Sau một hồi ngồi *tụng* fic của nàng thì tôi thấy nó cũng hay mà :3 Viết tiếp đi, đừng drop phí lắm ý.
Umh, trong sáng và nhẹ nhàng là ấn tượng đầu tiên. Nàng tả cũng được đó chứ, nếu chú ý chi tiết hơn thì sẽ hay hơn. Ví dụ nhé:
Sau khi tạm biệt Kawahara, Kamiya mới có thời gian ngắm nhìn kiến trúc trước mặt mình. Lối vào được trồng một hàng cây hai bên khá đẹp. Toà nhà to lớn đến nỗi Kamiya chỉ nhìn được một phần. “Ít nhất cũng trên hai mươi tầng.” – Kamiya thầm nghĩ – “Đáng lẽ mình không nên ngạc nhiên, nơi này có sức chứa trên hai ngàn người cơ mà.” Đúng thế, toà nhà, không, phải nói là một cao ốc, với kiến trúc độc đáo, đứng sừng sững giữa một không gian rộng lớn, xung quanh là các sân thể thao, hồ bơi, công viên. Được sống ở một nới thế này chắc hẳn là mong ước của nhiều người. Trừ việc… cả toà nhà được sơn màu xanh lá chói chang, ít ra là dưới ánh sáng buổi chiều tà. Kamiya cười đau khổ. Đừng nói căn kí túc xá nào cũng sơn màu đại diện cho nhà đó nhé. Thật không thể tưởng tượng nhà đỏ sẽ thế nào.
Tả qua góc nhìn của Kamiya là ổn. Tuy nhiên nếu nàng chỉ nói *hàng cây hai bên khá đẹp* thì hơi sơ sài. Nếu nói nó là cây gì, nó đẹp thế nào, nó thẳng hay cong, hình gì... thì sẽ hay hơn.
Tức là muốn tả hay không khó, chỉ cần tưởng tượng thật chi tiết và tả cho rõ ra là dc thôi
Từ ngữ thì chẳng cần phải hoa mỹ quá. Đơn giản mộc mạc thôi đôi khi lại hay. Chú ý các lỗi lặp từ nhé.
Takoshi ngồi một mình trong phòng, lướt deep web. Sau hôm đó, có vẻ ai cũng đang lo âu. Còn với cậu thì mặc kệ, đến đâu thì đến. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên làm cậu giật mình. Khi biết người đến là Yamichi, Takoshi vội vàng mở cửa.
- Chị không làm phiền em chứ? – Yamichi liếc nhìn trang web cậu đang mở.
- À, không, ờ… - Takoshi vội tắt tab đang mở.
Yamichi ngồi xuống chiếc ghế tựa trong phòng. Cô nhắm nghiền mắt như thể cần một quyết tâm rất lớn trước khi nói ra điều cô muốn nói.
- Thực ra có điều này chị muốn nói với em.
- Em không phiền nghe, nhưng tại sao lại là em? Những người kia chị có nói không?
- Thật là… chịu thua em đấy – Yamichi thở dài – Em nghĩ thế nào về cuộc thi này?
- Cuộc thi vớ vẩn của một gã rảnh hơi. Để đem đến kết cục cũng nhảm nhí không kém.
Sau câu nói của mình, Takoshi có thể nhìn thấy Yamichi đang run rẩy. Những bó cơ căng cứng rung lên trong nỗi sợ hãi cùng cực.
- Nếu… thắng hay thua cũng đều chung một kết cục thì sao?
Nếu đây là điều Yamichi sợ hãi, thì rốt cuộc nó có gì kinh khủng?
- Sao chị lại nghĩ thế?
- Chị đã đọc được… mơ hồ, không rõ ràng, nhưng đó là tất cả những gì chúng ta có lúc này. Toàn bộ hồ sơ của các nhà trưởng trước đây đều bị xoá sạch, chị bắt buộc phải nghi ngờ.
- Cùng lắm là chết thôi mà – Takoshi nhún vai – Chả lẽ hắn có thể làm gì đó kinh khủng hơn cái chết?
- Em có thể nghĩ thế, nhưng chị thì khác – Yamichi bất ngờ hét lớn – Chị đã kéo các em vào việc này, chị cần có trách nhiệm.
Takoshi sững người nhìn Yamichi, sau đó cậu lúng túng đảo ánh mắt sang hướng khác. Rõ ràng Yamichi rất nghiêm túc.
- Chị đừng có nhắc chuyện ngày xưa nữa. Vả lại đó là do em tự quyết định. Vậy chị muốn gì khi nói chuyện đó với em?
- Dù sao thì, chúng ta cũng phải thắng. Vì thế chị cần em dạy cho mọi người cách chiến đấu và tự vệ.
- Xem ai nói kìa – Takoshi phá lên cười – Kiếm sĩ mạnh nhất trường bảo một kẻ lúc nào cũng rớt từ vòng đầu như em dạy cách chiến đấu à?
- Chúng ta không có thời gian cho việc luyện tập bài bản, vì thế các kĩ năng và kĩ xảo của em sẽ hữu dụng hơn.
- Nhưng mà, phát triển siêu năng lực không tốt hơn à?
- Dùng siêu năng lực rất tốn sức. Phát triển thể lực sẽ giúp tăng giới hạn sử dụng siêu năng lực. Vả lại chị không an tâm về việc quá dựa dẫm vào siêu năng lực – Yamichi cắn môi.
- OK. Khi nào bắt đầu?
- Sớm nhất có thể.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Yamichi rời khỏi, Takoshi cũng ra ngoài đi dạo. Nói là ra ngoài chứ thực chất cũng chỉ là quanh quẩn trong toà nhà. Takuei đã cảnh báo về việc ra ngoài một mình rất nguy hiểm, Takoshi cũng không muốn làm tình hình rối thêm.
Toà nhà rất rộng. Những hành lang trắng xoá trải dài và đan xen vào nhau làm ai đi vào lần đầu cũng có thể bị lạc, kể cả khi có sơ đồ. Takoshi biết rõ toà kiến trúc này không có ở trường trước đây. Còn bây giờ, qua cửa sổ, cậu biết nó nằm giữa sân vận động số 2 và hội trường A, nơi diễn ra mọi hoạt động lớn của trường. Ai hay cái gì xây nó cậu không quan tâm, nhưng với đánh giá của bản thân thì người thiết kế toà nhà này khá đơn điệu. Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Takoshi quyết định tìm Akio đấu vài trận cho bớt chán.
Khi đi ngang sảnh chính. Takoshi ngạc nhiên thấy Akio và Kamiya đang ngồi nói chuyện. Sau đó, Kamiya đứng dậy rời đi. Cô lướt qua Takoshi mà không có chút phản ứng.
Takoshi đi đến chỗ Akio ngồi và nhanh như cắt, cậu rút con dao giấu trong thắt lưng đâm tới. Akio khẽ lách người tránh cú chém đó trong gang tấc. Rồi bằng một hành động còn nhanh hơn Takoshi, Akio nắm lấy cổ cậu vật xuống sàn. Tay trái Akio giữ chặt thắt lưng Takoshi, tay phải giữ cổ áo cậu. Takoshi ngã xuống, cúc áo bung ra. Akio nằm đè lên Takoshi, hai gương mặt cách nhau trong gang tấc.
- Tôi nhìn thấy cậu đấy.
- Chả vui tí nào cả.
Nói rồi Takoshi trở về trạng thái bình thường. Cậu ngồi phịch xuống cái ghế đối diện Akio, thiếu điều phá hỏng cái ghế.
Akio nhìn khuôn mặt ức chế của Takoshi, cười khúc khích.
- Nếu cậu cứ dựa vào năng lực của mình, cậu không thể mạnh hơn đâu.
- Anh không dựa vào năng lực của mình chắc. Vừa rồi…
- À, Kamiya nhờ tôi dạy kiếm thuật ấy mà.
- Hmmm… Suy nghĩ của nhiều người giống nhau nhỉ.
- Ngày mai sẽ bắt đầu đợt tập huấn địa ngục – Akio bật cười – sẽ thú vị lắm đây.
End chap 17
Yami đã trở lại và ăn hại hơn xưa . Nói tóm lại là vẫn quá lười để sửa lại những điểm yếu. Mà ai thấy chap này nhảm nhí thì đúng rồi đó. Bản thân mình còn chả dám đọc lại . Ờ, ngắn nữa . Cốt truyện càng ngày càng khó hiểu và khó kiểm soát nữa
Lần sửa cuối bởi bonghongdammau, ngày 28-02-2013 lúc 14:42.