mắt nhìn Akio.

Bỗng cánh cửa đằng sau lưng Chiika bật mở. Một người, à không, dù trông khá giống người nhưng nó đúng là robot, bước vào.

- Chủ nhân muốn gặp các vị.

- Bọn này thì không muốn gặp, có sao không? – Takoshi lên tiếng ngay lập tức.

- Nếu thế thì tôi buộc phải dùng vũ lực.

Nói rồi hệ thống vũ khí trong người con robot được kích hoạt. Takoshi thủ thế tấn công, nhưng Yamichi đã đặt tay lên lưng cậu.

- Chúng tôi sẽ đi, nếu việc đó giúp chúng tôi biết được chuyện gì đang diễn ra.

- Tất nhiên là thế rồi, thưa quý cô.

7 người im lặng theo sau con robot trong một trạng thái tập trung cao độ sẵn sàng ứng phó mọi tình huống bất ngờ. Con robot đó thực sự nguy hiểm. Nhưng trái với sự cảnh giác của họ, nó đưa tất cả đến nơi mà không có chuyện gì xảy ra.

Lần lượt từng người bước vào căn phòng mà con robot dẫ tới. Lại một căn phòng trắng. Chỉ khác là trong phòng có 8 cái ghế chứ không phải 7 như căn phòng trước. Khi tất cả đã ngồi vào bàn, thì một tiếng nói cất lên.

- Chào các em.

Một bóng người xuất hiện từ… có lẽ là từ trong không khí.

- Hiệu trưởng?

Yamichi kinh ngạc thốt lên trong khi Akio thì cười sằng sặc, Takoshi cảnh giác liếc quanh, Takuei thì làm cái thái độ như thể mình đã biết từ lâu. Chiika, Kamiya và Kawahara thì không phản ứng. Chiika có lẽ đã biết. Kamiya vốn chưa thấy mặt hiệu trưởng. Còn Kawahara đang tập trung tạo giáp bảo vệ cho mọi người.

Người đàn ông có mái tóc đỏ mỉm cười.

- Ta có thể hiểu cảm giác của em. Sau đây ta sẽ bắt đầu giải thích. Có lẽ các em sẽ không tin, nhưng định mệnh đã bắt đầu rồi, không còn đường để rút lui đâu.

- Em cũng nôn nao muốn nghe lắm rồi đó, hiệu-trưởng-đáng-kính ạ. – Takuei nói với thái độ dù-thầy-có-nói-cái-quái-gì-thì-cũng-không-làm-em-bất-ngờ-được-đâu.

- Tốt, ta thích tính cách đó. Các em biết rồi đấy, suốt hàng thế kỉ nay, con người luôn ích kỉ khai thác thiên nhiên, miễn là nó có lợi cho mình. Khi Trái Đất không thể đáp ứng nhu cầu của họ nữa, thì họ bắt đầu đẩy mạnh khám phá vũ trụ.

- Vào đề tốt đấy, sensei. – Akio bình phẩm.

- Lát nữa em sẽ bị phạt vì tội nói leo. Con người thường đặt ra giả thiết về việc tồn tại sự sống ngoài vũ trụ, và đổ tiền của vào việc này. Alien đối với họ nguy hiểm mà cũng đầy bí ẩn. Nhưng tất cả không biết rằng, những người ngoài hành tinh đã xuất hiện ở Trái Đất từ rất sớm. Những người ngoài hành tinh với hình dáng như con người, sống cùng con người và chia sẻ công nghệ với họ. Nhưng con người quá ích kỉ. Họ chỉ lo nghĩ đến lợi lộc cho bản thân mình, mà huỷ hoại sự sống trên Trái Đất. Một vài người trong bộ máy lãnh đạo đã không thể chịu nổi con người, nên đề nghị hãy huỷ diệt Trái Đất.

- Cái gì?

- Không thể như thế.

- Thầy đem truyện viễn tưởng ra nói ở đây không phù hợp đâu.

- Nếu thế chẳng phải đáng lẽ gần như là phải tận thế từ lâu rồi à?

Hiệu trưởng dừng một lúc để các học sinh của mình phản ứng trước điều ông vừa nói, sau khi mọi người đã lắng xuống, ông tiếp tục:

- Nhưng một số người phe ôn hoà lại nói rằng nên cho con người cơ hội. Vì thế SAD được tổ chức. Đó là cuộc chiến giữa những con người được ban tặng sức mạnh và những aliens đại diện cho cộng đồng aliens để xem con người có xứng đáng làm chủ địa cầu không.

- Thế nếu chúng tôi thua?

- Cậu đã nghe về những thảm hoạ gần đây chưa? Dịch bệnh, động đất, sóng thần,… đó là hậu quả nhân loại phải chịu nếu các cậu thua cuộc. Những thứ đó sẽ huỷ hoại dần con người, nhưng họ sẽ tưởng đó là lời cảnh báo của thiên nhiên, dù thế nào thì cũng đều có tác dụng tốt cả.

- Tốt? Ông gọi điều đó là tốt sao? – Takoshi giận dữ đập bàn.

- Sao lại không? Nếu không có ta đứng ra tổ chức cuộc thi này, nhân loại đã bị huỷ diệt từ lâu rồi, các người nên cám ơn ta mới phải.

- Có nghĩa là – Takuei trầm ngâm – các người cũng đang sống bám vào Trái Đất, và việc môi trường bị huỷ hoại cũng sẽ gây rắc rối cho các người.

- Sắc bén lắm, Takuei, nếu lúc đó ngươi cũng được như vậy thì đâu đến nỗi mẹ ngươi phải chết – Gã hiệu trưởng khiêu khích – Có điều cứu con người thì có lợi gì cho ta, ngoài lòng từ tâm vốn có?

- Ta sẽ không nổi giận vì những lí do cỏn con như vậy. Ngươi phí công rồi đấy. Ta đã nghiên cứu chuyện này khá lâu rồi. Số lượng alien không nhiều, tuy ta không rõ vì sao. Với số lượng như thế, các ngươi khó duy trì được việc sản xuất, ngồi mát hưởng lợi, để con người làm việc nuôi các ngươi sẽ dễ dàng hơn đúng không. Chưa kể, ngôi trường này… học sinh ngoài việc có tài năng thiên bẩm, còn xuất thân trong các gia tộc lớn. Các chính khách, nguyên thủ quốc gia hầu hết đều là cựu học viên ở đây. Quan hệ thân thiết sẽ dễ giật dây hơn. Ta nói đúng chứ?

- Ta buồn lắm đấy, cậu bé à. Đừng nghi ngờ lòng tốt của người khác thế có được không?

- Ta từ chối tham gia việc này.

- Ta đã nói không còn đường lui rồi mà. Nghe rõ chứ?

Những tiếng cuối vang lên một cách hằn học. Hiệu trưởng của học viện cũng không cần che giấu sự tức tối khi bị Takuei nói trúng bản chất.

Tiếng đổ gãy vang lên. Âm thanh đong đầy sự chết chóc và bất an. Ánh mắt Kawahara lộ vẻ kinh hoàng khi lớp giáp bảo vệ của cậu bị phá huỷ dễ dàng. Takoshi rút con dao trong thắt lưng ra lao đến chỗ hiệu trưởng. Akio tập trung tìm điểm yếu của gã trong khi Yamichi lao đến bên Takuei.

Cậu bị đè nghiến xuống bởi một lực rất mạnh. Cái bàn đã gãy một phần. Sàn nhà xuất hiện những vết nứt. Khi Yamichi đến gần Takuei, cô phải gồng lên chống chọi lại áp lực đó. Chiika kinh hoàng nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt.

Khi Takoshi đến gần hiệu trưởng, cậu cũng bị trọng lực đè xuống, con dao văng ra. Akio lẩm bẩm: “Trọng lực, phía trên.” Nghe thế, Kamiya liền điều khiển một đám đá vỡ ra từ cái bàn tấn công hiệu trưởng, và ngầm cho con dao của Takoshi bay lên phía trên. Quả nhiên đống đá đều rơi xuống trước khi chạm tới người ông, nhưng con dao bay thẳng đến phía trên đầu. Không để ý con dao, nên khi rơi xuống nó đã tạo thành một vết cắt dọc trên bộ đồ của hiệu trưởng.

Ông ta căm tức nhìn Kamiya, lần này thì tất cả mọi người đều bị áp lực đè lên. Kamiya cảm nhận những cơn đau nhói từ bên trong. Cô cũng như những người khác đều không thể chống chọi lại sức mạnh ấy…

Bất ngờ, mọi áp lực như tan biến, và lần này tất cả bay lơ lửng bên trong căn phòng. Hậu quả của việc áp suất thay đổi đột ngột là nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Máu vương vãi khắp căn phòng…

Hiệu trưởng gọi con robot lại, thở dài:

- Thông báo hoãn cuộc thi lại, ta hơi mạnh tay rồi.



End chap 14.

vivjojo
21-01-2013, 10:53
ah đù, hấp dẫn gòi đây..... tiếp lào

bonghongdammau
21-01-2013, 20:27
Chap 15: Thử thách đầu tiên



7 người ngồi im lặng không nói gì trong căn phòng. Sau khi gặp hiệu trưởng của học viện, họ không còn ý thức gì nữa, họ được đem về đây lúc nào, không ai biết. Chỉ biết là đã sang ngày hôm sau. Và tất cả đã bình phục.

Cuối cùng, Takoshi phá vỡ sự im lặng ấy:

- Chuyện này thật ngu ngốc, chúng ta đâu phải nô lệ để làm tất cả những việc hắn bắt chúng ta làm chứ.

- Cậu cũng thấy rồi đấy, những tổn thương đó, được chữa lành chỉ trong một ngày. Tôi không biết thậm chí chúng còn có thể làm gì nữa. – Akio trầm ngâm.

- Này mọi người, hay chúng ta sẽ báo cho chính phủ - Yamichi hoang mang – Takoshi, chúng ta sẽ dựa vào thế lực của gia đình em…

- Ngớ ngẩn, chẳng phải em đã nói rồi sao? Chính phủ đã làm ngơ trước việc này, thậm chí nếu bảo họ tạo điều kiện cho hắn tổ chức SAD thì em cũng không nghi ngờ đâu.

- Chúng ta cô độc, thật vậy.

- Vậy thì việc duy nhất chúng ta phải làm là chiến thắng tất cả - Kamiya chốt lại buổi nói chuyện một cách bình thản.

Takoshi nhìn cô chằm chằm. Akio nói:

- Em cũng thấy sức mạnh của chúng rồi đấy. Em định thắng bằng cách nào?

- Mạo hiểm là sở thích của em. Vả lại chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa. Trước đây Chiika từng nói gì đó về việc mặt trăng không còn nữa. Em muốn nghe kĩ hơn, và cũng muốn biết năng lực của Chiika đã đến mức nào rồi.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô bé tóc trắng trong bộ kimono dịu dàng. Cô bé nói:

- Em đã nhìn thấy… mặt trăng đã trở thành căn cứ của họ… nó được cải tạo lại thành một món vũ khí hay một cỗ máy gì đó. Nếu không bắt đầu SAD, cỗ máy đó sẽ hoạt động… Kamiya nói đúng, nếu muốn tránh thảm hoạ cho nhân loại, chúng ta chỉ còn cách chiến thắng.

- Nếu tôi không thích liều mạng mình vì những người không quen biết thì sao?

- Vậy hãy xem như cậu liều mạng vì người thân, Takoshi à.

- Kawahara, cậu lúc nào cũng nhân từ, điều đó có thể gây hại đấy. Nếu mọi chuyện xảy ra, tôi sẽ không thể hoàn thành mong muốn của mình, nên tôi sẽ tham gia. – Takuei nhấp một ngụm hồng trà.

- Và chiến thắng, quyết định thế nhé, em còn phản đối không?

- Vì một thế giới hentai, okay.

Cạch. Con robot hôm qua lại xuất hiện. Tất cả dễ dàng nhận lời đi cùng con robot đó. Takoshi than thở:

- Hay thật, chúng ta như đám uke ngồi chờ seme ấy.

- Ngậm miệng cậu vào, Takoshi – Takuei lừ mắt.

Họ đến một căn phòng khác với căn phòng hôm qua. Căn phòng khá rộng với một màn hình lớn ở chính giữa.

- Chào mừng đến với SAD, các bạn là những người may mắn được lựa chọn. Hãy cảm thấy vinh dự vì điều đó.

Giọng nói vang lên dù trong phòng không còn ai khác. Rõ ràng ông ta không có ý định xuất hiện.

- Buổi nói chuyện hôm nay là để phổ biến luật chơi và cũng để hai đội làm quen với nhau. Đội các bạn tên là S-7, và đội còn lại là A-7.

Cánh cửa lại mở ra lần nữa. Một nhóm người, à không, ai biết đó có thật là người, bước vào.

Người bước vào đầu tiên là một cô gái với mái tóc nâu được buộc hai bên trông khá tinh nghịch. Cô ta vừa đi vừa càu nhàu.

- Gặp mặt làm gì chứ, phiền quá đi.

Tổng cộng có 5 người bước vào căn phòng đó. Ngoài cô gái tóc nâu còn có một cậu bé tóc xanh, một cậu bé tóc bạch kim nổi bật với làn da nâu, một cô bé tóc tím nữa, và… người cuối cùng bước vào làm Yamichi sững sờ. Cô thảng thốt, như không thể tin vào mắt mình:

- Idoko!

- A, chào chị Yamichi. – Idoko vẫy tay với Yamichi.

- Tại… tại sao em lại đi với họ? – Dù hỏi như thế nhưng Yamichi thật lòng không muốn biết câu trả lời, trong thâm tâm cô mong muốn Idoko sẽ nói dối mình.

- Dễ hiểu thôi mà, em là alien.

- Em….

- Thôi nào chị, cách do thám nhanh nhất không phải là trà trộn vào hàng ngũ quân địch sao?

- Có phải họ ép buộc em không? Trả lời chị đi.

Yamichi bật khóc. Cô tuyệt vọng vì người đứng trước mặt mình, người mà cô từng rất tin tưởng.

Idoko nhìn cô mỉm cười.

- Thôi nào, thời gian nhận mặt người quen hết rồi. Shiina, đội cô còn thiếu 2 người, họ đâu rồi?

Cô gái tóc nâu ngúng nguẩy:

- Ai mà biết 2 tên đó đang làm gì.

- Cô là đội trưởng, dù sao cô cũng nên có trách nhiệm chứ.

- Kệ 2 gã đó, tôi không hơi đâu mà lo.

- Thôi được rồi - Tiếng thở dài vang lên – Vậy ta sẽ bắt đầu giải thích luật chơi. Có tổng cộng 7 vòng thi. Mỗi vòng sẽ có các thử thách khác nhau. Nhiệm vụ của các bạn là thực hiện các thử thách đó. Nếu thắng 4/7 vòng là xem như các bạn đã chiến thắng cuộc thi. Nên nhớ một khi cuộc thi bắt đầu thì mọi việc đều có thể xảy ra. Nhưng sau cuộc thi thì mọi hành động tấn công đội đối thủ đều không được phép. Miễn sao sau cuộc thi các bạn còn sống thì chúng tôi đều chữa được. Tạm đủ rồi nhỉ.

- Đó là tất cả những gì ông muốn nói sao? Thật mất thời gian.

- Đương nhiên không chỉ có thế. Sau mỗi vòng thi thì đội chiến thắng sẽ được chút lợi thế so với đội thua. Nhưng ở vòng đầu thì không biết nên ưu tiên ai. Vì thế chúng ta sẽ có một vòng thi phụ nho nhỏ.

- Nội dung thi là gì?

- Dice game.

- Như thế không phải dựa vào may mắn quá sao?

- Nghe ta nói đã nào. Mỗi đội sẽ có 3 hột xúc xắc, và sẽ đổ 3 lượt. Sau một lượt đổ, hai người đại diện của mỗi đội sẽ lựa ra hột xúc xắc mà mình nghĩ là có số hạt cao nhất. Sau 3 lượt đổ, đội nào có tổng số hạt cao nhất sẽ chiến thắng. Rất dễ dàng đúng không?

- Vớ vẩn – Cậu bé có mái tóc trắng vừa cười vừa mỉa mai với thái-độ-chẳng-liên-quan-đến-lời-nói - Nếu ngài chủ tịch đây nghĩ rằng chúng tôi được huấn luyện chỉ để chơi cái trò chó ngáp phải ruồi thế này thì dẹp cuộc thi được rồi đấy.

- Kaha, đừng thế nữa mà, cậu nên nghe lời người lớn chứ - Cậu bé tóc xanh nói.

- Im đi, Aichi, việc cậu có mặt ở đây đã là một sự sỉ nhục cho alien rồi.

- Thôi đi. Giờ không phải lúc cãi nhau. Ai sẽ làm đại diện đây?

- Có vẻ các bạn hiểu nhầm rồi, người đại diện sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên, các bạn không được quyết định đâu.

Tất cả im lặng nhìn lên màn hình. Rõ ràng là dù có thắc mắc gì thì cũng phí công. Đành để mọi việc tiếp tục. Khi màn hình chạy những cái tên để lựa chọn ngẫu nhiên, Chiika bỗng ôm chặt lấy ngực. Yamichi lo lắng nhìn cô bé đúng lúc thông báo vang lên.

- Đại diện đội S-7 là Chiika, và A-7 là Kaha.

Yamichi hỏi:

- Chiika, em có sao không?

- Em không sao đâu chị, năng lực của em khá có ích trong trò này. Được mà chị.

Chiika nói nhiều để trấn an Yamichi, nhưng ai cũng có thể nhận thấy sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt cô bé. Cô bé bước lên trước đối diện với màn hình, ngay cạnh Kaha. Cậu ta liếc qua cô bé với thái độ khinh khỉnh, rồi hé lộ một nụ cười tàn nhẫn:

- Hoá ra là con bé mang đến tai hoạ đây sao?

Chiika giật mình lấy tay che tai lại như thể những lời đó làm cô đau đớn lắm. Nét khổ sở hiện ra trên mặt cô. Yamichi tức giận lao đến định đánh Kaha, nhưng đã bị mọi người ngăn lại.

- Nếu cô đánh Kaha, đội S-7 xem như thua cuộc. – Giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Chiika, đừng để ý đến lời nói ấy – Yamichi gào lên, nhưng cô biết rằng Chiika không nghe thấy, vì cô bé đang chìm vào cơn ác mộng của quá khứ.

- Lượt dice 1: Đội S-7: 0 điểm, đội A-7: 4 điểm.

- Sao lại? Chiika đang không khoẻ mà ông vẫn tiếp tục sao?

- Ở đây không có chỗ cho sự chần chừ, tiếp tục lượt dice 2.

- Khốn kiếp – Yamichi bất lực.

- Được rồi mà, chị Yamichi – tiếng của Chiika đột ngột vang lên – em phải xin lỗi mọi người mới đúng. Mọi người đã chấp nhận em, nếu không thể làm được chuyện này em sẽ hối hận lắm – Ánh sáng xuất hiện trở lại trên khuôn mặt Chiika, dù nó còn yếu ớt – Con thứ 3.

- Lượt dice 2: Đội S-7: 6 điểm, đội A-7: 9 điểm.

Akio thì thào:

- Chúng ta sẽ thua thôi.

- Không được, chúng ta phải tin vào Chiika.

- Đó là sự thật, Yamichi à.

Thông báo cuối cùng vang lên:

- Lượt dice 3: Đội S-7: 12 điểm, đội A-7: 13 điểm. Đội A-7 thắng.

Chiika bước đến chỗ mọi người, khóc. Kamiya xoa đầu cô bé:

- Chỉ là vòng phụ thôi, đừng lo, chúng ta còn nhiều cơ hội.

Shiina bước sang khu vực S-7, cười:

- Dù tôi không biết làm sao đội cô có thể chọn toàn quân 6 nút, nhưng cô ta đã mất 1 lượt, xem ra chúng tôi cũng may mắn lắm. Cám ơn đã nhường.

Nói xong cô quay đầu bỏ đi.

- Đội thắng sẽ được biết trước nội dung thi ngày mai để chuẩn bị trước. Hai đội có thể quay về khu vực đội mình rồi. Tạm biệt các bạn.

S-7 quay về với tâm trạng nặng nề…



End chap 15.

vivjojo
21-01-2013, 20:37
tôi yêu cầu cô Yami làm dài ra, càng dài càng tốt, tui mê truyện này rầu... K7

dzung2408
21-01-2013, 21:22
Hơi nhiều nhân vật xuất hiện trong thời gian ngắn làm mình bị loạn rồi @@!, ko thích alien cho lắm, cơ mà vẫn hóng

baka234
21-01-2013, 21:28
CứtA phải chết !
<div style="opacity: 0.2;filter: alpha(opacity=20);"><div style="background: url('http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/KoC2.jpg');background-attachment: fixed;background-position: center;; border: 1.5px solid #191970; border-radius: 2px 2px; -moz-border-radius: 2px 2px; -o-border-radius: 2px 2px;">abcdxyz<br />













<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
</div><br />
<br />
<div style="margin:20px; margin-top:5px">

bonghongdammau
21-01-2013, 21:58
Chap 16: Lửa

Tại một làng quê nhỏ bé

Nơi ánh sáng văn minh chưa chiếu tới

Có một cô bé được sinh ra

Với mái tóc trắng cùng với màu mắt đỏ và xanh

Cô bé bị xem là điềm gở

Không ai ngó ngàng

Không ai chăm sóc

Cô lớn lên trong sự cô độc sau chấn song, nơi cô bị cha mẹ ruột của mình giam lại

Không ai bên cạnh

Không ai thấu hiểu


Một ngày kia, cô nhìn thấy căn nhà kho nơi mình ở bị thiêu rụi

Cô giật mình giữa đêm khuya

Xung quanh tĩnh lặng

Thứ ánh sáng đỏ ấy là gì

Mà khiến cô đau đến nỗi nước mắt chảy dài?

Hốt hoảng

Sợ hãi

Cô làm mọi cách để thoát ra ngoài

Cánh cửa bật mở

Cô chạy khỏi nơi ấy

Khóc

Và khóc

Bóng đêm nuốt chửng bóng hình nhỏ bé ấy

Sáng

Cô nghĩ đến người mà cô từng gọi là cha mẹ

Quay lại nơi ấy

Cột khói đen bốc lên

Nơi cô từng ở giờ chỉ còn lại tro bụi

“Không thấy xác con bé đâu cả”

“Chẳng lẽ nó trốn được rồi à”

“Đã mất công đến thế, rách việc”

Cô chạy ra trước mặt họ

Ánh mắt họ lộ rõ vẻ thất vọng

Từ đó cô sống trong cái chòi gần nhà

Cô vẫn không được một lần sống cùng cha mẹ


Một ngày kia

Cô nhìn thấy cảnh chết chóc

Những xác người la liệt trên mặt đất

Quạ bay đầy trời

Cô hét lên trong nỗi kinh sợ

“Có người sẽ mang bệnh dịch đến đây”

Cô nói với cha mẹ, nhưng họ không tin

Cô nói với trưởng làng, nhưng ông ta đánh đập cô

“Ngươi còn muốn làng gặp nạn kiếp gì nữa đây?”

“Từ khi ngươi sinh ra, làng không được yên ổn một ngày nào”

“Tại sao ngươi không chết đi?”

“Tại sao ngươi vẫn sống?”

Sững sờ

Khóc

Có lẽ cô nên chết đi chăng?

Một thời gian sau

Có người làm ăn phương xa trở về

Cô thấy sự chết chóc bủa vây quanh người ấy

Nhưng không một ai tin cô

Dịch bệnh xảy ra

Làng chết rất nhiều người

Họ không có cách nào chống chọi với căn bệnh

Mệt mỏi với những cái xác gục xuống nhưng không có người chôn

Mệt mỏi với những ngôi mộ tập thể đào vội

Mệt mỏi khi khóc thương người thân, hôm sau lại có người khác ngã xuống

Họ quy mọi trách nhiệm cho cô

“Là con bé ấy, đứa con của tai hoạ”

“Nó đã bị nguyền rủa”

“Nó không chết thì chúng ta sẽ chết”

Họ quyết định thiêu chết cô bé

“Đúng thế, hiến tế nó cho thần linh, biết đâu vị thần tai hoạ sẽ buông tha chúng ta?”

Sợ hãi

Tại sao?

Sao cô phải chết?

Thứ ánh sáng đỏ ấy lại bùng lên

Nóng

Tại sao nó luôn làm cô đau?


Ngày hôm ấy

Giữa đám củi chất cao xung quanh

Giữa những con người lầm lạc đau khổ

Cô chỉ biết chờ đón những lưỡi lửa tàn khốc liếm lấy mình

Cô đang chờ chết

Không sao mà

Rồi mọi thứ sẽ qua

Lúc đó

Bỗng một cô gái chạy đến

Xung quanh cô gái ấy là lửa

Nhưng nó không nóng đến rát da thịt như thứ lửa kia

Cô cảm nhận được

Nó ấm áp

Cô gái dẫn đầu đoàn cứu trợ

Đem thuốc đến cho dân làng

Họ được cứu

Nhưng cô gái đó ghê sợ hành động của con người với đồng loại mình

Cô quyết định đem cô bé tóc trắng ấy theo

Về lại ngôi trường


Những vết thương trên thể xác được chữa lành

Nhưng những kí ức khủng khiếp vẫn khắc sâu vào tâm tí cô

Không biết lúc nào mới có thể chữa lành

Nhưng cô biết

Cô sẽ làm mọi thứ vì người con gái ấy

Cô sẽ không để ánh lửa ấy lịm tắt…



End chap 16.

vivjojo
21-01-2013, 22:02
@ A @ khung cảnh tạo ra hay vỡi, hình ảnh đẹp và chất như thật, cảm xúc diển ta liền mạch...vỡi.... @ A @

ScarletRain
22-01-2013, 15:47
cô nên in cái này ra thành sách đi http://i1115.photobucket.com/albums/k542/Sanamizu/Haruna/35.jpg

bonghongdammau
22-01-2013, 16:13
<div style="background: url('http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/BGozzz.jpg') no-repeat;background-attachment: fixed; background-position: center; border: 1px solid #640012; border-radius: 2px 2px; -moz-border-radius: 2px 2px; -o-border-radius: 2px 2px;">
<div align="center"><br />
<div style="background: rgba(300,300,300,0.6); width:750px; background-size:contain; padding: 30px; box-shadow:#000000 0px 0px 15px; ; border: 1px solid white; border-radius: 5px 5px; -moz-border-radius: 5px 5px; -o-border-radius: 5px 5px;"> <br />
<br />

Viết gì bây giờ<br />

Chả có gì hết



























<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
</div><br />

</div></font>
<div style="margin:0px; margin-top:0px">

ScarletRain
22-01-2013, 16:21
Đem copy ra word rồi photo 500/2 tờ ấy cô
thiết kế bìa đi rồi in hẳn thành quyển luôn http://i1115.photobucket.com/albums/k542/Sanamizu/Haruna/27.jpg

baka234
22-01-2013, 21:43
Lesbians .

zzhitsugayazz
23-01-2013, 20:28
Yami đừng trách 1a từ h sẽ cho yami biết vì sao nước biển mặn. Nhớ đấy số phận h tùy vào anh achi

shikan97
25-01-2013, 00:22
Ai vẽ cho em 1 con mèo trắng, có cánh dơi màu đen, mắt màu đỏ và có 1 vết sẹo ngôi sao 4 cánh giữa trán đc ko?
Plz~~~~~ :((

dzung2408
06-02-2013, 16:31
Up, sao lâu ra tiếp zậy, Yami drop rồi à o.o

bonghongdammau
06-02-2013, 17:02
Chính thế, chơi vương quốc thú cưng đi Dũng F14

shikan97
06-02-2013, 18:24
................ ko ai vẽ hộ *sad* ..............................

vivjojo
06-02-2013, 23:18
chương mới đi ng` iu K51 tui cần cảm hứng để vẽ cho fic này 1 pic

ScarletRain
14-02-2013, 21:09
Cô định drop fic này thật đấy à :v

jirachilee
15-02-2013, 21:23
Sau một hồi ngồi *tụng* fic của nàng thì tôi thấy nó cũng hay mà :3 Viết tiếp đi, đừng drop phí lắm ý.

Umh, trong sáng và nhẹ nhàng là ấn tượng đầu tiên. Nàng tả cũng được đó chứ, nếu chú ý chi tiết hơn thì sẽ hay hơn. Ví dụ nhé:



Sau khi tạm biệt Kawahara, Kamiya mới có thời gian ngắm nhìn kiến trúc trước mặt mình. Lối vào được trồng một hàng cây hai bên khá đẹp. Toà nhà to lớn đến nỗi Kamiya chỉ nhìn được một phần. “Ít nhất cũng trên hai mươi tầng.” – Kamiya thầm nghĩ – “Đáng lẽ mình không nên ngạc nhiên, nơi này có sức chứa trên hai ngàn người cơ mà.” Đúng thế, toà nhà, không, phải nói là một cao ốc, với kiến trúc độc đáo, đứng sừng sững giữa một không gian rộng lớn, xung quanh là các sân thể thao, hồ bơi, công viên. Được sống ở một nới thế này chắc hẳn là mong ước của nhiều người. Trừ việc… cả toà nhà được sơn màu xanh lá chói chang, ít ra là dưới ánh sáng buổi chiều tà. Kamiya cười đau khổ. Đừng nói căn kí túc xá nào cũng sơn màu đại diện cho nhà đó nhé. Thật không thể tưởng tượng nhà đỏ sẽ thế nào.

Tả qua góc nhìn của Kamiya là ổn. Tuy nhiên nếu nàng chỉ nói *hàng cây hai bên khá đẹp* thì hơi sơ sài. Nếu nói nó là cây gì, nó đẹp thế nào, nó thẳng hay cong, hình gì... thì sẽ hay hơn.

Tức là muốn tả hay không khó, chỉ cần tưởng tượng thật chi tiết và tả cho rõ ra là dc thôi :)

Từ ngữ thì chẳng cần phải hoa mỹ quá. Đơn giản mộc mạc thôi đôi khi lại hay. Chú ý các lỗi lặp từ nhé.

Còn cốt truyện thì không bàn =))

Đừng drop nàng ạ =.=

bonghongdammau
26-02-2013, 16:45
Chap 17: Chuẩn bị

Takoshi ngồi một mình trong phòng, lướt deep web. Sau hôm đó, có vẻ ai cũng đang lo âu. Còn với cậu thì mặc kệ, đến đâu thì đến. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên làm cậu giật mình. Khi biết người đến là Yamichi, Takoshi vội vàng mở cửa.

- Chị không làm phiền em chứ? – Yamichi liếc nhìn trang web cậu đang mở.

- À, không, ờ… - Takoshi vội tắt tab đang mở.

Yamichi ngồi xuống chiếc ghế tựa trong phòng. Cô nhắm nghiền mắt như thể cần một quyết tâm rất lớn trước khi nói ra điều cô muốn nói.

- Thực ra có điều này chị muốn nói với em.

- Em không phiền nghe, nhưng tại sao lại là em? Những người kia chị có nói không?

- Thật là… chịu thua em đấy – Yamichi thở dài – Em nghĩ thế nào về cuộc thi này?

- Cuộc thi vớ vẩn của một gã rảnh hơi. Để đem đến kết cục cũng nhảm nhí không kém.

Sau câu nói của mình, Takoshi có thể nhìn thấy Yamichi đang run rẩy. Những bó cơ căng cứng rung lên trong nỗi sợ hãi cùng cực.

- Nếu… thắng hay thua cũng đều chung một kết cục thì sao?

Nếu đây là điều Yamichi sợ hãi, thì rốt cuộc nó có gì kinh khủng?

- Sao chị lại nghĩ thế?

- Chị đã đọc được… mơ hồ, không rõ ràng, nhưng đó là tất cả những gì chúng ta có lúc này. Toàn bộ hồ sơ của các nhà trưởng trước đây đều bị xoá sạch, chị bắt buộc phải nghi ngờ.

- Cùng lắm là chết thôi mà – Takoshi nhún vai – Chả lẽ hắn có thể làm gì đó kinh khủng hơn cái chết?

- Em có thể nghĩ thế, nhưng chị thì khác – Yamichi bất ngờ hét lớn – Chị đã kéo các em vào việc này, chị cần có trách nhiệm.

Takoshi sững người nhìn Yamichi, sau đó cậu lúng túng đảo ánh mắt sang hướng khác. Rõ ràng Yamichi rất nghiêm túc.

- Chị đừng có nhắc chuyện ngày xưa nữa. Vả lại đó là do em tự quyết định. Vậy chị muốn gì khi nói chuyện đó với em?

- Dù sao thì, chúng ta cũng phải thắng. Vì thế chị cần em dạy cho mọi người cách chiến đấu và tự vệ.

- Xem ai nói kìa – Takoshi phá lên cười – Kiếm sĩ mạnh nhất trường bảo một kẻ lúc nào cũng rớt từ vòng đầu như em dạy cách chiến đấu à?

- Chúng ta không có thời gian cho việc luyện tập bài bản, vì thế các kĩ năng và kĩ xảo của em sẽ hữu dụng hơn.

- Nhưng mà, phát triển siêu năng lực không tốt hơn à?

- Dùng siêu năng lực rất tốn sức. Phát triển thể lực sẽ giúp tăng giới hạn sử dụng siêu năng lực. Vả lại chị không an tâm về việc quá dựa dẫm vào siêu năng lực – Yamichi cắn môi.

- OK. Khi nào bắt đầu?

- Sớm nhất có thể.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Yamichi rời khỏi, Takoshi cũng ra ngoài đi dạo. Nói là ra ngoài chứ thực chất cũng chỉ là quanh quẩn trong toà nhà. Takuei đã cảnh báo về việc ra ngoài một mình rất nguy hiểm, Takoshi cũng không muốn làm tình hình rối thêm.

Toà nhà rất rộng. Những hành lang trắng xoá trải dài và đan xen vào nhau làm ai đi vào lần đầu cũng có thể bị lạc, kể cả khi có sơ đồ. Takoshi biết rõ toà kiến trúc này không có ở trường trước đây. Còn bây giờ, qua cửa sổ, cậu biết nó nằm giữa sân vận động số 2 và hội trường A, nơi diễn ra mọi hoạt động lớn của trường. Ai hay cái gì xây nó cậu không quan tâm, nhưng với đánh giá của bản thân thì người thiết kế toà nhà này khá đơn điệu. Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Takoshi quyết định tìm Akio đấu vài trận cho bớt chán.

Khi đi ngang sảnh chính. Takoshi ngạc nhiên thấy Akio và Kamiya đang ngồi nói chuyện. Sau đó, Kamiya đứng dậy rời đi. Cô lướt qua Takoshi mà không có chút phản ứng.

Takoshi đi đến chỗ Akio ngồi và nhanh như cắt, cậu rút con dao giấu trong thắt lưng đâm tới. Akio khẽ lách người tránh cú chém đó trong gang tấc. Rồi bằng một hành động còn nhanh hơn Takoshi, Akio nắm lấy cổ cậu vật xuống sàn. Tay trái Akio giữ chặt thắt lưng Takoshi, tay phải giữ cổ áo cậu. Takoshi ngã xuống, cúc áo bung ra. Akio nằm đè lên Takoshi, hai gương mặt cách nhau trong gang tấc.

- Tôi nhìn thấy cậu đấy.

- Chả vui tí nào cả.

Nói rồi Takoshi trở về trạng thái bình thường. Cậu ngồi phịch xuống cái ghế đối diện Akio, thiếu điều phá hỏng cái ghế.

Akio nhìn khuôn mặt ức chế của Takoshi, cười khúc khích.

- Nếu cậu cứ dựa vào năng lực của mình, cậu không thể mạnh hơn đâu.

- Anh không dựa vào năng lực của mình chắc. Vừa rồi…

- À, Kamiya nhờ tôi dạy kiếm thuật ấy mà.

- Hmmm… Suy nghĩ của nhiều người giống nhau nhỉ.

- Ngày mai sẽ bắt đầu đợt tập huấn địa ngục – Akio bật cười – sẽ thú vị lắm đây.



End chap 17


Yami đã trở lại và ăn hại hơn xưa K30. Nói tóm lại là vẫn quá lười để sửa lại những điểm yếu. Mà ai thấy chap này nhảm nhí thì đúng rồi đó. Bản thân mình còn chả dám đọc lại K30. Ờ, ngắn nữa K30. Cốt truyện càng ngày càng khó hiểu và khó kiểm soát nữa K30

baka234
26-02-2013, 16:52
Takoshi ngã xuống, cúc áo bung ra. Akio nằm đè lên Takoshi, hai gương mặt cách nhau trong gang tấc.

:-s
Finally, 1 chap toàn mình, hihihihihihihi

dzung2408
26-02-2013, 17:28
Vỗ tay, Yami đã trở lại :3 .

bonghongdammau
26-02-2013, 17:42
Cmt không chất, vote ban K30

izIceTeaMS
26-02-2013, 17:47
Ngắn K22
Đang thấm thỳ hết K22

chetbungbu
26-02-2013, 19:27
nàng có thêm fan nè F14

zzhitsugayazz
26-02-2013, 19:33
Ta là fan của bx nè:)), chắc hiệp 1 mình sẽ ra quá =]]

vivjojo
26-02-2013, 22:06
Rồi bằng một hành động còn nhanh hơn Takoshi, Akio nắm lấy cổ cậu vật xuống sàn. Tay trái Akio giữ chặt thắt lưng Takoshi, tay phải giữ cổ áo cậu. Takoshi ngã xuống, cúc áo bung ra. Akio nằm đè lên Takoshi, hai gương mặt cách nhau trong gang tấc.
Và ta đã thấy :3 ôố hố hố hố

bonghongdammau
27-02-2013, 16:10
Phụ chương 2: Đánh giá năng lực cá nhân bởi Akio
Tốc độ - Sức mạnh - Năng lực

Akio: 9/10 – 10/10 – 8/10
Tuổi: 18
Vũ khí: kiếm
Năng lực: quan sát
Sức mạnh khá toàn diện =))
Hình http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/akio-2.png

Chiika: 7/10 – 7/10 – 9/10
Tuổi: 12
Vũ khí: súng
Năng lực: tiên tri
Tốc độ và sức mạnh không cao, nhưng có thể dùng năng lực bù lại. Phản ứng trước hành động của đối thủ khá tốt, nhưng thỉnh thoảng còn tính sai thời gian.
Hìnhhttp://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/mochi.png

Kamiya: 7/10 – 9/10 – 8/10
Tuổi: 16
Vũ khí: dao găm
Năng lực: điều khiển
Tốc độ còn chậm, kết hợp với năng lực khá tốt, tiến bộ nhanh.
Hìnhhttp://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/xyami.png

Kawahara: 9/10 – 9/10 – 9/10
Tuổi: 16
Vũ khí: súng
Năng lực: bảo vệ
Cả tốc độ lẫn sức mạnh đều tốt, tuy luôn tránh chiến đấu trực tiếp, nhưng nếu bắt buộc phải đánh thì khá khó xơi ;))
Hình http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/kawa.png

Takoshi: 10/10 – 9/10 – 7/10
Tuổi: 15
Vũ khí: rất nhiều =))
Năng lực: tàng hình
Năng lực thích hợp cho việc ám sát ;)), Takoshi là một trong những người không cần lo lắng nhất về họ khi chiến đấu ;))
Hình http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/tako11.png


Takuei: 7/10 – 8/10 – 9/10
Tuổi: 14
Vũ khí: súng
Năng lực: teleport
Ờ, tàm tạm
Hình http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/1234_zps638aa77e.png

Yamichi: 10/10 – 9/10 – 8/10
Tuổi: 18
Vũ khí: kiếm
Năng lực: đọc suy nghĩ
Một trong những người mạnh nhất S-7 ;))
Hìnhhttp://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/yamichi_zps285ea24a.png

bonghongdammau
28-02-2013, 14:41
Chap 18: Bắt đầu

Buổi sáng sớm, một giọng nói vang lên trên loa phóng thanh:

- Các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Do một số vấn đề đột xuất nên cuộc thi phải dời lại. Bây giờ ta tuyên bố: Bắt đầu vòng thi thứ nhất. Các bạn có 2 giờ để chuẩn bị, sau đó hãy tập trung ở sân thứ nhất.

S-7 lúc đó đang tập trung trong phòng tập.

Takoshi bỏ lại thanh kiếm lên giá, càu nhàu:

- Tưởng ông ta quên cái cuộc thi chết tiệt này luôn rồi chứ.

- Tuy bây giờ kì nghỉ chưa kết thúc, nhưng đến khi học kì mới bắt đầu thì sẽ thế nào nhỉ? – Yamichi ngẫm nghĩ.

Trong khi đó, Kamiya săm soi từng ngõ ngách trong phòng tập, cuối cùng cô lôi ra một chi tiết máy nhỏ xíu.

- Ra là có loa trong này. Thế này thì dù có máy quay hay máy nghe trộm thì tôi cũng không ngạc nhiên đâu.

- Cậu để cái loa sát miệng làm gì, nếu ông ta đã muốn nghe trộm thì kiểu gì ông ấy chả nghe thấy – Kawahara ngạc nhiên – dù thế nào thì ông ấy cũng nổi tiếng biến thái mà.

- Thôi nào, đừng tán gẫu nữa, chuẩn bị cho vòng thi đầu tiên đi.

Sau câu nói của Akio thì mọi người đều quay về phòng mình….

Hai giờ sau, tất cả tập trung tại sân trường. Con robot quen thuộc đã đứng sẵn ở đó.

- Lối này.

7 người đi theo sau nó. Nơi nó dẫn đến chính là nơi cỗ máy kì lạ đáp xuống trường.

Yamichi lẩm bẩm: “Nó là một phần của BUG.” Bước chân cô ngập ngừng trước con đường dẫn đến chỗ cỗ máy.

- Thôi nào, dù có gì ở phía trước cũng nên tiến tới chứ. – Kamiya đẩy Yamichi lên.

- Ờ, nói hay quá, sao em không đi đầu?

Không khí lo lắng thoáng chốc tiêu tan. Con robot đưa tay của mình lên cánh cửa trên cỗ máy. Cánh cửa bật mở:

- Chủ nhân đang chờ các vị trong này.

Tất cả lần lượt bước vào trong.

Không gian bên trong rộng lớn hơn hẳn từ ngoài nhìn vào. Giữa căn phòng là một cái bục hình tròn. Karuma đang đứng trên cái bục đó. Vẫn mái tóc đỏ rực và bộ vest màu đen, ông ấy nổi bật trên nền trắng tinh của căn phòng.

- Các bạn đến rồi đấy à? – Karuma mỉm cười.

- Hở, đội kia đâu? – Takoshi thắc mắc.

- Họ vẫn chưa đến đây. Nếu họ đến muộn, việc đó sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của họ, còn các bạn, hãy bắt đầu vòng thi của mình.

Những hình ảnh bắt đầu hiện ra trên không. Dựa vào hình ảnh, có thể đoán nó là một vùng núi đá. Hình ảnh bắt đầu được chiếu gần hơn.

- Ở vòng thi đầu tiên, các bạn chỉ đơn giản là đi vào những cái hang này, và kích hoạt một bộ điều khiển ở đích đến. Có tổng cộng 5 cái hang. Đội thắng cuộc là đội kích hoạt được 3 bộ điều khiển. Hai đội được quyền ngăn cản đối phương tuỳ ý. Đội nào xuất phát trước sẽ có lợi thế rất lớn.Thế nào? Đơn giản chứ? Còn ai có thắc mắc gì không?

- Không cần, bắt đầu đi.

- Tốt, hãy bước lên đây.

Mọi người bước lên bục. Một ánh sáng chói loà bao trùm lấy họ. Đến khi ánh sáng tắt hẳn, đôi mắt đã quen dần, Akio nhìn quanh và nhận ra một điều:

- Đây là nơi đã hiện lên trong căn phòng đó - Akio lên tiếng trước tiên.

- Không giống ở trường hay quanh trường – Takoshi nhíu mày.

Trước mặt họ là dãy núi đá lớn với những đường vân màu nâu đỏ. Ở sát mặt đất là năm cái hang. Miệng hang cao hơn hai mét, từ ngoài nhìn vào không thể biết được có những gì bên trong. Điều này không những không gây sợ hãi mà càng làm tăng sự ham muốn khám phá của con người, đương nhiên là trong trường hợp không có kẻ nào lò dò theo sau để giết bạn rồi.

- Ờ, và chúng ta có thể thấy Trái Đất từ đây – Kamiya bình thản chỉ tay về phía hành tinh xa xa.

- What the *beep*? Chúng ta đang ở đâu?

- Dựa vào độ lớn của Trái Đất thì có thể chúng ta đang đứng ở Mặt Trăng – Takuei bình luận.

- Vậy sao chúng ta thở được? Chưa kể trọng lực ở Mặt Trăng nhỏ hơn Trái Đất, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được khác biệt.

- Chỉ có thể giải thích là do Karuma đã làm gì đó với Mặt Trăng – Chiika cuối cùng cũng lên tiếng – Nhưng đó không phải việc chúng ta cần giải thích, việc của chúng ta là thắng vòng thi này.

- Chiika nói đúng – Yamichi đồng ý - Ở đây có 5 cửa hang, trong khi chúng ta có 7 người, vậy là sẽ có 3 cửa 1 người và 2 cửa 2 người. Akio, cậu có thể đánh giá mức độ nguy hiểm của từng cửa không? Chúng ta sẽ sắp xếp theo khả năng của từng người.

- Được.

Akio nhìn một lượt quanh năm miệng hang, anh nhẩm tính gì đó rồi nói:

- Tôi đề nghị thế này, tôi đi cửa một, Kamiya đi cửa hai, Takuei và Takoshi đi cửa ba, Kawahara cửa bốn, Yamichi và Chiika cửa năm.

- Được, cứ làm thế đi.

Nói rồi Yamichi tiến lại chỗ cái miệng hang mình đã chọn. Bỗng cô thấy mình bị kéo lại, cô ngạc nhiên.

- Chiika, em sao thế?

Chiika có vẻ rất hoảng sợ, cô bé che mắt lại như thể không muốn nhìn thấy thứ cô đang nhìn.

- Mọi người, đừng đi như thế - Giọng cô bé run run – nguy hiểm lắm, em thấy rất nhiều máu…

- Nghĩ lại thì, A-7 được biết trước nội dung thi, nên việc họ sắp xếp người phù hợp cũng không có gì lạ. Và nếu họ cũng cầm trên tay cái này – Kamiya liếc qua tờ giấy đang cầm trên tay - bảng đánh giá năng lực cá nhân, thì việc chúng ta bị đánh úp cũng không phải kì lạ.

- Làm sao họ biết chúng ta có người đoán được mức độ nguy hiểm của từng hang chứ? – Takoshi lầm bầm.

- Đừng quên trong đội đó có người đã ở bên chúng ta hàng năm trời – Takuei cắn môi.

- Vậy chia lại nhé. Nếu cho rằng họ sẽ cho người mạnh nhất đi vào cùng cửa với người yếu bên đội ta, thì sẽ sắp xếp thế này… - Yamichi quyết định – Takuei cửa một, Kawahara cửa hai, chị và Chiika cửa ba, Kamiya cửa bốn, Takoshi và Akio cửa năm. Có ai phản đối không?

- Dù không muốn cũng không còn cách nào khác, có thể hơi nguy hiểm cho em đấy, Takuei – Akio nói.

- Anh lo cho anh thì hơn đấy. – Takuei cười khẩy, cậu bước vào cái hang của mình.


End chap 18.

dzung2408
28-02-2013, 14:51
Loạn nhân vật cờ mờ nờ rờ, Takuei là ai ấy nhỉ =]]

bonghongdammau
28-02-2013, 15:03
Chả nhớ, lâu lâu viết lấy cái list nhân vật cũ xem lại rồi ghi ấy mà K22
Up hình một số nhân vật K30

dzung2408
28-02-2013, 15:13
Đâu đâu K30 .

bonghongdammau
28-02-2013, 15:14
Kiếm đi, loanh quanh đây thôi K30

zzhitsugayazz
28-02-2013, 17:17
Ôi ôi loạn nhân vật ùi huhuhu...

bonghongdammau
28-02-2013, 17:18
Vẫn từng đó nhân vật chứ có thêm đâu K43

dzung2408
28-02-2013, 17:21
Vẫn từng đó nhân vật chứ có thêm đâu K43

Nhân vật nhiều + drop 1 thời gian = loạn K30

bonghongdammau
28-02-2013, 17:23
Thôi drop tiếp K30

dzung2408
28-02-2013, 17:27
Okay, trong thời gian đó mình sẽ đuổi kịp view K30, còn 29 view nữa là = rồi K30

bonghongdammau
28-02-2013, 17:29
Đuổi làm gì K30, đuổi con cảo ấy K30

dzung2408
28-02-2013, 17:32
Thì đuổi từng người một K30, đầu tiên là viv, rồi đến yami, 1a, và cáo K30

bonghongdammau
28-02-2013, 17:35
Ta không thích rượt đuổi K30 ta muốn đạp K30

dzung2408
28-02-2013, 17:36
Dũng thích vừa đuổi người đằng trước vừa đạp đứa đằng sau K30

bonghongdammau
28-02-2013, 17:38
Ờ, đang đạp Viv đấy K30

izIceTeaMS
28-02-2013, 17:40
Bắt đầu có hiện tượng K30

bonghongdammau
28-02-2013, 17:40
Hiện tượng gì nàng K30

py_panda
28-02-2013, 17:42
ss ko up nữa ah o.o?K10K10

bonghongdammau
28-02-2013, 17:45
Đã có đâu mà up K30

py_panda
28-02-2013, 17:47
ss kiu ss viết ùi mà chưa up mà =3=

izIceTeaMS
28-02-2013, 17:47
Hiện tượng rối loạn ̶t̶̶â̶̶m̶ ̶s̶̶i̶̶n̶̶h̶ ̶l̶̶ý̶ nhân vật K30

dzung2408
28-02-2013, 17:53
Ờ, đang đạp Viv đấy K30

Cạnh tranh là vậy mà K30, mà thôi ko nói thế nữa kẻo viv ko vẽ cho nữa mất K29

chetbungbu
28-02-2013, 17:58
có chap mới K30...tình hình là bị loạn nv r nàng ạ F14

sorcerer
28-02-2013, 18:05
Ủng hộ thím Yami http://forums.gamevn.com/images/smilies/Smiles/7cool_feel_good.gif
Có ai có năng lực như thế này không ?
http://i291.photobucket.com/albums/ll312/GuessIOU/Funny/Butt-Gun-Gif_zps52da6587.gif

vivjojo
28-02-2013, 18:45
Cạnh tranh là vậy mà K30, mà thôi ko nói thế nữa kẻo viv ko vẽ cho nữa mất K29

nói quá, tôi là bị đè đầu từ rất rất rất là lâu rồi K22 jo` mún ngóc dậy cũng k dc.

dzung2408
28-02-2013, 18:52
Tại viv ko chịu viết thêm đó chứ K53

vivjojo
28-02-2013, 19:13
chịu thui, fic k có vấn để nổi bật, k thu hút dc nhìu ng` xem, tứ tàn tàn cũng sẽ có chap mới mà K22

baka234
28-02-2013, 19:43
- Vậy chia lại nhé. Nếu cho rằng họ sẽ cho người mạnh nhất đi vào cùng cửa với người yếu bên đội ta, thì sẽ sắp xếp thế này… - Yamichi quyết định – Takuei cửa một, Kawahara cửa hai, chị và Chiika cửa ba, Kamiya cửa bốn, Takuei và Akio cửa năm. Có ai phản đối không?

Where the fuq am i

Btw h em mới bik trên mặt trăng có hang hihihi

dzung2408
28-02-2013, 19:45
Takuei biết phân thân, và Takoshi thì rớt ra ngoài vũ trụ trong thời gian vận chuyển K30

bonghongdammau
28-02-2013, 21:25
Chịu thôi, lôi fic ra viết mà còn phải xem lại list nhân vật nào phe nào K30
@baka: Đã bảo nó bị cải tạo lại rồi mà K30
Ban đầu định chỉ có 4 nhân vật chính thôi, cuối cùng thì ai cũng muốn lôi vào, thành ra một đống hổ lốn như trên K30

dzung2408
03-03-2013, 21:30
Các chap sau nên để cho mỗi nhân vật (hoặc 1 cặp nhân vật) có đất diễn liên tục trong khoảng 2-3 chap thì sẽ hết bị hổ lốn ấy mà K30 K30

bonghongdammau
03-03-2013, 21:30
Nó là tình trạng của chap sau đấy K43

dzung2408
12-03-2013, 17:57
Chap mới đâu rồi, để lâu thêm là lại phải đọc từ đầu đấy :(

bonghongdammau
20-03-2013, 22:49
Fake moon

Chap 19: Vòng 1

Bóng tối phủ lớp khăn đen kịt lên cả không gian, làm cho người ta mất phương hướng trong cái sâu hun hút không biết điểm bắt đầu và điểm kết thúc đó. Takoshi lần mò cái đèn pin trong túi, nhưng khi cậu bật lên, một bàn tay khẽ gạt nút tắt.

- Trong tình trạng này, không bật đèn sẽ tốt hơn – Akio thì thào.

Takoshi khó chịu cất chiếc đèn pin vào túi quần. Cậu cằn nhằn:

- Anh thấy được chứ tôi không thấy được.

- Cậu nên học cách cảm nhận bằng nhiều giác quan chứ không chỉ bằng thị giác.

Đương nhiên Takoshi biết phải thế, nhưng cậu vẫn bức bối với người đang đi phía trước.

- Anh bảo nhìn thấy được nguy hiểm, nhưng anh không thấy nó quá trừu tượng à?

- Nếu cậu hỏi về chuyện đó thì… thật ra, cậu có biết về trường sinh học không? – Akio trầm ngâm.

- Nghe cứ như tôi sắp biết một bí mật động trời gì ấy.

- Có một thuyết khoa học nói rằng mỗi người đều được điều khiển bởi một xung điện nào đó, và khi người ấy chết, thứ đó sẽ thoát ra khỏi cơ thể, họ gọi đó là linh hồn.

- Thế thì liên quan quái gì tới nguy hiểm?

- Vì trường sinh học khi thoát ra khỏi cơ thể thì sẽ ở yên một chỗ, một số người phát triển những cơ quan ở não cho phép họ bắt được tần số của trường sinh học, đó là các nhà ngoại cảm.

- Và…?

- Tôi có thể nhìn thấy trường sinh học – Akio cười – Theo như cách nghĩ đó, cửa nào càng nhiều trường sinh học, thì chứng tỏ càng có nhiều người chết, và như thế thì càng nguy hiểm. Hở, cậu sao thế?

- Có thể nói chuyện như thế với vẻ mặt bình thản như vậy, thật ngưỡng mộ anh đấy – Takoshi nhăn mặt.

- Quá khen.

- Anh nghĩ những người kia thế nào? – Takoshi ngẫm nghĩ rồi bất chợt hỏi.

- Sẽ ổn cả thôi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở một hang động khác, Takuei thả từng bước chân chậm rãi. Ánh đèn chỉ đủ soi một khoảng nhỏ trước mặt cậu. Lần tay theo từng vết rạn trên vách động, cậu cẩn thận kiểm tra từng chút một trước khi đi tiếp. Takuei nhặt một hòn đá lăn lóc và ném nó lên bức vách trước mặt. Tức thì một lưỡi dao khổng lồ rớt từ trên xuống. Lưỡi rỉ sét chứng tỏ đã khá cũ. Takuei đạp lên lưỡi dao, nó đổ xuống phía trước. Cậukhinh khỉnh ngó xuống, rõ ràng mấy cái bẫy nhạt nhẽo kiểu này hợp với Kamiya hơn.

Bỗng Takuei dừng lại, thở dài. Tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau cậu rõ ràng báo trước chuyện chẳng hay ho gì. Takuei quay người ra sau, nhìn ánh đèn pin đang tiến dần đến phía mình.

Khi ánh đèn dừng hẳn trước mặt Takuei, cậu mới lờ mờ nhìn thấy người đang cầm đèn. Đó là cậu bé có mái tóc bạc được vuốt dựng lên.Là Kaha, không quên được, kẻ đã làm Chiika buồn đến thế. Nhưng không quên thì làm gì nhỉ?

Trong khi Takuei đang suy nghĩ, thì đối phương đã lên tiếng trước.

- Hờ, ra là tên nhóc yếu nhất bọn đấy à?

- Hở? Ta tưởng các người biết trước đề cơ đấy. Người yếu nhất phải đi vào cửa ít nguy hiểm nhất chứ nhỉ.

Ánh mắt của Kaha vụt lóe lên sự giận dữ. Nhưng biểu hiện đó trôi qua rất nhanh, môi cậu nở một nụ cười quái đản:

- Do Shiina quá lo xa thôi, dù sao, nếu đã gặp thế này, thì xem như cô ta không thể phàn nàn gì nữa.

- Nghe điệu bộ như thể ngươi đã bị xếp vào nhóm cố tình bị thua nhỉ. Muốn thắng ta để chứng tỏ bản thân à? Mơ đẹp quá đấy.

- Nói nhiều làm gì, hãy để hành động chứng minh đi – Kaha lại cười.

Takuei lùi lại, đằng sau cậu lúc này là một không gian rộng lớn giống một căn phòng với một cái bục lớn ở giữa. Ánh sáng bỗng bùng lên dù không có ai thắp đèn, cũng chẳng có một dấu hiệu nào cho thấy nơi đây thông ra bên ngoài.

- Có vẻ giống một sàn đấm bốc đấy, sao chúng ta không lên đó thử - Takuei nhếch mép.

- Được thôi, con người.

Cái bục hình vuông cao hơn mặt đất chừng nửa mét, và rất lớn. Khi bước lên, Takuei chú ý đến những lát gạch hình vuông. Chúng có kích cỡ vừa với bàn chân, và cậu có thể chảm nhận độ lún, dù rất nhẹ, khi giẫm lên.
Kaha vòng ra đằng sau Takuei, bước lên phía bên kia của cái bục, rồi tiến vào giữa.

- Thế này đúng chứ?

- À, đương nhiên.

Không chậm trễ một giây nào, nắm đấm của Takuei đã lao tới, nhưng Kaha dễ dàng né được. Trong khi Takuei vẫn chưa hết đà, một cú đấm đã bật ra, nhưng cậu nghiêng người né được, đồng thời chân cậu quét qua chân Kaha. Kaha mất trọng tâm chưa kịp đứng vững lại thì cả cơ thể của cậu đã bị Takuei đè lên.

- Cái này đâu phải đấm…

Tiếng nói vừa phát ra đã bị Takuei chặn lại, cậu cười nụ cười tàn nhẫn.

- Bây giờ mới là đấm này.

Kaha bị Takuei đánh mà không thể chống trả. Cậu cố gắng giãy dụa, nhưng hai tay đều đã bị Takuei kẹp chặt. Cuối cùng, Kaha móc được chân vào cổ Takuei và quật cả thân hình Takuei ra đằng sau. Bị bất ngờ, nhưng trước khi chạm đất, Takuei vẫn kịp xoay người để giảm lực tác động lên cơ thể.

- Ngã đẹp đấy, xem ra mi cũng thuộc bài đấy chứ.

- Ta đâu được tơi tả như ngươi – Takuei mỉa mai.

- Ta khác hẳn lũ người yếu đuối như mi, các vết thương này sẽ sớm lành thôi. Bây giờ tiếp tục nhé.

Nói rồi, Kaha lao tới, như Takuei lách người qua một bên. Bàn chân Kaha vừa chạm xuống sàn, thì cậu bỗng giật nảy mình, phản ứng co giật lan khắp toàn thân. Kaha ôm lấy người một cách đau đớn. Nhìn cảnh đó, Takuei thản nhiên nói:

- Ra là điện giật à, vậy mà ta tưởng sẽ nổ chứ.

- Mi… biết gì à… - Kaha thì thào.

- Từ khi bước lên ta đã nghi ngờ rồi, quả nhiên là trò đặt bom, thật nhạt nhẽo. Đơn giản công việc ngươi phải làm là né tất cả bẫy ở đây, mỗi ô có gợi ý là số lượng bẫy xung quanh nó.

- Chết tiệt.

- Bọn ngươi được dạy dỗ nhiều thứ mà cả trò đơn giản này cũng không biết à?

Kaha lồm cồm đứng dậy, cậu bước xuống phía bên kia của cái bục. Nhưng khi đến mép, cậu lại bị giật một lần nữa.

- Ra thế, chưa dò ra hết bẫy thì không thể ra khỏi đây.

- Mi còn không mau giải trò này à?

- Ta lại thấy, nhân cơ hội này xử lí ngươi trước tốt hơn – Takuei liếc nhìn kẻ đang đau đớn nằm dưới chân mình.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở một căn phòng trắng, vài người đang ngồi trước những màn hình lớn. Một người đang ngồi chống cằm trước màn hình quay lại nói với người vừa bước vào:

- Karuma, bọn nhóc anh dạy dỗ năm nay cũng khá đấy nhỉ.

Người đàn ông với mái tóc đỏ rực nhếch miệng cười…


End chap 19.


Chap này chém gió không đấy, đừng ai mò tìm kiểm chứng làm gì K22. Ờ nói chung có vẻ càng ngày càng fail, mà thôi kệ K22

vivjojo
21-03-2013, 13:31
Kéo view êyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy :3

dzung2408
21-03-2013, 15:51
Okay, đã bắt đầu phân biệt được chút chút.

baka234
21-03-2013, 17:59
Màn SM của Lông và Zin :k30:

bonghongdammau
14-04-2013, 23:32
Chap 20: Vòng 1


- Ra thế.

Takuei bước xuống cái bục. Sau khi đã dò ra hết bẫy, một cánh cửa mới xuất hiện. Cậu bước đến xuống, cẩn thận xem xét xung quanh rồi mới bước vào. Ngay sau khi đặt chân qua phía bên kia, cánh cửa đóng sập lại. Có lẽ nó chỉ cho một người đi qua, vậy bây giờ không cần lo lắng về đối thủ nữa. Dù nghĩ thế, nhưng Takuei vẫn chưa hết cảnh giác. Cậu vẫn di chuyển quá chậm cho tới khi nhìn thấy thứ mà cậu nghĩ là cỗ máy cần được kích hoạt. Cậu bước đến gần, với tay đến. Nhưng khi tay cậu vừa chạm vào, thì một chiếc phi tiêu bay tới. Takuei nhướng mày nhìn về phía mà chiếc phi tiêu từ đó bay ra. Chẳng khó khăn để nhận ra người đang đứng đó, Kaha.

- Chết không cam tâm nên hiện hồn về đấy à?

- Ngươi nghĩ mình sắp thắng nên hoang tưởng đấy à? Ai chết chứ.

Kaha đứng đó với một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh. Takuei xoa xoa cái găng tay bọc thép của mình.

- Đến ta còn đau thế này, ngươi cũng cứng đầu quá nhỉ.

- Không mượn mi quan tâm, mi nên lo cho mình thì hơn đấy.

Kaha lia cây đèn pin một lượt, ánh mắt không thèm dừng lại chỗ Takuei dù chỉ một giây. Mặc dù điều này khiến Takuei khá khó chịu, nhưng có chuyện khác khiến cậu quan tâm hơn.

- Ta nhớ là cánh cửa đã đóng lại, không có cách nào mở ra được, tại sao ngươi đuổi theo nhanh thế nhỉ.

- Ai chà, chuyện này nên bắt đầu giải thích từ đâu nhỉ. Thực ra thì, cánh cửa đó chỉ mở ra khi có người vượt qua thử thách. Thậm chí dù chưa vượt qua thử thách mà đi qua được cánh cửa, thì dãy hành lang dẫn đến đây cũng không tồn tại.

- Là sao?

- Ta đã thử đi qua cánh cửa, những gì đằng sau chỉ là một khoảng không vô tận. Ta nghĩ, sau khi hoàn thành thử thách thì nền hành lang mới hiện ra. Mà ta thì có lí do để không thể thực hiện thử thách, vì thế ta cần đến ngươi.

- Ta không nghĩ ngươi lại ngu ngốc đến độ không làm được trò chơi đơn giản đó. Vậy, chẳng lẽ… ngươi không nhìn thấy?

- Nhạy bén lắm, đúng thế, ngớ ngẩn thật, dù giống loài bọn ta có vùng nhìn thấy lớn hơn nhiều so với lũ người yếu đuối, nhưng lại có một khoảng mà các ngươi nhìn thấy trong khi bọn ta không thấy. Mà thôi, dù thế nào thì ngươi cũng hết giá trị lợi dụng rồi. Chết đi nhé – Kaha cười lớn.

- Cứ mơ đi.

“Vậy là nãy giờ bị hắn dắt mũi à?” - Takeui nghĩ thầm – “Đáng tiếc là hắn đã nhầm, lí do thực sự khiến mình có thể nhìn được là… khoan đã, tại sao anh ta biết? Việc này không có trong kế hoạch mà?”

Trong khi Takuei đang suy nghĩ thì Kaha đã tiếp tục ném phi tiêu. Năm chiếc phi tiêu nhắm thẳng hướng Takuei phóng tới. Cậu giật mình vội né sang một bên khi chiếc phi tiêu bay tới. Bỗng chúng biến mất giữa không trung và bất ngờ hiện ra ở các hướng khác nhau. Điều này khiến Takuei lúng túng. Một chiếc phi tiêu từ sau bay tới sượt qua lưng cậu.

- Hết giờ rong chơi rồi – Kaha cười mỉa – Nếu mi vẫn nghĩ rằng đây là một chuyến du lịch, thì hối hận được rồi đấy.

- Ngươi… năng lực của ngươi là…

- Là teleport đấy, thấy thế nào?

- Ra vậy, thế nên ngươi mới có thể đi qua cánh cửa đóng. Nhưng tại sao ngươi phải chờ ta? Dù không có nền, ngươi vẫn tele qua được mà.

- Điều này có hai lí do, thứ nhất, ở đây hang động chằng chịt, ta có thể tele qua nhầm cửa của người khác, thứ hai, ở đó, năng lực của ta bị yếu đi, không lẽ ngươi không thấy hành lang đó quá dài để đi bộ à?

- Đúng là thế - Takuei lẩm bẩm, máu chảy ra làm cậu thấy khó chịu.

Đúng lúc ấy, lại một đợt phi tiêu nữa bay đến. Những chiếc phi tiêu lại biến mất và xuất hiện ở các vị trí khác nhau. Takuei xoay một vòng, tay cậu quét ngang những thứ vũ khí đang nhăm nhăm tấn công mình.

Lần này, đến lượt Kaha bất ngờ, cậu chật vật lắm mới né được những chiếc phi tiêu.

- Mi… đã làm gì?

- Ta có hai điều cần nói, thứ nhất, phi tiêu dùng để ám sát, ngoài tính lén lút còn phải bất ngờ, mà ngươi thì dùng lại chiêu đã dùng một lần, thì tính bất ngờ không còn nữa. Thứ hai, ta quên giới thiệu, năng lực của ta cũng là teleport.

- Cứ cho là thế, nhưng đừng quên thể lực của mi yếu hơn ta, nếu cứ đấu thế này, kẻ gục trước sẽ là mi.

- Thực ra ta không có ý định đấu dai dẳng với mi.

Đúng lúc ấy, một thông báo vang lên: “S-7 đã kích hoạt cửa thứ nhất”.

Mặt Kaha biến sắc.

- Ngạc nhiên đúng không? Khi ngươi bận né phi tiêu ta đã kích hoạt nó. Thắng ngươi quá dễ dàng. Nếu ngươi không khinh địch và để lộ điểm yếu thì chắc ngươi đã không thua khó coi thế này.

- Chết tiệt.

Kaha lao vào Takuei, nhưng cậu đã tele ra ngoài.

“Mình đã thấy kì lạ khi hắn đi vào mà vẫn cầm đèn pin, với năng lực của hắn, sao lại không tele thẳng đến chỗ cỗ máy mà lại đánh mình. Quả nhiên, hắn không nhìn thấy gì cả. Dù sao thì, thắng nhờ vào điểm yếu của hắn và nhờ vào cặp kính mượn này cũng chẳng vẻ vang cho lắm. Cũng phải cảnh giác với anh ta nữa.”

Takuei suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

“Dù sao mình cũng xong rồi, đi giúp người khác được đấy nhỉ. Chiika có thể nhìn thấy tương lai và Yamichi đọc được suy nghĩ của người khác chắc không gặp nguy hiểm được. Akio và Takoshi chắc còn lo cho mình ấy chứ cần gì mình lo. Kamiya đi cửa dễ nhất chắc cũng không có gì. Đi giúp Kawahara vậy”

Nghĩ thế rồi, Takuei lao đi.

.

.

.

Ở một nơi khác.

Idoko liếm bàn tay dính máu của mình một cách thích thú. Phản ứng như vậy, đương nhiên đó không phải máu của cậu. Phía trước, Chiika ôm cánh tay đang chảy máu đầm đìa của mình. Máu là của cô bé, nhưng cô không quan tâm mà hướng ánh mắt lo lắng về bên phải. Không xa nơi đó, Yamichi đang chậm chạp nhặt lại thanh kiếm của mình. Cô gái có mái tóc nâu cột hai bên, Shiina, mỉm cười:

- Yên tâm đi, cái chết sẽ đến rất nhanh thôi ~~



End chap 20.

vivjojo
14-04-2013, 23:48
đợi dài cổ mới thấy dc chap mới K22

dzung2408
25-04-2013, 20:44
Đợi dài cổ, may mà mình vẫn chưa quên mấy chap trước, phải đọc lại chắc ...

bonghongdammau
02-05-2013, 20:09
Chap 21: Phân thân






- Cậu đang làm cái gì thế?

- Hả? Cậu thấy đấy, chú chim bé nhỏ này vừa bị thương, tớ chỉ băng lại cho nó thôi mà.

Cậu bé với mái tóc bạc chưng hửng như vừa gặp chuyện gì kì lạ lắm. Cậu quay mặt đi, phun một bãi nước bọt xuống đất.

- Rách việc.

Vệt màu xanh dương lấp lánh dưới ánh chiều tà, mang một vẻ buồn man mác.

.

.

Huỵch.

Thân hình bé nhỏ đập mạnh xuống đất.

- Em không hiểu sao? Đã nói là không được nương tay mà!

- Nhưng thưa thầy, em thấy việc này không cần thiết, chúng ta có thể…

Chát.

- Không hiểu sao em có thể được chọn nhỉ.

.

.

Đúng thế. Tại sao nhỉ?

Vì sao mình lại ở đây?

Vì sao mình lại làm những việc này?

Khu đặc huấn cho những người được chọn.

Mà chọn làm gì ư?

Chọn để tiêu diệt con người.

Hài hước thay, nơi này lại nằm ở trái đất.

Những kẻ ăn nhờ ở đậu, lại lăm le thôn tính hành tinh này.

Tại sao người ta không thể chung sống hòa bình nhỉ.

Ngay cả con người cũng thế.

Nền văn minh đâm chồi trong ngọn lửa chiến tranh và được tưới bằng máu.

Hòa bình mãi mãi chỉ là giấc mộng không tưởng.

Ta muốn thay đổi thê giới này.

Ta sẽ…

- 1A, đang suy tư gì thế?

- Có gì đâu.

Chàng trai có mái tóc xanh biếc khẽ lắc đầu.

- 1B, đã bảo đừng có gọi tôi là 1A rồi còn gì.

- À rồi, quý ngài Aichi đang phiền não chuyện gì thế?

Không gian xung quanh bỗng bừng sáng bởi một ánh đèn công suất cao, soi rõ mọi thứ. Ở đó, có khoảng mười người đang đứng. Điều kì lạ là, tất cả họ đều giống nhau.

- Aichi, không liên lạc với nhóm 2B được nữa.

- Chà, xem ra chúng ta sắp tìm được con đường đúng rồi.

- Này, tên nhóc đó đang đến gần đấy.

- Nhóm 5B tệ quá, ngăn có một tên nhóc cũng không được – Aichi thở dài – Mà thôi, dù sao chúng ta cũng sắp đến đích, việc đó cũng chẳng quan trọng mấy.

--------------------------------------------------------------------------------------

- Chết tiệt, sao mình lại phí thạm thời gian thế này chứ.

- Tôi thông cảm cho cậu mà, đó là những gì tốt nhất cậu có thể làm rồi.

Kawahara bực dọc cố tìm cách xông lên, nhưng rốt cuộc cậu cũng không tiến thêm được tí nào.

- Cậu có thể tạo ra lớp màn chắn để bảo vệ, nhưng năng lực đó vô dụng với chúng tôi. Kể cả cậu có khả năng chiến đấu, thì chúng tôi cũng chỉ cần câu giờ là có thể thắng.

Kẻ-tóc-xanh giống hệt Aichi thản nhiên giảng giải, trong khi một nhóm khác đang vây xung quanh Kawahara. Dù cậu có đánh gục bao nhiêu tên, thì chúng cũng lại xuất hiện tiếp, liên tục.

- Cậu cố gắng thế làm gì chứ? Tôi đã nói sẽ không làm hại cậu, việc cậu cần làm chỉ đơn giản là đứng yên chờ chúng tôi hoàn thành thử thách.

- Ngươi có thể đứng yên nếu như biết rằng việc ngươi làm có ảnh hưởng đến nhiều sinh mệnh sao?

- Đươc chứ - Kẻ-tóc-xanh trầm ngâm – nhưng nếu cậu đã nói thế, thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Hãy thử chọn lựa con đường mình đi xem.

- Ngươi nói thế là ý gì?

- Đi theo tôi.



- Ngươi, sao ngươi biết việc này?

Trước mặt Kawahara, một khoảng không gian rộng lớn xuất hiện và hàng chục cánh cửa hang khác xuất hiện.

- Đó là thử thách của màn này. Cậu thấy đấy, năng lực của 1A là nhân bản chính mình. Cậu ấy có thể phân ra hàng chục cơ thể, và mỗi cơ thể đều được liên kết với nhau. Hiển nhiên, với số lượng phân thân của mình, cậu ấy có thể đi tất cả các hang một lượt. Không cần phải suy luận hay dựa vào may rủi. Cậu ấy đã vào hang được một giờ rồi, cậu nghĩ có thể đuổi kịp 1A sao?

- Ta sẽ đi, dù cho cánh cửa dẫn đến đâu.

- Hoan nghênh tinh thần của cậu, nhưng cậu định dựa vào gì để lựa chọn? Dù cậu có thể đuổi kịp một nhóm nào đó, thì điều đó cũng chẳng giúp cậu chiến thắng. Tóm lại, đó là bàn thua được biết trước.

- Im đi, đừng nói chuyện thua hay không. Ta ghét nhất là bỏ cuộc giữa chừng như thế.

Kawahara nói rồi vội vã bỏ đi.

Kẻ-tóc-xanh-giống-Aichi nhìn theo, lắc đầu:

- Cậu cũng cố chấp đi theo một con đường không có điểm đến, y như Aichi vậy.

------------------------

Karuma ngồi trong căn phòng màu trắng rộng lớn, theo dõi tình hình bên trong. Bỗng ông giật mình quay lại đằng sau.

Ở đó là một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi, đang ngồi trên một cỗ máy tương tự chiếc xe lăn. Đôi mắt cậu đen thẳm, hợp với mái tóc đen tạo nên cảm giác tăm tối. Cậu bé mở lời, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.

- Có vẻ ngươi kiếm được kha khá từ chuyện cá cược trong cuộc thi này nhỉ.

- Ngài vào… à không, ngài đến đây chắc không phải để bàn vấn đề lợi nhuận với tôi đâu nhỉ.

- Ngươi đã tiếp tục việc ta làm dang dở, dù có muốn ngăn cản ý định điên rồ đó, đúng, nó quá điên rồ nên ta đã từ bỏ, nhưng ta lại khao khát nhìn thấy kết quả của nó hơn nữa. Ta không biết mình thật sự muốn gì nữa. Có lẽ ta đã quá già để suy xét đúng sai rồi. Ta chỉ có thể ngồi nhìn thôi – Cậu bé lầm bầm với giọng nói nhỏ đến nỗi không rõ cậu nói với Karuma hay tự nói với mình, chỉ biết rằng đó không phải giọng điệu của một đứa trẻ.

- Chẳng phải ngài đã chờ đợi ngày này đến nỗi phá vỡ quy luật tự nhiên và cố gắng sống lay lắt suốt 800 năm nay đó sao? Tôi sẽ cho ngài thấy điều ngài chờ đợi – Karuma mỉm cười, ông ta chắc rằng mình đã tìm thấy nhược điểm của người đang ngồi trước mặt.

- Có lẽ là thế, hoặc cũng có thể không… - Tiếng nói nhẹ nhàng buốt giá vang lên, cậu bé biến mất, nhẹ nhàng như khi bước vào.

Karuma như bừng tỉnh. Ông vội vàng đứng dậy kiểm tra mọi cánh cửa. Nhưng kết quả chỉ làm cho ông sợ hãi hơn. Cuộc nói chuyện đó có thật đã diễn ra, hay người đó có từng hiện diện trong căn phòng này, Karuma cũng không chắc.

- Đó là sức mạnh của aura trắng sao?



End chap 21.

bonghongdammau
27-07-2013, 17:37
Càng ngày càng flop K22

zzhitsugayazz
27-07-2013, 21:55
là 1A ờm...
chắc ko có gì là ngẫu nhiên...

bonghongdammau
18-08-2013, 01:33
Chap 22: Annie


Buổi chiều, ánh sáng nhả từng tia vàng óng xuống khu vườn kính ngập hoa. Những đóa hòng chen nhau khoe sắc như thể muốn chứng tỏ mình mới là đẹp nhất. Trong khung cảnh ấy, một người con gái bình thản ngồi. Cô nổi bật với mái tóc đen huyền thả xuống ngang lưng, nước da trắng muốt và một khuôn mặt thanh tú gợi chút gì đó quen thuộc. Những ngón tay thon dài của cô lướt trên trang giấy. Ánh mắt cô chăm chú vào quyển sách như thể nội dung của nó là thứ đáng quan tâm nhất trên đời. Bỗng cô dừng đọc và chuyển hướng chú ý của mình sang chỗ khác. Một thanh niên bước vào nhà kính, tay anh cầm một chiếc khay nhỏ.

- Thưa nữ hoàng, mời người dùng một chút trà Asam ạ.

Cô gái đặt quyển sách xuống bàn, rồi nhẹ nhàng cầm tách trà, đưa lên miệng.

- Hương trà thanh, độ nóng vừa phải, vị rất ngon, trừ mùi hạnh nhân hơi nồng.

Ánh mắt cô khép hờ khi đặt tách trà lên bàn như thể không quan tâm đến người bên cạnh và giọng nói pha chút châm biếm.

Sắc mặt người thanh niên vụt thay đổi. Anh nở nụ cười nửa miệng.

- Đúng là không thể coi thường cô mà. Dù biết có độc, cô vẫn uống sao? Tự phụ quá đấy.

- Ngươi có gì làm ta bất ngờ sao?

- Đương nhiên, thực chất, mùi hạnh nhân chỉ là mồi nhử, trong trà còn có một loại độc phá hoại cấu trúc gene. Thứ đó được nghiên cứu dành cho cô đấy.

Trong lúc chàng thanh niên đang nói, cơ thể của anh ta dần biến đổi. Hai chân trở nên nhọn dần về phía bàn chân, hai cánh tay thì trở thành hai khẩu súng. Khuôn mặt cô gái không còn giữ nụ cười nữa mà chuyển sang nghiêm trang. Bỗng máu trào ra từ miệng cô, một cánh tay mọc ra trên cơ thể, và thịt như muốn phá lớp da để thoát ra ngoài.

- Bắt đầu rồi đấy, cô biết không, năng lượng PE càng mạnh thì nó càng tác dụng nhanh. Và bây giờ, để chắc chắn hơn, ta sẽ kết liễu cô. Vĩnh biệt.

Chàng thanh niên giơ cây súng lên, nhắm thẳng vào cô gái. Cô nhìn về phía đó qua con mắt giờ đã nhuộm đầy máu. Dù muốn, cô cũng không thể đứng dậy, vì những khối thịt mọc ra từ cơ thể đã ép cô xuống. Có vẻ như cái chết của cô là không thể tránh khỏi.
Khẩu súng giật lên, khạc ra một tia lửa, lao thẳng về phía trước. Nhưng nó đã trượt. Chành thanh niên kinh ngạc, không tin vào mắt mình. Nhưng anh ta đã nhanh chóng nhận ra một cánh tay đang đặt lên khẩu súng, hay nói cách khác là tay của anh chàng.

- Thật là, ám sát nữ hoàng ngay trong cung điện, ngươi có bị ngu không thế?

Một thanh niên khác với mái tóc dài và bộ vest đen nhíu mày. Chàng thanh niên kia bị quăng mạnh ra phía sau.

- Ian, ngươi đến sớm quá, ta còn chưa kịp làm gì.

- Nữ hoàng, xin người tha cho thần đi, đừng làm mấy trò nguy hiểm này nữa.

Cô gái kia ngồi chống tay lên cằm, vẻ khó chịu. Những khối thịt đã tách ra khỏi người cô và nằm dưới đất.

- Ngươi sẽ bị phạt về tội làm bẩn nơi này. Bây giờ thì dọn dẹp đi.

Sau khi mọi thứ đã được chàng thanh niên với đôi tay súng thu dọn, Ian đặt xuống bàn một tách trà mới. Liếc nhìn chồng giấy trên tay, anh ngán ngẩm.

- Gã vừa rồi là sát thủ thuộc hành tinh Gyo. Dù họ là một trong những hành tinh có quan hệ với chúng ta.

- Sát thủ tự do có thể được hành tinh khác thuê mà, vả lại cũng có thể vì mục đích giá họa mà tổ chức nào đó mới cử hắn đến đây.

- Nếu người đã nói thế thì đành vậy, chuyện này thần không thể biết nhiều hơn người được. Nhưng còn loại độc này, chúng khá nguy hiểm với người dân. Nhất là khi năng lượng PE của chúng ta ở mức cao.

- Thường thì sát thủ không phải loại cuồng sát, nhưng để đảm bảo, người hãy cho chế tạo vaxin, và phát đến từng người dân.

- Vâng, thưa nữ hoàng.

- Dạo này có gì mới không?

- Trừ việc các hành tinh dạo này đang chuẩn bị chiến tranh, mà điển hình là việc vừa xảy ra, thì hầu như không còn chuyện gì đáng bận tâm.

- Chúng ta đã phải trải qua hơn mười ngàn năm chiến tranh, và mới chỉ hòa bình tám trăm năm, thế mà chúng không biết trân trọng gì hết.

- Hầu như lí do gây chiến chỉ vì lợi ích cá nhân, mặc dù có một số nguyên nhân khác.

- Chúng ta cần rà soát lại danh sách đồng minh. Ta không thích việc bị đâm sau lưng đâu… mà… Diciando dạo này thế nào?

- Có thông tin cho rằng 2 giờ trước ngài ấy đã rời khỏi biệt cung.

- Đi đâu?

- Đến Syk.

- Syk? Ông ấy vẫn chưa từ bỏ sau tất cả ư?

Cô gái lơ đãng ngắt một bông hồng đưa lên, mỉm cười.

- Hoa, dù có đẹp đến đâu, cũng sẽ phải tàn úa. Vì sao người lại muốn níu giữ thứ đã không còn tồn tại, Diciando-sama?

.

.

.

.

.



- Thưa nữ hoàng, xin lỗi đã làm phiền người, nhưng hai người hầu mới trong cung của người đều là sát thủ.

- Ừm, cứ vậy đi.

- CỨ VẬY ĐI! Người muốn gì chứ? Đến 40% người hầu trong hoàng cung là sát thủ rồi. Mà người vẫn bình thản như thế à? Người còn muốn hành hạ thần đến mức nào nữa?

- Càng có nhiều kẻ muốn giết ta, thì ta càng muốn sống tốt trước mũi chúng. Vả lại, Ian sẽ không để chúng giết ta, đúng không?

- Đương nhiên, vì vinh dự được giết chết người... sẽ là của thần - Ian mỉm cười, thì thầm.
---------------------------------------------------------------------------------------


- Vì sao cậu chưa từ bỏ?

Aichi nhìn Kawahara thắc mắc. Cậu không biết làm thế nào mà Kawahara có thể đến được chỗ mình.

- Trong hàng trăm con đường, cậu đã chọn con đường dẫn đến đây. Nhưng tôi rất tiếc phải báo cho cậu biết, con đường này chỉ dẫn đến ngõ cụt thôi.

- Thì sao chứ? Rốt cuộc ta đã ở đây, nếu ta đánh bại mi, phân thân của mi cũng sẽ không thể hoạt động nữa.

- Ý định hay, đáng tiếc cậu sẽ bị bỏ lại lần nữa – Aichi mỉm cười – Tôi chợt nghĩ, việc cậu đuổi theo tôi thay vì chọn lấy cánh cửa đúng, phải chăng là vì cậu có tình cảm với tôi?

- Im miệng, ngươi đừng tưởng ta không biết, tạo ra đến hàng trăm phân thân, chắc chắn ngươi đã không còn bao nhiêu sức lực. Tốt nhất nên chấp nhận thua đi.

- Cậu lo lắng cho tôi đó sao, tôi hạnh phúc quá. Nhưng cậu đã quên một cái bẫy kinh khủng.

- Bẫy?

- Cậu không nhận ra sao, dùng thử năng lực của cậu xem.

Kawahara giật mình. Cậu không muốn bị lời nói của Aichi làm lung lạc. Nhưng thật sự, cậu không thể cảm nhận năng lực của mình.

- Cậu biết quá ít về thế giới này, đó là lí do cậu sẽ thua. Chà, phân thân của tôi đã tìm được công tắc kích hoạt rồi. Vậy nơi này sẽ…

Aichi chưa nói hết câu, thì một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất dưới chân cậu sụp xuống. Trong lớp bụi đá mù mịt, phải một lúc sau cậu mới nhìn thấy thứ dưới chân mình. Những hàng chông nhọn hoắt, đù đó là một cái bẫy khá cổ xưa, nhưng hiển nhiên là sức sát thương vẫn nguyên vẹn.

- Oi oi, nguy hiểm quá.

Cậu giật mình, tìm chỗ để đứng vững. Đó cũng là lúc cậu nhận ra mình đang đứng trong lớp màn bảo vệ của Kawahara.

- Dùng sức mạnh ở nơi có năng lượng PE cao hơn mình… cậu… đúng là ngu ngốc mà…


------------------------------------------------------------

Trong lúc đang chạy, Takuei nghe thấy một tiếng nổ lớn. Cậu giật mình khi nhận ra mình đã bị khóa mọi cử động, không thể tiến lên được nữa. Một giọng nói vang lên.

- Công tắc cửa số 2 đã được kích hoạt, yêu cầu dừng mọi hoạt động.

Takuei khó chịu lùi lại. Cậu đành ra cửa hang chờ đợi với một dự cảm không lành. Cảm giác khó chịu bứt rứt khiến cậu không còn tâm trí đi sang các cửa khác. Hiển nhiên cậu biết A-7 đã thắng ở cửa hai.

Tầm 10 phút sau, Takuei nhìn thấy Aichi đang vác Kawahara ra ngoài. Hành động kì lạ khiến Takuei ngây ra trước khi chạy tới đỡ lấy Kawahara.

- Mi…

- Ấy, đừng nhìn tôi như thế, tôi chả làm gì cậu ta cả.

- Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?

- Do cậu ta đã dùng sức mạnh vượt quá giới hạn. Nếu có thể tỉnh lại, biết đâu cậu ấy sẽ có đột phá lớn. Ha, thật khó đoán.

- Nếu…? Ý ngươi là gì khi nói nếu?

- Ấy, nếu cậu không muốn thua thì đừng tấn công tôi. Tôi nói quá nhiều thì phải, thôi, tạm biệt nhé.

Aichi bước đi trong khi tức giận của Takuei. Sau một lúc, Takuei quyết định đưa Kawahara đến chỗ đoàn robot đang chờ sẵn.




End chap 22.




Vì lí do quá ế nên sẽ đặt câu hỏi cho các bạn thảo luận http://a.deviantart.net/avatars/h/a/happyblueplz.gif
Annie là ai? http://a.deviantart.net/avatars/h/a/happyblueplz.gif
Syk là nơi nào? http://a.deviantart.net/avatars/h/a/happyblueplz.gif

zzhitsugayazz
24-08-2013, 08:20
:-?? tem