PDA

View Full Version : [ Fiction ] Người bình thường và kẻ được chọn



angelpriest
24-04-2013, 21:09
Một buổi tối yên bình , bầu trời đêm huyền ảo với những ngôi sao lấp lánh , tôi lang thang trên bờ biển Floria , gió thổi từng cơn lạnh buốt và mang đậm hơi muối của biển . Tôi là một Bishop , khá yếu để có thể chống lại những thứ ở ngoài kia . Tôi có hai người anh trai , cha mẹ tôi mất từ lúc người tôi lên 4 tuổi , anh tôi là những Paladin và Bowman đầy sức mạnh , họ luôn bắt tôi ở nhà , sống một cuộc đời yên ả và " hạnh phúc mãi mãi về sau " , nhưng đó không phải thứ tôi muốn , tôi thèm khát những chuyến phiêu lưu , chính vì thế , tôi bỏ nhà ra đi , tính đến nay được gần 2 năm rồi.

Một tiếng sáo vang lên , buồn , da diết , thiết tha . Tiếng sao cắt đi dòng suy nghĩ của tôi một cách chậm rãi , lần theo nơi bắt nguồn tiếng sáo , tôi thấy một người con trai trẻ với mái tóc màu đỏ nhạt , anh vận một chiếc áo choàng màu đen , nhìn anh như một thiên thần , thiên thần bóng đêm.

Chợt tiếng sáo kết thúc

- Cô làm gì ở đó vậy ?

Giọng nói của anh ta trầm và ấm , quay người sang phía tôi , ánh mắt của anh ta có màu xanh nước biển , nó xanh trong như chứa cả đại dương mênh mông và đôi mắt của anh có chút gì đó đượm buồn.

- Cô tên gì ?

Giật mình , nãy giờ tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh , lúng túng vì thái độ bất lịch sự của mình , tơi lắp bắp mấy lời

- Ah.. Tôi là Raine Teagan , xin lỗi vì đã nhìn trộm anh , nhưng tiếng sáo của anh thật hay.

Người con trai đó đứng dậy và đi trước khi tôi biết tên anh ta ...

- Thật là một cái tên đẹp.


~0o0~0o0~

Từng làn gió mang theo hơi nóng của sa mạc Nihal thổi vào người của tôi , đi lang thang ở Ariant và giờ thì thế này đây , Meerkat , Desert Wolves , ... ở khắp nơi , nhưng tôi là một Bishop nên có Heal , và tôi nghĩ rằng tôi đủ thời gian để tìm về Ariant trước khi trời tối.

Bước vài bước nữa và tôi thấy có một cái gì đó ở phía xa xa , lại gần hơn , hình bóng ấy lớn dần lên , và đó là một người đang bất tỉnh , thanh kiếm của anh ta gãy làm hai mảnh và tấm khiên thì nứt một lỗ lớn , máu từ đầu anh ấy chảy thành một vòng từ thái dương xuống cằm , nhỏ giọt.

Bỗng nhiên một hình dáng khác lại xuất hiện , không phải là người , không phải sói ... Mà là một con vật to lớn với đầu chim và thân hình của sư tử với đôi cánh trắng .

- Mình sẽ chết

Đúng , đây chắc chắn sẽ là kết thúc cho tôi , không thể nào , tôi không thể nào chống lại một con Monsters mạnh mẽ như thế này được , trừ khi Chúa phái xuống một thiên thần để cứu tôi.

Và có khi Ngài lại làm thế thật

Một làn gió mang hơi lạnh thổi qua người tôi , một cái bóng xuất hiện chắn ngang giữa tôi với con Monsters kia , và bóng người kia chính là người con trai đó , người thổi sáo buồn.

- Ở phía sau tôi nhé - Anh nói bằng giọng thấp , lời nói của anh nhẹ chẳng khác gì một làn gió - Infernal Concussion !

Bầu trời bỗng nhiên đen kịt lại , sấm chớp nổi lên lập lòe ánh đỏ , từ dưới đất xuất hiện những ngọn lửa đen , rồi từ đó trồi lên vô vàn thanh kiếm , chúng lao vút lên rồi cứ nhắm vào con quái vật mà chém , chẳng mấy chốc mà nó sẽ gục xuống , tiếng gào của nó vang trời , rền rĩ , đau đớn , tức giận.

Còn anh , tôi nhìn anh , anh thật ... khác .

Sau khi con quái vật đã ngã gục xuống , thân xác nó tan biến và chỉ còn lại những hạt bụi nhỏ , lung linh đẹp đẽ , rồi sau này nó sẽ hồi sinh từ những hạt bụi đó , thế giới này là vậy.

Anh tiến lại gần tôi , nắm lấy bàn tay của người Warrior đang bất tỉnh kia , đột nhiên , người của anh ta phát sáng và ngay lập tức biến mất khỏi vòng tay của tôi.

- Đừng lo , cậu ta sẽ ổn thôi. - Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi , chìa tay ra đỡ tôi dậy - Cô ổn chứ ?

Tôi nắm lấy bàn tay của anh và gượng dậy , tay anh lạnh ... rất lạnh

- Cô đã làm rất tốt trong việc bảo vệ anh ta , Raine Teagan

- Cam... cảm ơn anh... - Anh ta nhớ tên tôi sao , tôi cứ đứng trơ ra , không biết phải làm gì , thậm chí cả cảm ơn cũng không trôi chảy.

Anh ta lấy từ trong chiếc túi đeo chéo ở ngang vai ra một quả cầu thủy tinh đen nhỏ.

- Cầm lấy - Anh đưa cho tôi - Nó sẽ bảo vệ cô

Tôi cầm lấy nó từ tay anh , rồi bỗng nhiên nó phát sáng một cách rực rỡ , mọi thứ trở nên trắng xóa

- Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau...

Lời nói của anh...là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy .

bonghongdammau
24-04-2013, 21:14
Tem mai đọc K22

angelpriest
24-04-2013, 21:16
Tem mai đọc K22

Ừ ;;)

vivjojo
24-04-2013, 21:26
ngắn wa' đi K22 dài tí nữa đi K22

angelpriest
24-04-2013, 21:29
ngắn wa' đi K22 dài tí nữa đi K22

Thật lòng cũng thấy ngắn , nhưng thiếu ý tưởng để nó dài ra

sorcerer
24-04-2013, 23:11
Chỉ có thằng rảnh hơi mới đọc cái fic cuả chị

angelpriest
25-04-2013, 18:48
Chapter 2 : Bạn mới

Thức dậy ở một căn phòng trong quán trọ-đặt-tại-một-nơi-tôi-không-hề-nhớ-là-mình-đã-đến-đây-bằng-cách-nào , lúc đầu tôi nghĩ rằng sa mạc đã làm tôi lên cơn sảng , nhưng khi chạm phải viên thủy tinh đen tròn kia , thì tôi biết đó không phải là cơn sảng hay gì nữa rồi.

Anh ấy có thật và anh ấy thậm chí đã cứu tôi...

Phút giây này , cảm giác này thật ấm áp , cho tới khi có một thẳng khỉ phá đám

- Này , cô là ai ? Cô làm gì ở sa mạc Nihal ? Cô đang làm gì ở đây vậy ? Nhanh lên rồi đi đi

- Ne.. nè !

Người vừa không cho tôi một hội để trả lời là một người con trai với khuôn mặt tựa như người đã cứu tôi hôm qua , ánh mắt , mái tóc , nhưng khuôn mặt già dặn hơn và có 2-3 vết sẹo.

Cái quái gì xảy ra thế này ? Tôi tỉnh dậy và thấy một người giống người đã cứu mình , rồi quát tháo bảo tôi đi đi cho đẹp trời , tôi đã làm gì sai chứ ?

- Tôi đang hỏi...

- ĐƯỢC RỒI ! - Tôi đáp lại , gần như gào lên - Tôi là một Bishop , tôi đến từ Flo...Ellinia

Ánh mắt của hắn chợt sắc lạnh hơn...

- Được thôi , cô làm gì ở đây ?

- Tôi đi tìm anh trai mình , tôi nghe nói anh ấy đang ở đây và ... - Tôi ngập ngừng , con chữ câu nói như nghẹn trong cổ họng - Anh có biết vì sao tôi tới đây không ?

- Một người đã đưa cô đến đây , sau khi để lại rất nhiều tiền - Hắn ngoảnh đi chỗ khác - Thì anh ta biến mất

Trái tim tôi đập mạnh liên hồi...

- Dù sao thì - Người đàn bà vừa bước ra từ nhà bếp , chắc hẳn là người chủ trọ - Cô tìm anh trai của cô à ? Để con tôi dẫn đường cho , kẻo lại lạc nữa.

Bà ta huých tay mình vào vai của người con trai kia , hắn làm mặt lạnh với tôi

- Được rồi , tôi sẽ giúp cô ...

- Ohhhhh ~ Hóa ra anh cũng có lòng tốt

Mẹ hắn cười khúch khích , còn hắn thì lầm bầm chửi rủa tôi , thật thú vị làm sao . Hắn giắt hai con dao nhỏ vào thắt lưng và mang theo một ít tiền.

- Đây là lần đầu tiên cô đến đây , phải không ?

Hắn mở miệng nói , tôi thấy con người này khá ít nói , có vẻ rất khó hào nhập với cộng đồng...

Và tôi chỉ gật đầu.

- Kể cho tôi thêm về anh của cô đi , anh ta là gì ? Một Warrior hay một lái thương ?

- Anh tôi là một Bowman , tôi nghe nói là anh ấy đang thực hiện nhiệm vụ trong nhóm ở đây

Hắn búng tay cái tách , như là có cái gì hay lắm ấy

- Vài ngày trước tôi có thấy một đoàn người lạ đi qua đây nè , chắc anh cô nằm trong số đó nhỉ ?

- Họ đi đâu ?

- Tôi nghe nói họ đi về hướng Magatia

Tôi ngẩn tò te ra ... Chả hiểu cái qué gì cả

- Magatia ?

- Một thành phố nằm sâu trong sa mạc , đi đến đó cũng mất cả ngày đấy.

- Tôi có Teleport Stone đây - Mỉm cười đầy hy vọng , tôi móc từ trong túi ra một viên đá màu xanh dương hình lục giác .

- Vậy thì mất 5' thôi

bonghongdammau
25-04-2013, 18:51
Tem, tuần sau đọc K30

angelpriest
25-04-2013, 18:55
Tem, tuần sau đọc K30

Chị chết đi K15

kakalot32
08-05-2013, 23:00
chuyện hay đấy, lần sau mình viết 1 chuyện về Assassin nhớ ủng hộ nha(SA nên vi cũng vào nhận hàng đi)

vivjojo
08-05-2013, 23:07
okay, câu từ đọc hơi k trôi chảy cho lắm... vẫn ngắn nhĩ O.o