Thích Phantom có Phantom

3. Phantom
Gục chết trong sự chờ đợi...



Anh dừng lại bên bình nguyên đầy tuyết trắng và cơn gió mạnh lay động đám thông mãi không ngừng. Tuyết mỏng manh rơi rơi đếm thời gian, thân xác tinh khôi buông xuôi phủ kín một vùng rộng lớn.


Buông xuôi trong cái chết, trong tuyệt vọng.


Còn tôi, Phantom, hình như đang tê liệt vì cảm giác sống.



Đã bao nhiêu trận tuyết rơi thế này, mỗi hạt tuyết là một lần lặp lại. Đã bao nhiêu mùa đông đến thế này, mỗi mùa đông là một chút lãng quên. Vạn vật ngoài kia hình thành và luân chuyển không ngừng. Từ khi mở mắt nhìn cuộc đời đến nay đã một nghìn một trăm hai mươi năm, còn trận chiến cuối cùng cũng kết thúc cách đay cả trăm năm. Sự lão hóa không tồn tại, tuổi hai mươi kéo dài không kết thúc và anh vẫn đứng đây.


Đợi.


Ước gì ta có thể lãng quên.


...


Cách đây mười năm nữ thần thời gian Rhinne đã thức tỉnh, lần cuối cùng sau đó biến mất chẳng để lại lời giải thích nào. Maple World vẫn thế, con người vẫn thế, không có gì thay đổi. Ngày tháng cứ chậm chạp trôi qua theo đúng lộ trình đã định, còn thế giới tươi đẹp trong quá khứ mà Người hứa sẽ mang nó quay trở lại vẫn chẳng thấy tăm hơi.


Mất hút chốn khôn cùng.


Liệu có phải Rhinne cũng bỏ mặc thế gian này?


Nếu vậy cái tuổi hai mươi của anh sẽ kéo dài mãi mãi.


Giương đôi mắt buồn nhìn vạn vật già cỗi, héo úa rồi lụi tàn, biến mất như chưa hề tồn tại. Còn anh và các Hero khác vẫn sống.


Chờ đợi. Vẩn vơ.


Vô định.


...


“Cậu là một Hero, một trong năm người xuất sắc nhất. Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ thế giới này.”


“Cậu phải bảo vệ sự bình yên của Maple World, bảo vệ thiên đường hoản hảo mà Rhinne đã ban tặng cho con người. Một năm, mười năm, trăm năm hay vạn năm. Cậu phải sống cùng với Maple World.”


Nhưng khi thiên đường ấy bị lãng quên và thế giới tốt đẹp kia chỉ còn mờ mờ trong ký ức thì cuộc sống của chúng tôi là chuỗi ngày chờ đợi và hy sinh không bao giờ kết thúc.


Thật chẳng biết mục đích tồn tại là gì nữa.


Tại sao mọi người được quyền sống cho riêng mình, còn chúng tôi thì không?


Nực cười!



...


Và khi thời gian trôi đi không dừng lại, con người dần cảm thấy mệt mổi. Hôm qua anh gặp Mercedes. Đôi mắt xanh trở nên đờ đẫn, thâm quầng. Gương mặt xinh đẹp hốc hác đi. Mái tóc rối bù và nụ cười mê dại của Freud.


Freud thật khôn ngoan khi lựa chọn cái chết.


Tuyết rơi. Lại rơi nữa rồi. Giữa ngày đông lạnh lẽo chỉ có nỗi cô đơn đến khôn cùng và môt thi sĩ tự ngồi tả cảnh cho bản thân mình.


Sao tôi cứ phải nhớ hoài những điều đã xảy ra suốt cả nghìn năm? Chúng làm tôi mệt mỏi. Sợ hãi và dao động.


Tôi bỗng thấy như mình chưa bao giờ được sống một tuổi trẻ đúng nghĩa.



Một giọt mưa chảy trên má anh, ấm nồng và mang vị mặn chát.


Tôi muốn rời bỏ thế gian này.


Đi đến một nơi không còn cảm xúc!