- Tốt, bây giờ bắt đầu đấu, ai ghi điểm trước thì thắng.
- Vâng.
Trong căn võ đường rộng lớn có hai bóng người. Chàng trai trẻ hơn thong thả thắt sợi dây của chiếc mũ bảo hộ rồi giơ thanh kiếm tre lên. Ở tư thế trung kiếm, cậu quan sát người đàn ông trung niên và thở dài. Ông ấy áp dụng đúng lí thuyết của bản thân, thượng kiếm mới thể hiện bản lĩnh đàn ông. Dù sao thì việc thắng cha mình đối với Akio là quá dễ dàng. Cậu có thể thấy rõ từng sơ hở trong thế đứng đó. Cách dồn lực, bước di chuyển của ông đều đã quá quen thuộc. Sau khi phân tích ra mười sáu cách để thắng ông, Akio quyết định chọn cách thắng có vẻ khó khăn với cậu nhất. Dù sao cũng không nên để cha tủi vì thua quá nhanh.
Sau tiếng hô bắt đầu, Akio khẽ lách người qua một bên, chỉ vừa đủ để né đòn của cha. Gần như ngay lập tức, Akio tung ra đòn lưng. Trúng. Một tiếng “bốp” chát chúa vang lên. Dù đòn đánh có vẻ khá mạnh nhưng người đàn ông vẫn đứng vững. Akio thầm đánh giá: “Chà, năng lượng dồn lên cánh tay, cơ căng lên, vậy tiếp theo sẽ là… Ha, đành vậy.” Cậu ta bình thản gỡ chiếc mũ bảo hộ ra:
- Vậy là con thắng đúng khô…
CHÁT.
Người đàn ông tát Akio một cách đầy giận dữ.
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, trong chiến đấu không được nương tay. Thắng thì phải thắng triệt để. Còn nữa, thế trung kiếm đó là sao? Chúng ta là danh môn lớn nhất ở Nhật Bản, trong mọi trường hợp đều phải thể hiện bản lĩnh của mình.
- Con hiểu rồi, xin lỗi cha.
- Thôi được rồi, về phòng sám hối đi.
Nói rồi ông đi khỏi võ đường. Akio đi về phòng mình tắm rửa rồi lấy khoai tây chiên ra ăn. Cậu vốn chả hứng thú với việc thừa kế võ đường này, cũng như cái định nghĩa về chiến thắng vinh quang gì đó của bố. Nhưng cậu cũng thấy chẳng cần thiết phải cự tuyệt. Dù sao thì cậu cũng sẽ sống như ý mình, không bị ảnh hưởng bởi ai.
Ngày nào cũng phải luyện tập làm Akio thấy phát ngán. Không phải cậu ghét kiếm đạo, nhưng vì không có một đối thủ xứng tầm. Cậu luôn phải nương tay với mọi người. Cha Akio dù tự hào về tài năng của con mình, nhưng ông cũng luôn điên tiết vì tính ôn hoà của Akio, hay còn được ông hiểu là nhu nhược. Nhất là khi cậu chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến lời nói của ông. Nhưng biết làm sao được, Akio không còn là đứa trẻ dễ bảo nữa rồi. Nó đã lớn và trở nên mạnh mẽ, đến khi giật mình nhận ra thì Akio đã vượt qua ông. Và nó sẽ còn tiến xa hơn nữa.
Nếu thấy người thừa kế của mình đang nằm ăn khoai tây chiên trong giờ hối lỗi thì cha sẽ phản ứng thế nào nhỉ? – Akio nghĩ thầm. Mấy hôm nay cậu thấy buồn chán đến cực điểm. Vào năm học đã ba tháng mà Akio chưa đến trường. Đối với Akio ngay cả việc đi học cũng nhàm chán. Đến kì thi thì vô thi rồi về. Như thế có vẻ tốt hơn. Nhưng chỉ được ba tháng cậu đã thấy chán. Bất giác Akio mở tấm thẻ lên. Một mớ thông báo của trường hiện ra. Chịu thôi. Akio lơ đễnh nhìn lướt qua. Bất ngờ có một thông báo khiến cậu sững người. Nội dung là: “Kamiya đã được chọn làm nhà trưởng nhà Lục.” Tiếp theo là tin nhắn của Yamichi: “Quay lại trường ngay lập tức.”
Một nụ cười thích thú hiện lên trên gương mặt Akio. Cuối cùng thì chuỗi ngày nhàm chán cũng đã chấm dứt. Việc mà Yamichi cố ngăn chặn rốt cuộc đã xảy ra. Những ngày sắp tới sẽ vui vẻ lắm đây.
Akio ngay lập tức thu dọn vài món đồ quen thuộc, dốc tất cả các bọc khoai tây chiên còn lại vào ba lô, nhét tấm thẻ vào túi rồi bước ra ngoài.
Cha Akio ngạc nhiên khi thấy cậu đi ra ngoài.
- Con đi đâu đấy?
- Con sẽ đến trường ngay bây giờ.
- Chẳng phải con nói không muốn đến trường sao?
- Đó là hôm qua, còn bây giờ con phải đi.
Cha Akio không hỏi nữa. Ông im lặng nhìn cậu đi ra vườn.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi bạt mọi thứ ra, ở chính giữa là một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng đậu ngay giữa vườn nhà ông. Rồi một người đàn ông bước xuống, nói:
- Xin lỗi, ở đây ai là Akio-san, nhà trưởng nhà Cam ạ? Chúng tôi theo yêu cầu đến đón cậu về trường.
- Tôi đây, dịch vụ vận tải nhanh nhẹn quá nhỉ. – Akio bước lên chiếc trực thăng.
Rất nhanh chóng, chuyến bay khởi hành. Ai biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.
End chap 6.
P/s: Lại một chap ngoài dự tính.
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 13-01-2013 lúc 22:20.