PDA

View Full Version : Hồi ký của tôi



zzhitsugayazz
15-05-2013, 20:14
Hôm nay tôi quyết định viết ghi chép này, có rất nhiều lý do để tôi muốn ghi lại những sự kiện đã xảy ra gần đầy...Tôi sợ những ngày sắp tới, thực sự sợ. Bạn có thể tin, hoặc không tin, nhưng xin hãy lắng nghe. Tôi sợ, thực sự sợ, vì tôi có cảm giác mình đã bước vào 1 thế giới mình ko nên bước vào.
Này tôi có 1 lời khuyên cho các bạn, những ghi chép này được tôi viết cũng là để cảnh báo các bạn.
Thứ 1: Đừng xem hay đọc những câu chuyện, nghi thức Horror
Thứ 2: Đừng bao giờ cố gặp được những thứ đó và đặc biệt đừng bao giờ nên thực hiện những nghi thức đó, dù đó là nghi thức gì
Thứ 3: Có những bí mật bạn phải để chúng ngủ yên, đừng bao giờ bước vào chúng. Dù chúng ko có thật, hay là hoang đường - tùy bạn nghĩ - bạn cũng ko đc tham gia vào chúng.






Tôi đang rất sợ








Tôi cần người lắng nghe tôi



Làm ơn




Trời đang tối







và mưa....


Tôi sẽ ko dám viết vào lúc này...hi vọng ngày mai tôi có thể viết...

bonghongdammau
15-05-2013, 20:19
Tiếp đi bé, đang nổi máu tàn sát đây

vivjojo
16-05-2013, 11:36
pé 1A của anh đang bị ám ảnh nặng đây mà :3 cũng may là cưng chưa chạm tay vào bộ tarot deviant moon đấy :3

zzhitsugayazz
16-05-2013, 17:26
Câu chuyện thứ 1

Câu chuyện này thực sự ko phải diễn ra gần đây. Mặc dù với những lý do trên nhưng tôi vẫn muốn viết về nó, thực sự nó đã ám ảnh tôi khá nhiều năm theo nhiều cách khác nhau.
Này tôi hỏi các bạn nhá?
Các bạn nghĩ nơi nào an toàn với các bạn nhất trên thế giới này ?
Ừm tôi tin các bạn sẽ trả lời là nhà của các bạn...vì sao? Có phải là vì ở đó bạn luôn biết tất cả mọi ngõ ngách? và xung quanh toàn người quen và những thứ bạn quá rành rọt - không có khách lạ nào có thể vào nơi đó ?
Oh !!! Nếu bạn nghĩ vậy thì có khi các bạn không nên đọc câu chuyện này, còn nếu các bạn muốn đọc thì tôi nghĩ các bạn sẽ phải sửa đổi quan điểm trên.
Ngày đó cho tới tận bây giờ gia đình tôi có truyền thống về ăn tết với ông bà. Các bạn biết đó ông bà ngoại tôi ở Long An - một nơi chiến trường xưa khá gay gắt...và ngay gần nhà ông bà ... chỉ cách 1 cánh đồng là 1 khu nghĩa trang.
Có nhiều chuyện khá đáng sợ đã xảy ra, nhưng hôm nay do thời gian khá ít nên tôi sẽ kể cho các bạn 1 câu chuyện ngắn


Hôm đó như tôi vẫn nhớ là 1 ngày tết với nắng chói chang. Hồi đó tôi có 1 đám anh họ và chúng tôi thường bày nhau chơi khá hiều trò chơi, và ngay hôm đó chúng tôi quyết định sẽ chơi trò " không khí" - ờ nó là trò chơi tự kỷ của tôi nghĩ ra. Trò chơi khá ngu ngốc - nhưng tôi hồi đó rất làm thú vị với nó - dù tôi ko biết nó sẽ gây ra 1 hậu quả ám ảnh...rất lâu về sau. Nội dung trò chơi đó giống như diễn kịch câm ý, như kiêu bạn tưởng tượng có bức tường rồi xoa tay lên trước mặt, hoặc là kéo 1 cái xe đẩy tay vô hình, buồn cười hơn là giả vờ rót trà hay ăn 1 bữa ăn vô hình, thậm chí là giả vờ leo lên con thuyền vô hình và bơi ra biển.
Thực sự bản thân trò chơi rất êm đẹp trong những ngày sau đó - thậm chí là rất vui, tôi luôn thích lái con thuyền vô hình của mình nhong nhong khắp xóm và tụi anh họ thích bắn những khẩu pháo vô hình....Nhưng vấn đề không chỉ dừng ở đó...

Mọi thứ bắt đầu trở nên đáng sợ vào cái lúc trò chơi này có vẻ đi quá xa - mặc dù không ai ngờ tới. Một thằng anh họ của tôi - khi đó nó chắc tầm 10 tuổi đã giới thiệu 1 thứ vô hình mới...khá đáng sợ theo nhiều nghĩa...một người bạn vô hình và đó đặt tên là Thomas. Lúc đó chúng tôi ko nghĩ quá nhiều mà còn vỗ tay trước ý tưởng thú vị đó của nó, chúng tôi từ lúc đó coi như có 1 người nữa tham gia các trò chơi...một người bạn vô hình. Và mọi thứ bình thường cho đến 1 buổi tối khi người lớn rủ nhau đi mua sắm trước 30 tết...

Lúc đó chỉ có 2 bà chị họ tôi đang ở nhà kế bên, họ coi phim hay thứ nhạc gì đó của họ với tần suất loa ầm ĩ. Còn 3 anh em họ tôi đang bật ti vi, ngồi trên chiếc bàn trước bàn thờ với mấy cái ghế chơi đánh trận giả. Thằng anh họ của tôi cuối cùng đã bị nốc ao bởi 1 viên đạn vô hình. Chúng tôi cười trước chiến thắng đó và giả vờ tổ chức tiệc ăn mừng với nước ngọt và những món ăn vô hình. Đang uống thằng anh họ đó của tôi như sực nhớ nó giơ ly nước ngọt lên và hét

_ Vì Thomas

Chúng tôi cười và cũng giơ ly lên chúc mừng. Sau đó tôi đẩy cái lý qua chiếc ghế trống bên phải thằng anh họ đó và nói:

-Cho cậu này Thomas

Và mọi thứ bắt đầu tệ...Cái bàn rung lên bần bật. Tôi cứ tưởng thằng anh họ mình đùa và tôi nhìn nó, nó nhìn lại tôi và tôi biết nó cũng nghĩ thế, nhưng có gì đó không phải...không có ai trong 3 chúng tôi làm cả...



http://upload.manutd.com.vn/Files/c16e5a46-60d4-4c73-b273-62b2faf9d09a/2013/05/16/20130516174949vmnu____Yume.Nikki.600.1402745.jpg (http://upload.manutd.com.vn)


Và rôi li nước rung lên và rõ ràng, tôi không thể nào tin trước mắt mình nữa... ly nước trượt qua bên phải tôi - chỗ cái ghế trống.
Lúc đó tôi không biết nói gì chỉ nhìn thằng anh họ...cho đến khi nó mở mồm:

_Là Thomas sao...hahah là mày giờ trò đúng không

Tôi lắc đầu, thằng anh họ kia của tôi cũng lắc đầu...


Và rồi cái ghế trống chhỗ ly nước đó...rung lên bần bật như có ai rung đùi...


..........

Từ đó chúng tôi không bao giờ dám chơi trò chơi ấy nữa và chúng tôi tưởng tất cả đã kết thúc...
Nhưng theo lời những người ở đó nó ko phải bắt đầu lúc đó và chưa bao giờ kết thúc cả
Nhưng đó là 1 câu chuyện khác...

























..............
Này đừng nghĩ câu chuyện này ko có gì đáng sợ...có thể...nhưng các bạn biết không ?
Có thể người bạn vô hình đó đang ngồi kế bên và nhìn bạn đọc những dòng này đấy...

bonghongdammau
16-05-2013, 17:32
Vẫn sai chính tả quá nhiều K22

zzhitsugayazz
16-05-2013, 22:23
pé 1A của anh đang bị ám ảnh nặng đây mà :3 cũng may là cưng chưa chạm tay vào bộ tarot deviant moon đấy :3

uhuhuhuhu...bé ấy thì sao hả anh

vikutebmt
16-05-2013, 22:25
hay..............K30K30

Kenta01
16-05-2013, 23:33
Tớ nghĩ là bạn thớt nên nghĩ ngơi cho cái đầu. Đồng ý là có nghĩ việc qua rồi ko nên nhắc lại, bằng không nó sẽ ám ảnh cả đời. :|

bonghongdammau
16-05-2013, 23:36
Con búp bê vẫn đang ám mi à? Kể lại vụ đó đi, ta hóng hơn =))

Natsu_FairyTail
17-05-2013, 03:31
lại coppy truyện ở đâu về đây K22 đang nóng vỡ mồm đây này có con ma , horror hay cái quái gì thì mình cũng thông nát @ss nó trước rồi tính tiếp K22

vivjojo
17-05-2013, 21:04
uhuhuhuhu...bé ấy thì sao hả anh

thì mi bảo là nó làm mi sợ, nhưng mà ban đem nhìn em ấy còn âm trì hơn :3 ta đặt ẻm kế bên cái gương soi nhỏ, bủi tối nhìn nó vs cái ảnh phản chiếu giống như là cả 2 đang nc vs nhau :3 thỉnh thoảng ta có cảm giác là ẻm đang lườm ta, vì dạo này bỏ bê ẻm wa'

shikan97
17-05-2013, 21:10
ghê ghê K63 K63 K63 K63 K63 K63 K63 K63 K63 K63

minh699999
18-05-2013, 08:26
đọc xog câu chuyện của thớt quay ra bên cạnh thấy thằng bạn ngồi lù lù từ bao h 8-}
xuýt nữa nó bị ăn đạp 8-}

zzhitsugayazz
18-05-2013, 15:26
Câu chuyện thứ 2.



Được rồi tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện.

Tôi đã được nghe câu chuyện này từ bố mình kể về người bạn của ông, khi ông nói chuyện với 1 người bạn khác lâu ngày ko gặp. Vấn đề là người bạn mà họ nhắc tới đã hóa điên vì 1 lý do nào đó. Tôi đã tò mò thắc mắc về lý do ông ta hóa điên…và tôi nhận ra mình đã sai lầm thế nào…Và đây là câu chuyện đó

Ba nghe kể rằng ngày xưa khi ổng còn trẻ ổng vô cùng tức dận với chị gái mình, và ổng đã trù bà ta biến thành 1 con cá…Và rồi bà ta mất tích thật sau khi ông ta trở về nhà sau lần đi chơi bị cấm đoán. Lúc này tiếng chuông điên thoại vang lên báo rằng mẹ ông ta sẽ lên thăm, lúc này ông ta gãi đầu và nghĩ thầm “ chắc bà chị lại mách lẻo mẹ về vụ đó:, cho nên đã ko lo lắng và đi tìm.

Ngày hôm sau, ông ta quyết định cần mau cái gì đó để đãi mẹ ông ta và nguôi ngoai bà chị. Và ông ta quyết định ra chợ, Khi đang đi ra chợ ông ta bỗng nghe thấy giọng của bà chị phát ra gần đó. Ông ta quay lại nhưng không thấy gì. Và ông ta không nghe gì nữa. Nghĩ là mình nghe nhầm ông ta đã bỏ kệ lời nói đó, và tiếp tục buổi đi chợ của mình

Khi ông đem về nhà ông cảm thấy con vật đó đang nhìn ông với một con mắt dận dữ, nhưng ông nghĩ đó chỉ là ảo giác…và ông chặt đầu nó và người nó ra từng khúc rồi bỏ vào nồi. Khi đó mẹ ông ta đến nơi va gõ cửa, ông ta vui mừng dẫn mẹ mình vô, bà ta mỉm cười và quay đầu hỏi

- Này con, chị con đâu ?

- À…chị đó dận con và bỏ đi mất rồi

Bà mẹ chẹp miệng

- Chậc ở trên thành phố có 2 đứa có 2 chị em mà tụi bây…

- Tại nó đó mẹ

http://upload.manutd.com.vn/Files/c16e5a46-60d4-4c73-b273-62b2faf9d09a/2013/05/18/20130518152652tnma____Little.Mermaid.Disney.600.12 92813.jpg (http://upload.manutd.com.vn)

Cả 2 người sửng sốt, giật thót mình trước tiếng nói của người chị, họ quay khắp nơi để xem xem tiếng nói đó phát ra từ đâu

- Chị về rồi à? Chị ở đâu.

Nhưng không ai tìm ra người chị, họ tưởng họ bị ảo giác thôi. Ông ta gãi đầu và mời mẹ vào ăn. Khi họ đang ăn cái thứ ở trong nồi đó - chính nó bỗng dưng làm ông cảm thấy lạnh người. Chính là nó ánh mắt dận dữ từ cái từ thứ đó - đó chính là 1 cái đầu cá nổi lềnh bềnh trong tô canh và đang nhìn thẳng vào ông…Và cái miệng của nó bắt đầu ngáp ngáp

- Đồ chết tiệt !? Sao mày lại biến tao thành cá rồi ăn thịt tao…
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Này hãy cẩn thận bạn nhá…Có lẽ thứ thịt bạn đã ăn trưa nay có lẽ…từng là 1 ai đó

….có thể bạn quen cũng nên…

happylife
18-05-2013, 15:35
hay lắm chủ thớt ơi K4K4

vivjojo
18-05-2013, 16:37
cái truyện này tau thấy wen wen mầy ới K22

zzhitsugayazz
18-05-2013, 16:42
thì mi bảo là nó làm mi sợ, nhưng mà ban đem nhìn em ấy còn âm trì hơn :3 ta đặt ẻm kế bên cái gương soi nhỏ, bủi tối nhìn nó vs cái ảnh phản chiếu giống như là cả 2 đang nc vs nhau :3 thỉnh thoảng ta có cảm giác là ẻm đang lườm ta, vì dạo này bỏ bê ẻm wa'

uhuhuhuh sss dọa e...


cái truyện này tau thấy wen wen mầy ới K22

thì truyện này e nghe kể lại c3 thì chắc ổng cũng phải nghe từ ai đó ổng mới biết chứ c3.

shiragamiss
18-05-2013, 16:47
Này đừng nghĩ câu chuyện này ko có gì đáng sợ...có thể...nhưng các bạn biết không ?
Có thể người bạn vô hình đó đang ngồi kế bên và nhìn bạn đọc những dòng này đấy...

Fa quen rồi, ma ơi đến với anh
http://www.google.com.vn/imgres?q=Fa&um=1&client=opera&sa=N&channel=suggest&hl=vi&tbm=isch&tbnid=t8VT1ZR4YE0RJM:&imgrefurl=http://ttvn.vn/134201323422678p0c1000/di-tim-loi-ich-tu-viec-forever-alone-nhan-ngay-cua-fa.htm&docid=DLf867lIE51biM&imgurl=http://k14.vcmedia.vn/k:thumb_w/600/Z3WxvDWHkkhwglFfVOnyhzOPBKmr9M/Image/2013/04/01/forever_alone_by_lysgaard-d300icd-5f87f/di-tim-loi-ich-tu-viec-forever-alone-nhan-ngay-cua-fa.jpg&w=600&h=848&ei=v02XUcfLJsiKiQeCs4GICw&zoom=1&ved=1t:3588,r:49,s:0,i:234&iact=rc&dur=1666&page=2&tbnh=194&tbnw=183&start=26&ndsp=26&tx=101&ty=98&biw=1407&bih=816

sorcerer
18-05-2013, 16:50
Nice try, nhưng 1A chưa làm tôi có cảm giác giống như 12h đêm đọc creepypasta
Cũng chưa đủ phấn khích như lúc 2h sáng lên fakku :V

bonghongdammau
18-05-2013, 16:52
Chuyện có thật đâu, lôi chuyện nghe kể ra làm gì K24

zzhitsugayazz
18-05-2013, 16:59
Chuyện có thật đâu, lôi chuyện nghe kể ra làm gì K24

c3 truyện số 1 đấy.
Truyện con búp bê bám e...:th_22:....khi nào em ổn định tâm thần đã :th_105:

vivjojo
18-05-2013, 18:14
Nice try, nhưng 1A chưa làm tôi có cảm giác giống như 12h đêm đọc creepypasta
Cũng chưa đủ phấn khích như lúc 2h sáng lên fakku :V

thông cảm đi cưng, lời văn của nó k dc ổn định cho lắm ' 3 '

sorcerer
18-05-2013, 18:17
thông cảm đi cưng, lời văn của nó k dc ổn định cho lắm ' 3 '

Chắc tại cái bệnh tâm thần phân liệt bất ổn của nó đây mà :<

vivjojo
18-05-2013, 18:58
Uhm…. Thấy chủ thớt viết những truyện này, làm mình cũng muốn chia sẽ đôi chút về những trải nghiệm của mình về những “ thứ” này…. ( có hỏi ý kiến pé 1A rùi :3)


Cái bóng ngược.

Sự trải nghiệm này của mình xảy ra cũng khá lâu rồi, lúc đó mình chỉ vừa mới vào cấp 2, tức lớp 6, còn ham chơi,ngây thơ lắm và cái nơi mình ở, từ nhà mình đi bộ ra vài mét là tới ngay cổng sau của ngôi chùa, nói là cổng sau chứ thật ra nó là cái cổng đi vào khu nghĩa địa trong ấy mà bây giờ cái cổng đó đã bị lấp bằng một bức tường đá, đèn đóm trong xóm thì cũng chỉ loe hoe 2-3 bóng đèn tròn vàng, mà các bạn cũng biết độ sáng của mấy cái bóng đèn đó nhỉ. Chuyện xảy ra là lúc mà tôi và bọn nhóc hàng xóm rũ nhau chơi trò trốn tìm, thường thì chúng tôi chơi vào ban ngày, nhưng lúc đó thì do đi học về trễ và còn phải ăn cơm tối cùng gia đình nên trò chơi bắt đầu khá trễ

9h thì cả xóm của tôi ai cũng về nhà nấy mà sinh hoạt rồi, chỉ có bọn nhóc lăng xăng còn mãi chơi trốn tìm ngoài xóm mà thôi. Ban đầu khi chơi cũng k có gì bất thường cả, nhưng mà khi đến người bị úp mặt là thằng nhóc siêu nhát gan và luôn bị tôi chọc ghẹo thì tôi nãy ra ý định là sẽ trốn phía sau cái cánh cổng địa ngục kia vì tôi biết nó sẽ chẳng bao giờ dám bước vào đây, khi tôi đã yên vị thì có 1 nhóc nhỏ hơn tôi 2 tuổi vẫn chưa tìm được chổ trốn, thấy nó khổ sở quá nên tôi vẫy nó vào trốn cùng tôi. Khi mà nhóc kia đang loay hoay đi tìm bọn còn lại thì tôi, nói thầm bảo nhóc đang núp sau lưng tôi chuẩn bị chạy ra thì chú nhóc ấy cứ nắm giật giật lưng áo tôi, nhưng mãi lo chú ý tới nhóc kia nên k thèm quay lại. đến lúc tôi ra lệnh chạy ra rồi tôi cắm cúi chạy đến đích. Rồi khi nhận ra thì tôi k hề thấy nhóc nhỏ kia chạy ra cùng tôi. Lúc đó tôi cũng k suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ nhóc đó bị gọi về nhà rồi. sau khi trò chơi kết thúc thì cả bọn giải tán và về nhà mình và đến sáng hôm sau thì cả xóm bát nháo lên vì chú nhóc trốn cùng tôi vẫn chưa về nhà từ tối hôm qua. Tôi muốn giúp tìm nó nhưng người lớn bảo tôi không cần lo, để người lớn giải quyết. Khi ngồi trong lớp học nghĩ tới tối hôm qua khi đang chơi và nhớ ra lúc chuẩn bị chạy ra khỏi chỗ trốn thì tôi thoạt thấy có 1 cái bóng người lớn nằm dưới đất kéo dài từ dưới chân tôi đi ra phía trước mặt. Tan học tôi chạy ùa về đề báo với người lớn, nhưng trước đó tôi đi ngang qua cánh cổng sau của chùa và phát hoảng chạy ùa về nhà và không dám nói với ai điều mà tôi phát hiện ra, 2 năm sau thì gia đình tôi chuyển đi chổ khác và chú nhóc đó đến giờ vẫn chưa được tìm thấy. Đến giờ thì tôi k còn sợ như trước nữa nhưng khi nghĩ lại điều đó thì vẫn thấy rợn người, vị trí mà 2 chúng tôi cùng trốn chỉ có 1 cái bóng đèn vàng duy nhất và nó nằm ở phía trước chúng tôi.


http://i1250.photobucket.com/albums/hh526/vivjojo/shadow_zps65c3f77e.png
hình chỉ mang tính chất minh hoạ

Mình thật sự khuyên các bạn là đừng nên chơi trò trốn tìm quá nhiều, nhất là vào ban đêm. Nếu có chơi thì sau khi kết thúc hãy kiểm tra lại xem có còn đủ người hay là thêm 1 người không nhé :3

zzhitsugayazz
18-05-2013, 19:21
Tem...ze ze ze...ss của mình đây rôi


Bonus ( tặng kèm )

tôi nghĩ bạn ko nên đọc vì nó khá nhảm
Truyện thứ 2b

Đây là 1 trong những câu truyện kinh dị nhất 1A từng thấy, và nó mới xảy ra ngay vừa nãy K18

Nóng quá, nóng quá ko thể chịu nổi nữa. Tôi tỉnh dậy khi chiếc điện thoại sáng nhập nhòe trong căn phòng tối bưng nhấp nháy...đã đên giờ phải dậy. Tôi lê mình đến bồn rửa và vừa súc miệng vừa gọi KFC. Quá mỏi mệt và nóng nực - đủ để tôi ko muốn đi ra ngoài. Hít vào và thở ra bầu không khí của chập tối hơi lạnh nhưng vẫn nóng vô cùng, với tay tôi bật đèn điện trong căn bếp tối mù và mở cửa tủ lạnh, hơi lạnh mát rượi phả lên mặt. Đúng lúc đó tiếng chuông cửa ing oang vang lên từng chặp. Tôi bước ra nhận suất KFC đã ngán tới tận cổ và bước khóa cửa, chân bước thật nhanh để thoát khỏi cái nóng kinh tởm này.Mà ko biết có những thứ còn kinh tởm hơn đang chờ tôi trong bếp...

Thật bực mình khi suất KFC ko có vé khuyến mãi, éo có cả dao nĩa và mấy gói tương...nhưng đó chưa là gì trước truyện kinh dị tôi sắp gặp phải. Lấy đại ca nước treo trên tường, rồi tôi cho vài cục đá vào mở nắp chai coca đổ đầy li. Ngán ngẩm tôi mở từng gói đồ ăn và nhai trong...y như cỏ !!! Tôi uống hết 1 lượt nước và nhai cũng gần xong, rồi nhai nốt mớ cỏ gớm ghiếc đó trong cái nóng khiến nó có vị tởm hơn nữa. Nước hết, đá sắp hết và cuối cùng tôi cũng nhai hết mớ giấy báo ấy. Tôi tính rót 1 lượt nước nữa...và...Thứ kinh tởm đó xuất hiện dưới đáy nước....

Một thứ mà khi tôi nhìn thấy nó làm ruột gan tôi quặn thắt, cái cảm giác trào thực quản muốn nôn thốc tháo tất cả ra ngoài khi nhìn thấy thứ đó nổi lên dưới đáy li...chầm chậm...chầm chậm...như 1 xác chết chôi. Là nó thứ tạo vật sai lầm của chúa trời, bề tôi của 1 trong 7 ma thần địa ngục. Cái vỏ ngoài cưng cứng, có đến hai cái đầu, tròn tròn, hơi lồi ra ở phía trước. Phía sau còn có phần thân dài màu hồng, gắn lỏng lẻo cùng, xung quanh chúng là thứ chất đỏ đỏ ướt át
-Kooooooooo, nó quá kinh tởm

Tôi hét lên và lật tay làm đổ nhào ly nước bắn tung tóe...

vivjojo
18-05-2013, 19:25
Tem...ze ze ze...ss của mình đây rôi


Bonus ( tặng kèm )

Truyện thứ 2b

Đây là 1 trong những câu truyện kinh dị nhất 1A từng thấy, và nó mới xảy ra ngay vừa nãy K18

Nóng quá, nóng quá ko thể chịu nổi nữa. Tôi tỉnh dậy khi chiếc điện thoại sáng nhập nhòe trong căn phòng tối bưng nhấp nháy...đã đên giờ phải dậy. Tôi lê mình đến bồn rửa và vừa súc miệng vừa gọi KFC. Quá mỏi mệt và nóng nực - đủ để tôi ko muốn đi ra ngoài. Hít vào và thở ra bầu không khí của chập tối hơi lạnh nhưng vẫn nóng vô cùng, với tay tôi bật đèn điện trong căn bếp tối mù và mở cửa tủ lạnh, hơi lạnh mát rượi phả lên mặt. Đúng lúc đó tiếng chuông cửa ing oang vang lên từng chặp. Tôi bước ra nhận suất KFC đã ngán tới tận cổ và bước khóa cửa, chân bước thật nhanh để thoát khỏi cái nóng kinh tởm này.Mà ko biết có những thứ còn kinh tởm hơn đang chờ tôi trong bếp...

Thật bực mình khi suất KFC ko có vé khuyến mãi, éo có cả dao nĩa và mấy gói tương...nhưng đó chưa là gì trước truyện kinh dị tôi sắp gặp phải. Lấy đại ca nước treo trên tường, rồi tôi cho vài cục đá vào mở nắp chai coca đổ đầy li. Ngán ngẩm tôi mở từng gói đồ ăn và nhai trong...y như cỏ !!! Tôi uống hết 1 lượt nước và nhai cũng gần xong, rồi nhai nốt mớ cỏ gớm ghiếc đó trong cái nóng khiến nó có vị tởm hơn nữa. Nước hết, đá sắp hết và cuối cùng tôi cũng nhai hết mớ giấy báo ấy. Tôi tính rót 1 lượt nước nữa...và...Thứ kinh tởm đó xuất hiện dưới đáy nước....

Một thứ mà khi tôi nhìn thấy nó làm ruột gan tôi quặn thắt, cái cảm giác trào thực quản muốn nôn thốc tháo tất cả ra ngoài khi nhìn thấy thứ đó nổi lên dưới đáy li...chầm chậm...chầm chậm...như 1 xác chết chôi. Là nó thứ tạo vật sai lầm của chúa trời, bề tôi của 1 trong 7 ma thần địa ngục. Đôi cánh trong suốt, cái bụng trương nước trắng úa và đôi mắt tởm lợm...thứ reo rắc bệnh dịch tởm lởm...

-Kooooooooo, nó quá kinh tởm

Tôi hét lên và lật tay làm đổ nhào ly nước bắn tung tóe...

đời chú quá nhọ chỉ vì một con bọ =))=))=))

sorcerer
18-05-2013, 19:27
Khuyên chú 1A nên đi khám "tâm lý" nhanh nhất có thể !

zzhitsugayazz
19-05-2013, 07:15
Khuyên chú 1A nên đi khám "tâm lý" nhanh nhất có thể !

:th_119: bác sĩ tâm lý lào khám cho bé xong cũng tự đăng ký slost ở biên hòa cho chính ổng hết.
Ờ coi như hum qua thác loạn đi, hum nay nếu may qua page mới ta sẽ post truyện mới

bonghongdammau
19-05-2013, 10:46
:th_119: bác sĩ tâm lý lào khám cho bé xong cũng tự đăng ký slost ở biên hòa cho chính ổng hết.
Ờ coi như hum qua thác loạn đi, hum nay nếu may qua page mới ta sẽ post truyện mới

Hóa ra do con 1A mà dạo này chỗ ta ở chật chội hẳn :-?

sorcerer
19-05-2013, 10:53
Hóa ra do con 1A mà dạo này chỗ ta ở chật chội hẳn :-?
Chị ở tầng hầm nhà xác gì đó mà ?

bonghongdammau
19-05-2013, 10:59
Chị ở tầng hầm nhà xác gì đó mà ?

Chú thì biết gì cơ câu của bệnh viện, ta ở dưới cả chỗ chú đang nghĩ đến cơ mà K22

sorcerer
19-05-2013, 11:13
Chú thì biết gì cơ câu của bệnh viện, ta ở dưới cả chỗ chú đang nghĩ đến cơ mà K22

Khá ngạc nhiên, liệu chị có viết đôi dòng ngắn gọn về bệnh viện nơi chị đang điều trị và sinh sống được không ?

zzhitsugayazz
19-05-2013, 18:00
Khá ngạc nhiên, liệu chị có viết đôi dòng ngắn gọn về bệnh viện nơi chị đang điều trị và sinh sống được không ?

K22 có đây nhưng chưa thích viết !? Đợi mai nhận điểm thi về...mà còn sống ta sẽ viết

bonghongdammau
22-05-2013, 20:14
Up để post truyện K22

zzhitsugayazz
22-05-2013, 20:16
Mừng có điện nên post =]]. Ừm sr vì mấy bài vớ vẩn hum trc của mình



Câu chuyện thứ 3

Cái bóng trên tường


Bạn có sợ khi bị bỏ lại 1 mình trong đêm? Thứ gì làm bạn sợ hãi khi ở trong bóng tối mù mịt? Tiếng động? Những cái bóng lướt qua? Một ánh nhìn theo dõi và cảm giác lạnh sống lưng? Bạn sợ thứ gì ?

Hay bạn sợ những sinh vật của bóng đêm …những câu chuyện dọa con nít của cha mẹ bạn như: ông Ba bị, ông kẹ…

Bạn có tin vào những nỗi sợ này…Ừm dù bạn có tin hay không, thì nó vẫn xảy ra và ngoài kia vẫn có hàng tỉ tỉ câu truyện truyền tai sau về chúng – những âm thanh – tiếng động – cảm giác – bóng hình ghê rợn trong đêm – vẫn ở quanh bạn. Tôi sẽ kể cho bạn nghe những điều do chính tôi trải nghiệm


Cậu chuyện nhỏ thứ I

Trưa hôm đó, rất nóng và trời đầy mây u ám. Thực sự hôm đó rất nóng và tôi quyết định đi tắm. Cảm giác nước mát lạnh bao quanh mình làm tôi thoải mái, nó nhanh chóng khiến tôi thấy khỏe hơn…cho đến khi…

“ Khụ khụ khụ …“

Một chàng tiếng ho phát ra rõ mồn một vang lên.Tôi giật mình chồi lên mặt nước mát lạnh và nhìn quanh quất – không có ai cả? Ngoáy lỗ tai và tôi tự cho rằng đó chỉ là tiếng ù ù của nước, nhưng rồi, âm thanh ấy lại vang lên rõ ràng hơn.

“ Khụ khụ khụ khụ khụ…”

Tiếng ho to hơn và dài hơn vang lên. Giờ thì tôi thấy nước thật lạnh, lạnh như nước đá ý, buốt cả xương sống. Tôi lại nhìn quanh quất và hét to gọi

“ Ai đó? Mẹ à ? “

Nhưng sực nhớ mẹ tôi đã đi từ sáng và chiều mới về. Tự cho đó lại là ảo giác, nhưng có gì đó thôi thúc tôi đứng dậy và đi ra ngoài. Khi tôi vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm tiếng động ấy lại vang lên

“ Khụ khụ khụ…”

Tiếng động ấy phát ra rõ hơn và to hơn – tiếng ho mà tôi tin chắc là của phụ nữ dù không biết vì sao. Tôi nhìn thấy cửa thông gió hướng ra ngoài khu đất trống phia sau và cảm giác lạnh gáy, nhưng tôi đã tự cho đó là do hàng xóm. Tôi bước vội ra ngoài cửa phòng tắm. Đúng lúc đó nơi khóe mắt tôi nhìn thấy nó…1 ảo giác…mà cũng có thể là không…?
Bóng chiếc khăn mặt tôi treo lên ở thanh treo giờ đây có hình dạng y như 1 cái đầu phụ nữ với mái tóc buối lên…. Và tiếng động lại vang lên…

“ Khụ khụ khụ…”


……….

Hãy nhìn quanh bạn xem? Dù có thể bạn không thấy chúng, nhưng chúng vẫn ở đó…những sinh linh của bóng đêm, những sinh linh đen tối và thứ duy nhất kiềm hãm chúng là ánh sáng dù chỉ là chút ánh trăng nhợt nhạt. Chúng ở khắp nơi kẽ tủ, kẽ bàn.... bất kỳ đầu giúp chúng chốn khỏi ánh sáng. Nhưng không, không thể là mãi mãi. Ánh sáng không thể giam giữ chúng mãi mãi. Có thể phải ko? Vì đôi khi trong bóng tối bạn lại cảm giác có gì đó đang nhìn bạn…1 cảm giác khó hiểu



Cậu chuyện nhỏ thứ II: Tiếng gọi trong đêm

Trời đang mưa rầm rầm trên mái, gió rít qua khe cửa như những lời thì thầm, vào lúc này tôi cũng đang ngồi đây và xem horo trên vns. Chà cảm giác lúc đó khá thú vị đấy – bạn nên thử đi. Tôi hơi run trên ghế… nhất là khi cánh cửa sổ đập rầm rầm. Và thực sự nó làm tôi phải đứng lên mở cửa phòng và bước ra ngoài cơn mưa buốt giá để đóng chúng lại.

Tôi bước ra ngoài mưa lạnh, gió thì buốt giá và những giọt mưa châm chích lên da tôi như kim châm. Đâu đó bộng có 1 ánh sét nhá lên trên bầu trời và bên khóe mắt tôi 1 hình bóng hiện ra trong mưa nhỏ bé… như 1 con búp bê. Là nó…không thể nào…nhưng rõ ràng vào ngày hôm đó tôi đã thiêu cháy nó cơ mà? Không không thể nào? Tôi tự nhủ mình và mau chóng khép cánh cửa vào phái trong nhà. Bước chân tôi nặng trĩu tựa như có gì đó đang bám lấy bàn chân tôi – những bước đi nặng trĩu và rồi…

“ Long…Long…”

( tôi xin dấu tên vì nhiều lý do về sự an toàn của tôi…tôi rất sợ khi viết câu chuyện này )

Và giờ gáy tôi lạnh buốt xương – cái lạnh thấm vào từng mạch máu mà chính cơn mưa này cũng không thể gây ra. Tôi hỡi chững lại, cũng chẳng biết vì sao tôi bỗng có 1 khát khao muốn quay ra sau lưng mình để xem ai đã gọi tôi – nhưng não tôi đập tùng tùng hét lên “ Đừng quay lại”. Và lúc đó tôi đã đúng khi không quay lại xem thứ gì đã tạo ra âm thanh đó. Tôi bước tiếp và tôi không biết vì sao nhưng có tiếng đập cánh bay vút lên khi tôi bước vào nhà và khép cửa…Giờ thì tôi chắc chắn là nó, bạn biết vì sao không ?
Cây viết chì đó đã xuất hiện ngay thềm cửa vào sáng hôm sau. Chính là cây viết chì đó, không phải là sự nhầm lẫn nào. Bởi tôi không thể nhầm được, đó chính là cây viêt chì đó, vì thân nó vết cháy xém ở đó.


Nó chính là cây viết chì tôi đã dùng để đâm nó – con búp bê đó…

Và rồi…tôi lại nghe thấy tên tôi lại được ngân lên trong con hẻm vắng…

“ Long, long, long…”

…..

Bạn đã bao giờ đi trên 1 con đường vắng rõ ràng không có ai mà nghe thấy tên mình chưa ?

nafallen
22-05-2013, 20:19
- Tại sao không post truyện tình cảm lãng mạn , huhu truyện thế này tối ai mà dám ngủ K18 K57

letrieuvi2012
22-05-2013, 20:22
cái này giống như cuốn truyện tranh LỚP HỌC RÙNG RỢN dữ ta c3

bonghongdammau
22-05-2013, 20:23
Anh hàng xóm chuyển vào căn nhà mi đã trốn đêm mi đâm con búp bê bằng cây bút đâu? Anh chàng gặp trong nghi thức thang máy đâu K43

vivjojo
22-05-2013, 20:26
- Tại sao không post truyện tình cảm lãng mạn , huhu truyện thế này tối ai mà dám ngủ K18 K57

thằng này nó mà viết truyện lãng mạn thì mình chắc ng` đầu tiên ném gạch đó đấy K22

zzhitsugayazz
22-05-2013, 20:26
thằng này nó mà viết truyện lãng mạn thì mình chắc ng` đầu tiên ném gạch đó đấy K22

c3 có ai muốn đọc romantic ko ?

s0sweet
22-05-2013, 20:27
c3 có ai muốn đọc romantic ko ?

úp thử đi K22
.

vivjojo
22-05-2013, 20:29
úp thử đi K22
.

đứng xúi bậy K22 .

s0sweet
22-05-2013, 20:31
đứng xúi bậy K22 .

no no!!!

xúi dại thôi K21

zzhitsugayazz
22-05-2013, 20:34
uhuhuhuhu...mấy người ăn hiếp bé


Anh hàng xóm chuyển vào căn nhà mi đã trốn đêm mi đâm con búp bê bằng cây bút đâu? Anh chàng gặp trong nghi thức thang máy đâu K43

em sợ

sorcerer
22-05-2013, 20:46
Thằng này cùng lắm là làm kịch bản phụ cho game Hentai, Yaoi là cùng
Là gì đủ tờ-trình làm "rồ-ma-tíc"

zzhitsugayazz
22-05-2013, 20:48
Thằng này cùng lắm là làm kịch bản phụ cho game Hentai, Yaoi là cùng
Là gì đủ tờ-trình làm "rồ-ma-tíc"

8-| em viết truyện romantic kiếm sống đây

Lureni
22-05-2013, 21:01
Creepy pasta à? F6

zzhitsugayazz
23-05-2013, 07:53
Creepy pasta à? F6

chuyện tự sự #:-s

Lureni
23-05-2013, 10:17
chuyện tự sự #:-s
Và nó có mùi creepy pasta :v

kingpie123
23-05-2013, 10:26
Đây là thể loại thuộc horror hơi mang tính creepy pasta mà cũng hơi chán mình nghĩ bạn nên theo thể loại cryptic ít sợ hơn nhiều :)

bonghongdammau
23-05-2013, 10:36
Đây là thể loại thuộc horror hơi mang tính creepy pasta mà cũng hơi chán mình nghĩ bạn nên theo thể loại cryptic ít sợ hơn nhiều :)

Thể hiện gì đây, chuyện có thật đấy K22

izIceTeaMS
23-05-2013, 10:40
Yêu cầu thêm chữ K22

zzhitsugayazz
23-05-2013, 12:10
Sau seri về những âm thanh buổi đêm hôm qua, hôm nay mình sẽ kể cho bạn những câu chuyện đang xảy ra thực sự với mình. Mình chắc chắn với các bạn về điều đó, đó là câu chuyện dạt dột của mình và đã đẩy 1 vào 1 trường câu chuyện đáng sợ.


Cậu chuyện thứ 4:

Thuật gọi hồn của tôi !!!

Ngày hôm đó cảm xúc của chính tôi mơ hồ 1 cách kỳ dị nếu bạn bắt tôi miêu tả lại nó. Tôi chỉ nhớ tôi rất buồn, chán nản và bực bội vì nhiều thứ xảy ra quá dồn dập và toàn những thứ không mấy vui vẻ. Lúc đó tôi nghĩ cuộc sống của tôi thật tẻ ngắt, một cuộc sống cô đơn và phiền muộn…một cuộc sống cần có gì đó thay đổi. Và tôi đã thực hiện 1 thứ mà chắc chắn không 1 người tỉnh táo nào nên làm – chạm vào thế giới khác.

Bật chiếc máy tính mỏng manh trên tay link chuột vào google tôi tìm kiếm “ quý ngài nửa đêm” tôi muốn thử triệu hồi 1 sinh vật không thuộc thế giới này, để phá vỡ cuộc sống tẻ ngắt này. Nhưng sau khi đọc top đó tôi lại quyết định không thực hiện nghi thức này vì không đầy đủ dụng cụ.Vào lúc đó tôi bỗng tìm ra 1 nghi thức khác 1 cách ngẫu nhiên, và rồi quyết định thực hiện nó. Dù tôi biết nếu thất bại trong trò chơi này…sáng hôm sau có thể người ta sẽ tìm thấy tôi bị ghim trên tường với những vết đâm…Búp bê luôn là những thứ đáng sợ, nhất là khi nó được cho 1 linh hồn. Hay 1 linh hồn đáng sợ bỗng được cho 1 kẻ thù và 1 thân xác nhỉ? Hay là bóng tối? Thứ gì đáng sợ hơn trong nghi thức này ?

Sau khi đọc thật kỹ nội dung về những gì mình cần làm và…cả hậu quả có thể xảy đến có gì đó trong tôi hét lên “ đừng có đụng vào thứ đó “, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định làm theo nó – tôi cũng ko biết vì sao ? Nếu bạn hỏi tôi cảm xúc lúc đó, tôi sẽ nói với bạn rằng tôi cảm thấy bị thôi thúc

Việc chuẩn bị có thể nói là giai đoạn tôi nhớ nhất của ngày hôm đó. Ừm 1 ít gạo, cây kim và sợi chỉ đỏ, cốc nước muỗi và…một con búp bê vs 1 thứ sắc nhọn – tôi quyết định chọn viết chì. Nhanh gọn tôi thực hiện theo hướng dẫn của bài viết, móc ruột con búp bê ra ( việc này khá là tởm – này nó là con rùa bông mà bạn tôi tặng đấy ), sau đó tôi nhồi hết mớ gạo cần để căng cứng con búp bê từ số gạo trong tủ nhà tôi vào. Tôi lấy cái cắt móng tay cắt một vài cái móng nhỏ bỏ vào cái mớ nội tạng tôi vừa nhồi vào cho con búp bê ấy, rồi lấy tay bóp bóp cho chúng chìm đều vào cơ thể con búp bê. Lúc này tôi chợt nhớ đến cái lưu ý nên đem theo điện thoại vì có thể xảy ra nguy hiểm, nên lại lầm bầm

“ Giờ làm sao đây…? Chắc để pm SS Yami vs SS Neko trên Group cho an toàn nếu lỡ có gì xảy ra..”

Và vì quá lười đi tìm cái điện thoại nên tôi cũng thấy kệ vụ vừa xảy ra, đơn giản vì lúc đó tôi nghĩ…nghi thức sẽ không bao giờ thành công được. Dĩ nhiên sau đó tôi bắt đầu luồn chỉ vào cây kim và may…dĩ nhiên mọi chuyện không xảy ra tốt đẹp từ đây. Khi tôi nhớ lại tôi chợt nhận ra có lẽ sự việc đã thành cơn ác mộng từ lúc này, chính lúc cây kiêm tôi tự may bắn ra khỏi lớp vải vì tôi lỡ tay đâm vào ngót chỉ của tay trái. Tôi bút tay và hơi rát, vuốt thử ngón tay và lúc đó hình như trong lúc thổi phù phù vào cái tay đang lắc lắc ấy – có lẽ một giọt máu đã rơi xuống vào mắt con búp bê…Nhưng vào lúc đó tôi không để ý và tiếp tục may nó lại, sau đó lấy chỉ thừa cuốn quanh cổ con búp bê – hừm hướng dẫn bảo cuốn quanh thânn hưng thây kể…vì con rùa có mỗi cái cổ là cuốn được…
Tôi suy nghĩ xem có nên đợi đến 3h sáng ? Nhưng tôi nghĩ thầm

“ 3H sáng rồi nhỡ nó xảy ra thât thì hốt shit và cũng éo có ai để mà help…thô làm giờ cho an toàn “

Tôi nghĩ thế đấy !!! Nào cười thì kệ các bạn chứ…tôi đâu có muốn chết…mà dù tôi làm vậy tôi cũng đâu có thoát được số mệnh…

Sau khi hoàn thành nghi thức đầu, tôi tiếp tục pha cốc nước muối và thủ sẵn 1 bịch muối bên mình – nghe đồn múi trừ yêu được mà. Lúc này tôi sực nhỡ đến 1 post của 1 mem chơi “ Qúy ngài buổi đêm” đã nói đôi khi nó không xảy ra như ta nghĩ – mà nhỡ tôi ko tìm được con búp bê thì sao? Tôi nghĩ thầm và chạy ra cửa phòng ngủ dán 1 miếng keo 2 mặt trên sàn chỗ trước cửa và rắc muối lên. Tôi cũng chạy ra cửa chính và làm tương tự – để khống chế trò chơi trong khu vực an toàn nhất có thể. Và sau đó tôi quay lại với con búp bê đổ nước vào 1 cái chậu trên sàn nhà .

Rồi sau đó tôi đem cốc muối ra phòng khách chỗ có bàn thờ nhà tôi và chờ đợi, tôi đã lấy chiếc điện thoại và bật sky lên, vào lúc này bin sắp hết và tôi tự chấn an rằng mình sẽ không cần đến nó. Đồng hồ lúc đó hình như là 8h – và tôi sẽ không đợi đến 3h sáng để – có thể nó sẽ trở thành hiện thực nếu tôi làm. Tôi cầm con búp bê mở cửa phòng tắm, thảy con búp bê vào rồi nói

“ Shota, Shota bắt trước nha “ – vâng và đó là tên tôi đặt cho nó từ xưa đến này

Tôi chạy về phòng khách cùng cốc nước mùi, với tắt hết đèn trong nhà đi và bật kênh disney lên…để đỡ sợ. Rồi tôi bắt đầu đếm đến 10 trong lúc nhắm mắt…Ngày hôm đó, vào ngây lúc đó…thời gian chôi thật chậm…

Sau đó tôi hít thật sâu, và tự nhủ “ sẽ không có gì xảy ra đâu, sẽ không có gì xảy ra đâu. Hàng tỉ người chơi không gọi được…trả lẽ mình trúng số sao ?”, tay tôi cầm cây viết chì trong tay. Tôi tiến tới cửa phòng tắm va mở ra, cảm giác nước trên sàn nhà lúc đó sao mà lạnh đến tê chân và nhơm nhớp. Tôi nhìn thấy con búp bê ở đó rồi tở phào

“ May quá mày vẫn ở đây “

Nhưng rồi tự nhắc mình là nghi thức đã bắt đầu đâu cơ chứ !? Và tôi suy nghĩ tìm chỗ đâm rồi quyết định đâm sượt 1 vết nơi đùi của nó. Vì tôi nghĩ nếu nó có xảy ra thì nếu tôi chỉ đâm nhẹ sượt qua nó, nó cũng sẽ không trả thù tôi…

“ Shota, tao bắt được mày rồi nhá ? “

Lúc đó tôi nhìn thấy hình như sợi chỉ đỏ trên cổ con búp bê bung ra và chìm xuống nước.
Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn? Hình như mình đã vô tình làm 1 thứ gì đó không nên làm với nghi thức này…
Hớt hải chạy về phòng khách tôi vơ cốc nước muối và ngậm vô mồm – eo nước muối mạnh và 2 bên mồm căng phồng ran rát. Tôi chạy vôi về phòng tắm tự chắc mẩm mình đây là 1 việc thừa thãi vì nghi lễ không thể thành công…ít ra là vì tôi làm vào lúc mới có khoảng 8h hơn thôi mà. Nhưng như có gì đó rỉ vào tai tôi rằng

“ Mày là 1 thằng ngu khi nghĩ vậy…”

Và sau khi tôi bước vào phòng tắm với tư thế định phuôn nước muối trong mồm…tôi đã nhận ra tiếng rỉ tai ban nãy đã đúng…con búp bê…đã biến mất…cùng với cây viết chì…



Hết part 1


Đây là 1 câu chuyện có thật…Dù bạn tin hay không…
Nhưng tôi biết đây chỉ là bắt đầu…

bonghongdammau
23-05-2013, 12:17
Chờ mãi ~o)

zzhitsugayazz
23-05-2013, 12:23
8-| mà giờ nghĩ lại. Không rõ có phải mình đang tự an ủi mình nên mới sinh ra ký ức tự an ui này không nữa. Đó là chi tiết sợi chỉ bung ra, thực là lúc đó nhà bếp không có đèn và nhà vệ sinh cũng không có, nên thực tế có thấy không cũng không rõ. Mà nghe bảo sợi chỉ đỏ bung ra sẽ " giải phóng linh hồn búp bê bị giam giữ" ko biết là tốt hay xấu, liệu có phải là nghi thức đã thất bại lúc đó và ta đã thoát ko nhỉ ?

vivjojo
23-05-2013, 15:24
mún biết thì làm lại đi K22 kiếm con nào xink xink 1 tí K22

zzhitsugayazz
23-05-2013, 15:48
mún biết thì làm lại đi K22 kiếm con nào xink xink 1 tí K22

c3 1 con đã chết 2 con...thôi đi chị

vivjojo
23-05-2013, 17:57
có j đâu, thêm 1 con thì tối ngủ 1 bên 1 con cho nó ấm K22

zzhitsugayazz
23-05-2013, 21:10
có j đâu, thêm 1 con thì tối ngủ 1 bên 1 con cho nó ấm K22

:th_127: em còn muốn sống

bonghongdammau
23-05-2013, 21:20
Uầy ta vừa chợt nhớ ra, màu chữ vi phạm nhé, ai dùng màu xanh trong topic này thì edit bài đi, không ta phát thẻ K22

nafallen
23-05-2013, 21:47
Uầy ta vừa chợt nhớ ra, màu chữ vi phạm nhé, ai dùng màu xanh trong topic này thì edit bài đi, không ta phát thẻ K22

- Không những xanh mà còn đỏ nữa kìa K23

bonghongdammau
23-05-2013, 21:53
- Không những xanh mà còn đỏ nữa kìa K23

Trong một số trường hợp thì cho phép K23

vivjojo
24-05-2013, 00:27
wtf cả đỏ sao?? đỏ thẩm dc hok K22

HeartQueen
24-05-2013, 00:58
vừa vào nhìn đc 2 chữ Hồi Kí ~> K30 K30
nothing to do here K30

zzhitsugayazz
24-05-2013, 07:12
vừa vào nhìn đc 2 chữ Hồi Kí ~> K30 K30
nothing to do here K30

:th_13: 1 phần lớn là sự thật đấy bạn

xn0bit3
25-05-2013, 12:12
có gì hót K30 K30 K30

zzhitsugayazz
25-05-2013, 12:14
Mình muốn viết part 2 nhưng hôm qua mình có 1 giấc mơ và mình muốn viết về nó.
Cho mình xin lỗi các bạn nha. Nhưng mình muốn hỏi các bạn 1 số điều. Này có bao giờ bạn khóc trong mơ chưa, những giọt nước mắt thực sự của 1 nỗi buồn thực thụ. Hôm qua mình đã mơ 1 giấc mơ mà đến giờ khi tỉnh, mình vẫn chả rõ nó có đáng buồn hay không nữa. Này thế còn các bạn, giấc mơ kinh dị nhất, ác mộng kinh tởm nhất các bạn từng thấy là gì ? Vâng mình muốn kể giấc mộng của mình đêm qua. Nhưng trước hết mình muốn kể 1 chút về những gì liên quan ha.

Mình từng có 3 người bạn thân và có lần mình đã viết về họ. Và trong đó có 1 người bạn mà đã nhiều năm mình không hề có tin tức. Nó tên là Thịnh và tới bây giờ mình cũng chẳng rõ lựa chọn mà nó đã chọn là đúng hay không nữa, nhưng mình là bạn nó và mình ủng hộ việc làm của nó – có thể mình nên cản nó đúng không? Các đây nhiều năm nó quyết định từ bỏ việc học của mình và ra đi tìm ước mơ mà nó theo đuổi. Ừ đúng vậy lúc đó nó đã là 1 chàng trai? Dám lắm vì nó là 1 người đàn ông dám ra đi để thực hiện giấc mơ cua mình. Một chàng trai với biển cả, nó khao khát biển cả vô cùng. Vào một ngày cách đây nhiều năm nó đã nói với mình như vậy

“ Long này tao muốn ra biển trên một con tàu, tao muốn đi đến những chân trời thật xa”

Lúc đó tôi vẫn chỉ là 1 thằng nhóc và tôi chẳng hiểu mấy, nhưng tôi hiểu khao khát của nó và tôi đã ủng hộ nó. Và chẳng mấy chốc khi hạ bước vào những ngày đầu tiên, không khí oi ả đã lan vào mọi ngõ ngách của thành phố, không khí lớp học lúc đó có gì đó thật buồn – một nỗi buồn chỉ có tôi và những người biết là thấy và cả chút gì đó nguối tiếc. Ngày hôm đó, nó đã ra đi, đi ra biển lớn…tự do như một cơn gió. Một ngày hạ thật buồn. Và từ ngày đó tôi không hề có tin tức gì về nó nữa, tôi đã từng nhìn những cơn mưa và nhớ nó và những lần đi dạo dưới mưa.

Ừ tôi đã không gặp nó cho đến …tối hôm qua…

……………………………


Câu chuyện thứ 5

Sông Tam Đồ


Tôi thấy mình đang ở 1 bến thuyền với bầu không khí có mùi gì đó vô cùng khó chịu, và trước mặt tôi là 1 nơi giống như biển vậy, nhưng nước thì sánh đen như dầu. Màu đen đó bao trùm cả không gian, cả bầu trời kia. Xung quanh tôi đôi chỗ lại có những cái cây đã chết khô và những bông hoa màu đỏ – những bông hoa không hề có lá. Tôi nhận ra đó là hoa Bỉ Ngạn, loài hoa tôi từng được biết khi ss Neko nhắc đến. Lúc tôi đang ngắm nhìn cảnh vật bỗng có ánh sáng phả vào mặt tôi. Một bóng người xuất hiện trên chiếc thuyền vừa cập vào bờ. Và khi tôi nhìn ra sau có nhóm người đang lê bước đến chỗ con thuyền này, họ đuồn đẩy tôi lên thuyền – cứ như việc lên chiếc thuyền này là dĩ nhiên và bắt buộc vậy. Cũng thật lạ là tôi chẳng hiểu sao dù cố nhớ nhưng tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt ai cả. Và rồi khi tôi ngồi xuống tôi thấy có những món ăn đã được dọn lên. Những món ăn có màu đen thật kỳ lạ, những chiếc bánh màu xám tro và những thứ trái cây teo tóp đến kỳ dị hình thù. Nhưng họ – những người đã cùng tôi lên chiếc thuyền lại bu vào ăn chúng như kẻ đói khát. Tôi nhìn họ và tính lấy ăn thử, thì bỗng có bàn tay nào đó chạm vào vai tôi.

“ Này hãy chuẩn bị hành lý và ăn đi vì con thuyền này sẽ không quay lại. Nếu các người không chịu chuẩn bị thì sẽ không kịp thuyền đâu”

Và thế là có 1 nhóm người khác lên tàu. Tôi cũng chẳng biết vì sao? Nhưng tôi định cuối xuống và ăn thử gì đó thì bỗng tôi nghe thấy tiếng điện thoại reo lên trên bờ. Tôi như tỉnh lại và nhận ra mình làm rơi điện thoại trên bờ, tôi cố chạy đến chỗ chiếc điện thoại của mình. Bỗng có 1 giọng hét lên

“ Sẽ không kịp thuyền đầu quay lại đi”

Và ngay lúc tôi xém té, thì họ cố giữ tôi lại kéo tôi lại khi con tàu bắt đầu rời xa bến. Khi đó có 1 cậu bé xuất hiện và đẩy mạnh tôi ra khỏi thuyền. Tôi cố gắng ngoi lên, tôi khong biết bơi và tôi nhìn thấy cậu ta trong đáy mắt mờ ảo. Cậu giờ đã cao hơn và khang khác đi nhiều, nhưng chắc chắn là cậu ta. Và tôi chìm dần vào đáy nước…Tôi bỗng nghe thấy giọng nói của cậu, giọng nói tôi đã không nghe rất nhiều năm, mơ hồ và xa lắm cũng rời rạc lắm.

“ Đừng ăn thức ăn ở đây nếu không cậu sẽ không bao giờ đi được khỏi đây. Và bây giờ chưa phải lúc để qua sông…chưa phải thời điểm của cậu”

Và tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ ấy, giữa đêm trời đang mưa và có gì âm ấm nơi má tôi. Chiếc điện thoại của tôi thực sự đã được ai đó gọi đến, dù tôi đoan chắc đã tắt nguồn.
Và ở nơi hiển thị…chính là số của cậu ấy…con số mà đã nhiều năm tôi không nhớ đến…nhưng không cách nào tôi liên lạc được với số máy này cả.

……………..


Theo các bạn giấc mơ hôm qua của tôi là gì? Đó là đâu?
Và đó có phải là người bạn của tôi không ?
Có bao giờ bạn mơ thấy mình được mời ăn và được mời lên 1 con thuyền không?
Hãy cẩn thận và đừng lên chiếc thuyền ấy nhá, bạn sẽ không bao giờ trở về được đâu.
Hãy cẩn trọng với những giấc mơ…
Có thể bạn sẽ gặp được những người bạn cũ chăng? Hay được đến 1 thế giới nào khác…
Tôi không biết, tôi chỉ biết đó là cậu ta…và cậu ta đã cứu tôi.

vivjojo
25-05-2013, 14:52
típ tục phát huy đi K22 để khi nào rảnh ta xem cho mi 1 quẻ coi còn chuyện j đến vs mi nữa k K22

tinhiudammau
25-05-2013, 15:15
Câu chuyện thứ 1

Câu chuyện này thực sự ko phải diễn ra gần đây. Mặc dù với những lý do trên nhưng tôi vẫn muốn viết về nó, thực sự nó đã ám ảnh tôi khá nhiều năm theo nhiều cách khác nhau.
Này tôi hỏi các bạn nhá?
Các bạn nghĩ nơi nào an toàn với các bạn nhất trên thế giới này ?
Ừm tôi tin các bạn sẽ trả lời là nhà của các bạn...vì sao? Có phải là vì ở đó bạn luôn biết tất cả mọi ngõ ngách? và xung quanh toàn người quen và những thứ bạn quá rành rọt - không có khách lạ nào có thể vào nơi đó ?


Nơi a thấy an toàn nhất là nơi a sợ nhất *Nhà*

mà bé tưởng tượng quá nhiều rùi hay bé copy trên mạng nhưng anh tin 90% trên thế giới này k có ma quỷ như em từng nói .

Hùi nhỏ a cũng đã chơi trò như em rùi và cuối cùng chả có gì cả . :|

vivjojo
25-05-2013, 15:23
Nơi a thấy an toàn nhất là nơi a sợ nhất *Nhà*

mà bé tưởng tượng quá nhiều rùi hay bé copy trên mạng nhưng anh tin 90% trên thế giới này k có ma quỷ như em từng nói .

Hùi nhỏ a cũng đã chơi trò như em rùi và cuối cùng chả có gì cả . :|
ẻm hơi bị yếu tim hoặc là yếu vía nên dễ tưởng tượng ra mấy cái nì lắm :3
hoặc cũng do tui ám nó wa' K22

zzhitsugayazz
25-05-2013, 16:06
:th_39: cà rốt của bé âu, mang ra đây cho bé ngay...

bonghongdammau
26-05-2013, 12:48
Chuyện về con búp bê đâu K43

zzhitsugayazz
26-05-2013, 12:51
Câu chuyện số 6:

Vãn Hồn

Đèn chớp sáng đổi qua màu vàng, tôi lái chiếc xe đi qua ngã tư đường u tối đó. Trời đã khuya và ngày đã qua, bây giờ đã quá nửa đêm và đèn giao thông đã chuyển sang chế độ đèn vàng nhấp nháy. Khuya hôm nay rất lạnh, gió mang hơi ẩm mùa mưa và mùi đất ngai ngái, thứ nước hoa lảng vảng này còn vương vất mùi ẩm mốc, mùi muối biển thoang thoảng trong lành. Bạn đã bao giờ lái xe đi vào lúc khuya khoắt vậy chưa, lúc này thành phố vắng lặng vô cùng kiểu như những bối cảnh điển hình của những bộ phim zombie ý. Tiếng dế, tiếng côn trùng kêu từng chặp 1, càng làm bầu không khĩ thêm im ắng, đâu xa xa như có tiếng chuông chùa kêu.

Đèn lại chuyển vàng 1 lần nữa, tôi đạp nhẹ bánh xe lao qua cột đèn nhá sáng. Ngay khoẳng khắc này…thứ đó xuất hiện. Ngay khi vòng bánh xe của tôi đẩy chiếc xe lăn qua ranh giới của chiếc đèn giao thông tôi bỗng cảm thấy có gì là lạ. Một cơn gió lùa về, một cơn gió thổi qua mang theo mùi diệp lục và mùi cháy khen khét , cái cảm giác mơ hồ như luồng gió ấy đến từ 1 thời đại khác, 1 thế giới xa xăm nào đó. Từ xa có 1 người phụ nữ đội chiếc nón lá lao đến chỗ tôi bà ta liên tục hét

“ Chạy đi, chạy đi, chạy đi…máy bay, máy bay thả bom”

Tôi như giật mình trước hình ảnh của người phụ nữ với mái tóc dài chấm lưng, cùng bộ quần áo bà ba nâu sờn rách ấy, khuôn mặt hớt hải – lo âu cùng vòng tay ôm ghì đứa con nhỏ, máu đang rỉ trên đầu nó. Đầu óc tôi còn chả kịp nhận biết chuyện gì đã xảy ra, thì thính giác tôi bỗng bắt được những âm thanh kỳ lạ. Âm thanh ấy vang dội lên, một âm thanh như từ tìm thức xa xôi, đó là tiếng còi bào động. Và rồi trước mắt tôi là lũ lượt vô số người đang ôm những gánh hàng, đồ đạc, con nhỏ chạy ùa đến. Tất cả lao đến tôi và hất văng cả người lấy xe tôi đi, cảm giác như bạn bị 1 bầy trâu rừng đạp lên vậy. Tiếng còi inh ỏi hơn, và bầu trời đen tuyền đổi màu. Một màu xam xám kỳ dị, tiếng ù ù vang khắp tai tôi, thứ tiếng tôi đoan trắc là tiếng máy bay, nhưng bầu trời chỉ xam xám màu và chả có chiếc may bay nào. Và rồi tiếng nổ bùng ra bên màng nhỉ tôi, thị giác tôi đắm chìm trong sắc đỏ thẫm.


http://i1248.photobucket.com/albums/hh494/bonghongdammau/AmamiyaHibiya6001421683.jpg
Dứt khỏi hình ảnh và tấm màn đỏ thẩm ấy, tôi nhận ra mình vẫn đang ngồi trên chiếc xe đạp của mình. Và kia trước mắt tôi là chiếc đèn giao thông còn sáng đèn vàng, và rồi chiếc đèn vàng tắt đi. Tôi nhận ra mình còn chưa hề đẩy chiếc xe lăn qua chân của cột đèn đó. Gió lạnh hơn, nặng hơi ẩm hơn, và tôi vẫn mơ hồ không hiểu thứ mình vừa thấy là gì. Cố vớt vét chút lí trí, tôi đạp từng vòng bánh xe lăn dần qua khỏi chiếc đèn. Đâu đó nơi khóe mắt tôi, tôi nhìn thấy họ…Người phụ nữ trong chiếc áo bà ba màu nâu sờn rách ôm đứa con của mình, nhưng lúc này họ đang nằm bẹp xuống đất. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng và đạp xa nhanh thêm, bên tai tôi 1 bài ca với tiếng ru buồn thảm và như được hát bằng chút sức tàn vang lên…

“ Con ơi hãy ngủ đi con, để mẹ ra đồng…”

Rồi tiếng ru sầu thảm, thê lương ấy im bặt đi khi chiếc đèn vàng lại bật lên..

Giờ tôi đã biết thứ tôi đã thấy là gì – chúng là các vãn hồn. Ngay ngã tư đó cách đây 40 năm…có người mẹ ôm con chết dưới 1 trận bom, chính xác là ngay chân chiếc đèn vàng đó, người ta kể tiếng ru ấy vẫn ngân mãi…


………………….



Các bạn biết không?
Không phải chỉ có những hồn ma luôn lởn vởn quanh chúng ta mà còn có cả những vãn hồn. Những linh hồn là của những người vắng số không siêu thoát được, hay còn ko biết mình đã chết và lởn vởn trên đời. Nhưng những vãn hồn thì khác. Chúng là những bóng hình, hay 1 phần oan trái mà linh hồn đã ra đi để lại. Chúng là những ký ức còn đọng lại trần thế, và sẽ tái hiện lại những bóng hình khổ đau. Hãy cẩn trọng với vãn hồn…Bạn không thể tiêu trừ chúng đâu.


Chúng đơn giản chỉ là ký ức đau khổ, nhưng chúng vẫn tác động đến bạn và có thể giết chết bạn…có thể chúng chỉ ngủ yên tạm thời. Bạn biết đó, dám lắm…căn nhà bạn đang ở có thể đang nằm ngay trên 1 nơi chứa vãn hồn.

Và hằng đêm khi bạn đang ngủ, chúng lại xuất hiện khóc than. Đó có thể là tiếng bước chân kẽo kẹt trên cầu thang của người mẹ đợi con về trong đêm mưa bom. Có thể là người cha khóc than nhìn đứa con mình chết đói và quờ quạo lục căn bếp tồi tàn chút thức ăn. Hay tiếng đập bóng, kẽo kẹt của những cành cây khi trước có những đứa trẻ nghèo khó đùa nghịch. Tiếng nước nhỏ giọt, quẫy nước của những người chết chôi…Đêm nay khi ngủ bạn hãy căng tai lên nghe xem !? Hãy dũng cảm lên thì bạn sẽ sống sót…

heoconlonton
27-05-2013, 16:52
K45 kinh quá...

Tangyoon
27-05-2013, 19:50
Lỗi chính tả nhung nhúc ;))

minh699999
27-05-2013, 20:31
đọc xog thấy hơi sợ :| đọc 2,3 lần thấy bt đọc đi đọc lại thấy nhãm nhãm 8-}

HeartQueen
27-05-2013, 20:57
chả hiểu sao mình lại có cái sở thích đi đọc coment K18

minh699999
27-05-2013, 21:01
chả hiểu sao mình lại có cái sở thích đi đọc coment K18

thú vui tao nhã :))

bonghongdammau
29-07-2013, 23:37
Nhả chap mới ra ngay :-w

kingpie123
29-07-2013, 23:39
Càng đọc càng ghê K56 tên 1A này thật ghê quá đi....K56 sợ quá K7

zzhitsugayazz
02-08-2013, 17:15
Chào mọi người vì nhiều lý do nên lâu lắm rồi mình ko viết tiếp bài ở fic này…nhưng từ hôm nay mình sẽ tiếp tục fic này vì lý do gì sao? Các bạn sẽ biết ngay sau khi xem xong câu chuyện dưới đây thôi…và nó ko phải 1 trải nghiệm thú vị gì đâu – báo trước đấy.

Các bạn đã đọc câu chuyện thứ 5 của mình chưa? Ừm nếu chưa thì các bạn nên đọc nó trước thì hơn. Đây vẫn là 1 câu chuyện liên quan tới người bạn 1A đã nhắc đến ở câu chuyện thứ 5, nếu mọi người muốn biết lý do. Và lý do chính đó là vào hôm thứ 49 tính từ đêm đó đã xảy ra câu chuyện này. Các bạn biết đó nếu ai đó ra đi thì ngày thứ 49 là 1 ngày đặc biệt…

À và hôm nay là ngay thứ 69 tính từ ngày post câu chuyện thứ 5…trong tiếng nhật có thể tạm đọc là mukuro…và nghĩa của nó là tử thi….

Vâng và tiếp theo đây sẽ là câu hỏi của kỳ này.
.
.
.
.
.
Các bạn có bao giờ thắc mắc về thứ sẽ chờ đón mình sau khi chết hay không …
.
.
.

Một thế giới khác…
.
.
Hay ko có gì cả…
.

.
.Hay 1 thứ vượt qua trí tưởng tượng của nhân loại…

.
.
.
.
Oh dù sao cái chết là bí mật cuối cùng của sự sống…và câu chuyện này sẽ nói về nó…


Thông tin bên lề: Tôi đã cúp điện khi viết fic này…
Oh và dĩ nhiên như mọi lần...đây là 1 câu chuyện có thật...tôi đã gặp anh hàng xóm =]]


Câu chuyện thứ 7


Tiếng chuông giữa đêm










Tôi tìm thấy 1 chiếc chuông kim loại trong hộp bút cũ. Đêm hôm đó là đêm thứ 42 kể từ ngày tôi mơ thấy giấc mơ trong câu chuyện thứ 5, lúc này trời đã khuya và có mưa rất to. Tôi không hiểu vì sao mình lại tỉnh dậy vào lúc này hay âm thanh đó từ đâu đến.

Tôi tỉnh dậy và nhận ra trời đang mưa rất lớn ở ngoài kia và nó.
Tôi có thể nghe rõ âm thanh bé nhỏ đó trong tiếng mưa to lớn…
Âm thanh ấy, thật kỳ dị “ cọt kẹt, cọt kẹt…” nhưng rõ ràng không có cánh cửa sổ nào đang được mở.
Và rõ ràng âm thanh ấy thật rõ ràng…” cọt kẹt, cọt kẹt…”
Đêm nay là đêm thứ 42 tức kể từ ngày tôi mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó, tôi biết nó chưa bao giờ kết thúc hay bắt đầu…tôi sợ nó đang lẩn khuất trong bóng tối chờ tôi… con búp bê đó…nhưng ko thể nào nó đã cháy rụi vào đêm đó.
Đèn đường đã tắt, trời đã quá khuya và tôi cảm thấy mình phải kiểm tra cửa nẻo 1 lần nữa – tuần này tôi sẽ chỉ có 1 mình ở đây…có thể la vs nó…

Âm thanh ấy rõ ràng hơn khi tôi bước vào bếp “ cọt kẹt, cọt kẹt…”
Âm thanh kỳ dị nhỏ bé và rõ ràng trong đêm mưa ào ạt, có thứ gì đó đang gõ lên mái nhà tôi ? Ko…bây giờ đã quá khuya và quá lạnh vs lũ mèo hoang điên dại. Là nó, nó ở ngay đây ngay trong căn bếp này.

Sàn nhà thật lạnh, lạnh tới tận từng mạch máu một…có gì đó đàng nhìn tôi.
Âm thanh ấy ngày 1 điên loạn hơn bao giờ hết nó phát ra từ hướng trước mặt tôi…
Nhưng thứ đang quan sát tôi ở đó…ngay sau tôi ngay nơi cánh cửa chính dẫn thẳng ra ngoài đường…nó đang nhìn tôi. Tôi phải làm gì đây ? Tôi có cảm giác nó xoáy sâu hơn vào bản thân mình – ánh mắt đó…mà có thực nó đang ở đó ko ?

Đêm đã khuya, mưa thật to, có ai thấy đêm nay quá lạnh không?
Tôi quay lại nhìn ra sau lưng mình, xuyên qua cửa kính và lớp cửa sắt ờ xa xa…trong ánh chớp giật nhá lên tôi thấy nó…1 bóng người.

“ Cạch, cạch…” Âm thanh vang lên dồ dại đã ở ngay sau tôi…và rồi 1 tiếng vỡ choang của kim loại làm tôi giật nảy mình quay lại một vật bằng kim loại đã rơi xuống nền nhà và còn 1 âm thanh mơ hồ “ leng keng, leng keng…”. Tôi cầm vật đó lên như 1 phản xạ tự nhiên và nhận ra đó là chiếc hộp bút cũ thời cấp 1 của mình, ngay lúc đó nơi khóe mắt tôi nhìn thấy bóng đe ngoài cửa đã bước vào cánh cửa sáng choang ánh đèn của nhà hàng xóm. Tôi thở phào, vì đó có lẽ chỉ là anh hàng xóm mới chuyển đến nhà tôi gần đây đi làm về chễ…
Lúc này tôi cũng chợt nhận ra, tiếng “ cọt kẹt, cọt kẹt..” như có gì cựa mình đó đã im bặt.
Tôi mở chiếc hộp đó ra và tìm thấy nó, một chiếc chuông kim loại với dây buộc màu xanh lam cũ kỹ và trầy xước vì cạo quẹt với thành hộp bút. Có lẽ đó chỉ là do 1 con chuột mà thôi...và quả thực sau đêm đó không có gì xảy ra cả, cho đến lúc tôi nhận ra mọi thứ chưa hề bắt đầu..
.
.
.
.
.
.
.Đêm thứ 49…trời thật nóng và đêm nay cũng đang mưa. Nhưng lần này tất cả thật im ắng bởi lẽ điện vừa cúp cách đây vài giờ và đến giờ vẫn chưa có lại.

Đèn đường đã tắt và quạt máy đã ngừng quay

Đêm nay thật yên ắng đến lạ thường

Qúa nóng nực để có thể chìm vào giấc ngủ

Tôi cầm lấy chiếc chuông kim loại bé nhỏ trong tay, treo nó lên đầu giường và nhắm mắt lại. Tôi nhớ về lời hứa đó, lời hưa với người đã tặng tôi chiếc chuông này…Một lời hứa tìm ra 1 câu hỏi mà thời bé chúng tôi đã không thể nhận đáp án từ người lớn, đến giờ tôi đãhiểu lý do. Câu hỏi đó là

“ Phía sau cái chết là gì ? “
.
.
.
.

“ 2 cậu cầm lấy này “

“ Nó là gì vậy “

“ Những chiếc chuông kim loại. Trắng của tớ xanh và đỏ là của 2 người…”

“ Hả ?”

“ Cậu luôn hỏi còn gì? Phái sau cái chết là gì? Làm sao chúng ta có thể biết được nếu không …chết “

“ Vậy vậy cậu muốn gì ? “

“ Một ngày kia nếu 1 trong 3 chúng ta…trước thì hãy rung những chiếc chuông còn lại lên “
Tôi nhớ mình đã nhăn mặt khi nghe thấy điều đó

“ Vậy làm sao chúng ta có thể biết được cái gì ở sau cái chết nếu chỉ rung chuông ? “

Và thằng bạn thứ 2 của tôi đã nói

“ Aha? Dễ mà hãy rung bài con bướm vàng nếu thứ chờ đợi chúng ta thú vị…còn nếu nó đáng sợ hãy rung bài quốc ca ý…”

.
.
.

.
.

Và giờ tôi đang ngồi đây bên chiếc trầy xước và ngô nghê tưởng rằng tôi sẽ ko bao giờ tìm ra câu trả lời

.
.
.

“ Leng keng, leng keng, leng keng…” Âm thanh ban đầu thật nhỏ, nhưng rồi nó ngày 1 điên loạn lên..Đêm nay là đếm thứ 49 từ ngày tôi mơ thấy giấc mơ đó.

“ leng keng, leng keng …” Âm thanh giờ thật chói tai làm sao.

Tôi bừng tỉnh giấc và nhìn quay quẩn tiếng “ leng keng…” vẫn vang lên dồn dập…

Tôi sợ hãi nhìn vào chiếc chuông kim loại với 1 cảm xúc pah trộn giữa sợ hãi và … mong chờ.

Không

Không phải là nó…

Nó đang nằm in trên móc treo đầu giường…

Đêm nay chả có cơn gió nào…

Điện vẫn cúp, và quạt đã ngừng quay từ lâu.
Tiếng chuông ấy vẫn vang lên điên dại và rồi tôi nhận ra nó là buổi hòa âm của bài Con bướm và cả Quốc ca, nhưng là 1 buổi hòa âm kinh hãi như địa ngục rên rỉ. Tôi nghe trong đó cả tiếng kim loại bị xé nát, bóp méo và rạn nứt đến nhức nhối trong xương mình. Sét xé tan bầu trời nhưng sau nó lại bé nhỏ thế, quá bé nhỏ so với tiếng chuông điên dại này. Sợ hãi tôi chạy vuột qua cửa sau đến nhà hàng xóm. Dù cho phái sau tôi âm thanh điên dại của tiếng chuông vẫn vang lên cuồng loạn…

Cửa nhà hàng xóm tôi mở ra, với cây nến bác hàng xóm thở dài khi nhìn thấy tôi đang đập rầm rầm vào cửa, đã 1 lần tôi cũng đến đập cửa nhà bác ấy rồi..con búp bê đó.

“ Mày lại coi truyện ma hay nghịch mấy nghi ma quái gì đó chứ gì? Chưa chừa à ?”

Tôi không trả lời chỉ gật đầu và đi vào nhà bác ấy

Và trong ánh chớp nhá lên đó…

Tôi nhìn thấy từ xa anh hàng xóm của tôi đang dắt xe vào nhà hàng xóm đối diện tôi…


.
.
.
.
.
.

Sáng hôm sau tôi được biết rằng anh hàng xóm của tôi do đi làm về trễ đã bấm chuông điện của nhà hàng xóm tôi liên hồi để gọi bác chủ nhà ra mở cửa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Vấn đề là trời mưa quá to nên mãi bác chủ nhà mới nghe được….

.
.
.
.

Và nếu đó là tiếng chuông của bạn tôi…

Thì phía sau cái chết đang có thứ gì chờ đón ta …

Mà tiếng chuông ấy lại điên dại như thế !?
.
.
.
.
.
Tôi đã cất chiếc chuông ấy lên..âm thanh vang lên " leng keng, leng keng..." một cách bé nhỏ

Nó đã bị bóp méo nhiều chỗ...

Mà có phải tiếng chuông điện phải la " Reng reng..." ko ?

.
.
.
.


À và tôi đã nhớ ra 1 điều nữa…anh hàng xóm của tôi vào đêm chiếc chuông này kêu?

Tôi đã thấy anh ấy mặc chiếc áo có màu xanh lá thật đẹp…

Đó có phải là màu của con búp bê đó ko nhỉ ?

Ko ko thể nào ?

Và đó là 1 câu chuyện khác…

sandchrome
02-08-2013, 17:29
=)) vãi cả cúp điện 8-}

bonghongdammau
02-08-2013, 17:30
1 thẻ đỏ nhé K22

zzhitsugayazz
02-08-2013, 18:44
:| thực lòng là ko thể post đc...mình viết từ chiều tới giờ nhưng nãy save xong bật lên...thì tất cả đã biến mất trang word chỉ còn có đoạn đã post trên 4rum... còn đoạn chuyện đã mất...trong khi lời chú thích cuối vẫn còn...
2 lần rồi đấy mấy lần kia cúp điện !!!
Drop fic cũng vì lần cuối fic đó bị mất...giờ thì...chuyện quái gì thế này

kentpy
02-08-2013, 18:52
Chị 1A ám ảnh cái gì hả =))
Dạng như kiểu creepy pasta ấy nhỉ =))

zzhitsugayazz
02-08-2013, 19:17
Chị 1A ám ảnh cái gì hả =))
Dạng như kiểu creepy pasta ấy nhỉ =))

ko hề vì con bạn nãy gọi qua bảo mấy file truyện trong USB ta cho nó mượn mất hết ruột chỉ còn file y như trên máy ta :|, và cũng chỉ mất mấy file ta viết cho cái fic Hồi Ký này, đặc biệt 2 file là chuyện con cá nghe kể lại, con rùi nhảm tự sướng thì còn nguyên chung sv aấy fic khác, con mấy chuyện có nd sự thật khác mất hết ruột rồi

kentpy
02-08-2013, 19:24
ko hề vì con bạn nãy gọi qua bảo mấy file truyện trong USB ta cho nó mượn mất hết ruột chỉ còn file y như trên máy ta :|, và cũng chỉ mất mấy file ta viết cho cái fic Hồi Ký này, đặc biệt 2 file là chuyện con cá nghe kể lại, con rùi nhảm tự sướng thì còn nguyên chung sv aấy fic khác, con mấy chuyện có nd sự thật khác mất hết ruột rồi
Có thể ai đã del của chị chăng :|

zzhitsugayazz
02-08-2013, 19:27
Có thể ai đã del của chị chăng :|

ko vì nó mất khi ta xong chương thứ 7 bấm save vội đi ỉa, lên là chương thứ 7 mất ruột trắng tinh còn mỗi lời dẫn còn các chương khác cũng mất luôn - ko rõ từ bao h. Nhà ko có ai vào hết

kentpy
02-08-2013, 19:31
ko vì nó mất khi ta xong chương thứ 7 bấm save vội đi ỉa, lên là chương thứ 7 mất ruột trắng tinh còn mỗi lời dẫn còn các chương khác cũng mất luôn - ko rõ từ bao h. Nhà ko có ai vào hết

Virus thì sao nhỉ K22

zzhitsugayazz
02-08-2013, 19:35
Virus thì sao nhỉ K22

USB lâu rồi ko dùng cho bạn mượn, bạn vừa cắm vào máy bảo mấy fic nhảm của ta mất ruột hết - lúc đó ta chưa gọi nó nữa nó đã báo trc cho ta :|, vs máy nó lúc đó làm éo gì có intenet. Và cũng ko thể có thằng h4ck cơ nào có khả năng và time đi lục và làm mấy chuyện nhảm ruồi như mò từng cái file

kentpy
02-08-2013, 19:39
USB lâu rồi ko dùng cho bạn mượn, bạn vừa cắm vào máy bảo mấy fic nhảm của ta mất ruột hết - lúc đó ta chưa gọi nó nữa nó đã báo trc cho ta :|, vs máy nó lúc đó làm éo gì có intenet. Và cũng ko thể có thằng h4ck cơ nào có khả năng và time đi lục và làm mấy chuyện nhảm ruồi như mò từng cái file
Có lẽ nào K41

bonghongdammau
02-08-2013, 20:23
Còn spam thì đừng trách nhé K22

zzhitsugayazz
03-08-2013, 09:11
đã post rồi nhá !?

bonghongdammau
06-04-2014, 12:56
Hãy phong ấn 1A một lần và mãi mãi :chấmnướcmắt:

zzhitsugayazz
06-04-2014, 14:40
Chào mọi người lâu lắm ko gặp, giờ thì đài 1A sẽ lên sóng trở lại và cố gắng phát tiếp…
Thực ra thì các bạn biết đấy những câu chuyện này rất bình thường, chúng luôn xảy ra quanh bạn đấy? có điều bạn chưa bao giờ để ý đến chúng mà thôi...


Chuyện thứ 8

Thang máy


Dạo này tôi phải đi học thêm tại 1 trung cư gần nhà để ôn thi đại học, thực sự thì thời gian hiện tại khá bận rộn. Mọi người biết đấy ở trung cư thì việc leo lên thang máy luôn là chuyện tất nhiên và dĩ nhiên rồi, nếu ko dùng thang máy thì chỉ có cuốc bộ…mà nhà cô tôi học thì ở tuốt tầng 12 lận cuộc bộ thì chỉ có chết. Câu chuyện này xảy ra ở cùng trung cư mà tôi đã từng test 1 nghi thức khác và đó cũng ko phải 1 trải nghiệm thú vị gì, nhưng đó lại là 1 câu chuyện khác.

Ngày hôm đó do buổi chiều trường tôi bắt trực nhật nên không thể học thêm theo lịch bình thường là buổi chiều ở trung cư được thế nên chúng tôi bị ép học vào buổi tối. Trời dạo này rất nóng ngay cả khi màn đêm buông xuống thì khí trời cũng chẳng dịu bớt đi, thậm chí là oi bức thêm là khác vì bức xạ nhiệt từ đất sau cả ngày nắng dài. Lúc đó đã là gần 8h tối điện thì bị cúp, tôi thực sự muốn nhổ vào đám sửa đường dây điện. Điện bị cúp nhưng trung cư vẫn có máy phát và tôi cũng chả nhận được tin nhắn cô cho nghỉ từ lũ bạn mình dù đã cố tình đi trễ giờ. Và vị vậy lúc này tôi chỉ có 2 lựa chọn? 1 là ở nhà chết nóng 2 là cuốc bộ lê lết đến trung cư và hưởng ké quạt ở đó. Cuối cùng như các bạn đã đoán ra tôi chọn phương án 2.

Đường đi đến đó thực ra cũng ko tối lắm vì các cửa hàng sửa xe và bán hàng tự chọn vẫn đang chạy máy phát điện và xung quanh thì nên đang được sử dụng rất tích cực. Song thời tiết là cả 1 vấn đề trời oi bức vô cùng, tôi rút điện thoại ra và nhìn vào đồng hồ đã trễ hơn 10 phút song tôi cũng chậc lưỡi thôi kệ vì đã chễ thì chạy cũng vẫn chễ thêm thôi, mà chạy trong 1 ngày không có đèn đường và nóng thế này có mà hâm, tôi bật điện thoại và xem face creep xem có gì thú vị không. Và cứ thế tôi dán mắt vào điện thoại mà đi đến chỗ học theo quán tính vì tôi đã quen đường này lắm rồi.

Sau khi vô được sân gửi xe của khu trung cư có lối thông lên hàng lang tâng trệt có thang máy tôi mới rời mắt khỏi điện thoại và nhận ra 1 điều khá kỳ dị. Bạn biết đó trung cư này luôn có máy phát và khá đông người nhưng lúc này khi tôi ngước lên thì hầm gửi xe tối om và gần như không có chiếc xe nào, và tôi cũng nhận ra xung quanh im ắng lạ thường.
Lúc đó tôi cũng khá rùng mình khi nhớ về chuyện nghịch dại của mình ko lâu trước đây về con búp bê và cả trò thang máy nhưng nghĩ lại là chắc bàn dân thiên hạ chở nhau đi ra biển chốn nóng hết rồi nên thôi. Thực ra tôi đã tình xoay mình bước về vì tôi đã đinh ninh sẽ đổ tội cho cúp điện và nghỉ học nhưng tôi bỗng nhìn thấy ánh đèn led màu đỏ và cam của thang máy ở xa. Chẹp lưỡi tôi tiền đến 2 chiếc thang máy với mấy con số bằng đèn led là nguồn sáng duy nhất lúc này ở đây – không tính mobi của tôi. Tôi bấm vào mũi tên đi xuống của chiếc thang máy thứ nhất và ngước lên nhìn số tầng nó đang ở 16, tôi chẹp miệng và đi qua chiếc thang máy thứ 2 lúc này đang dừng ở tầng 12 và ấn nút. Trong lúc chờ đợi tôi vẫn đang xem facebook mình và đăng vài stt linh tinh vớ vẩn và chat trên skype như mọi khi. Chờ khá lâu tôi ngước lên nhìn thang máy số 2 thì thấy nó đang dừng ở tầng 6, tôi nghĩ có lẽ là đang có người vào ở trên kia nên xoay qua nhìn thang máy kia. Lúc này bên đó vẫn chưa mở cửa nên tôi lại thở dài ngó xuống điện thoại mình lướt tiếp, thì bỗng có tiếng mở cửa thang máy bên kia, nhưng lúc đó tôi đang đọc đến khúc hay về 1 cậu chuyện kinh dị vào những ngày nắng nóng này nên chẳng dám nhúc nhích và chấc lưỡi chờ chuyến sau. Nhưng rồi khi tôi ngước lên nhìn thang máy trước mặt mình nhảy xuống lầu 3 thì cũng là lúc tôi nhận ra 1 điều đáng sợ….

…từ bên tay trái tôi ánh sáng màu vàng của đèn trong thang máy thứ 1 vẫn đang rọi ra ngoài, tôi lúc đó nghĩ chắc có người vừa vô nên bước qua và ngó vào trong…Không có ai trong đó cả. Và vì đã quá trễ nên tôi bước vô luôn mắt vẫn dán vào điện thoại. Chờ một chút và tôi vẫn không thấy cửa thang máy đóng lại tôi bỗng hoang mang không lẽ thang máy bị hỏng. Nhưng tôi bỗng nhận ra nút chọn tầng 16 đang sáng đèn trong khi tôi chưa hề ấn vào nó. Tôi bỗng có linh tính không lành tính chạy ra ngoài thì cửa thang máy khép lại nhanh cho'ng. Nhưng lúc này ở trong thang máy chỉ có mình tôi khép nép vào góc căn buồng nhỏ bé này. Thậm chỉ tôi còn ko dám rời khỏi màn hình điện thoại vì tôi biết nếu tôi làm thế tôi có lẽ sẽ thấy những thứ mà cả đời tôi sẽ ân hận – bạn biết đó 4 bức tường của thang máy là những tấm kim loại sáng loáng và nó đang phản chiếu chúng, tôi cũng không biết nữa vì tôi không tin lắm về những đôi giày tôi thấy nơi khóe mắt mình...


http://img833.imageshack.us/img833/867/yozb.jpg

Tôi không biết có thực sự có chúng ở trong đó không nhưng thang máy thực sự ngột ngạt đến đáng sợ, và tôi bỗng nghe thấy 1 bản nhạc nho nhỏ phát ra khi nó đi lên và cả những âm thanh nho nhỏ rì rào mà tôi cũng không rõ là do cảm giác hay là do chúng ở đó… bạn biết đó ở VN này rất hiếm khi thang máy có cài nhạc thường chúng sẽ bị tắt đi, nhưng lúc này tôi đang nghe nó 1 bài hát rất cũ kỹ không lời mà tôi chẳng biết là gì và nghe cũng nhạt nhẽo vô cùng. Âm thanh của bài hát thực sự ra sao tôi cũng không nhớ nữa nhưng nếu miêu tả thì nó dề dà và chậm chạp y như thời gian tôi ở trong cái lồng đó. Và khi đèn thang máy điểm vào số 11 tôi nhanh ***ng ấn số 12 liên tục cầu mong thoát khỏi đây, thậm chí tôi chẳng dám nhìn những gì đang ở đó trong khóe mắt mình. Tôi lao ra khi cánh cửa mở toang và có cảm giác như có như tiềng rì rầm ban nãy đang chửi thề và tiếc nguối. Có lẽ tôi đã an toàn đến lớp học ở thế giới này – vì sao tôi nói thế thì đó là 1 câu chuyện khác – nhưng nói chung tôi biết thế vì nghe được tiếng lũ bạn đang hò hét từ phòng cô tôi.

Chuyên trong buổi học cũng bình thường nhưng đến lúc về tôi mới thực sự sợ hãi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Trung cư này chỉ có 15 tầng mà thôi…
.

.
.

.
.
Tôi tự hỏi mình nếu lúc đó tôi không ra khỏi chiếc thang máy ở tầng 12 thì thứ gì đang đợi tôi ở tầng thứ 16 đó…











Cho đến hôm nay tôi vẫn tự hỏi mình rằng những thư gì đã cùng lên thang máy với tôi bạn biết đó…thang máy chỉ mở cửa chờ khi có người bước ra và bước vô nó thôi….















....

Chúng luôn ở quanh bạn, nhất là những ngày trời nóng thế này bạn biết không? Chúng luôn ra ngoài diễu hành vào những đêm mùa hạ. Bạn biết đó dù bạn ở đâu ngay cả trong thành phố chúng cũng luôn tồn tại quanh bạn, ngắm nhìn bạn và chờ đợi bạn…chờ đợi bạn xảy chân vào thế giới của chúng…

Tắt nến đi…và đừng đốt nến khi cúp điện, bạn biết đó ánh sáng sẽ dẫn dụ chúng và lúc này sẽ chẳng có thứ ánh sáng nào có thể che dấu chúng khỏi đôi mắt bạn…vì ngọn nến đã tắt rồi…

minhthu068
06-04-2014, 14:47
Nhát ma giữa ban ngày kàX_XX_X

sorcerer
06-04-2014, 17:53
Topic nhảm, vote del

kentpy
06-04-2014, 20:20
Topic nhảm, vote del

Thiếu
Vote ban nữa :th_119:
Phải xử thật nặng :th_119:

zzhitsugayazz
09-04-2014, 07:54
Topic nhảm, vote del

sợ tè ra quần rùi hả chị sói lulz...hay tối quá kéo chăn chùm kín đầu mà nóng quá lại bỏ ra, bỏ ra lại sợ cứ thế chùm vô mà thành thịt hấp cả đêm !?
sad#
có 1 chi tiết 1a đã ko viết =]]....là thực ra khi thang máy đi lên điện thoại mất sóng

zzhitsugayazz
14-07-2014, 21:37
Chắc Mai khai tRương lại ha ... Ừm...