Xem kết quả Bình chọn: Các bạn thấy tác phẩm này như thế nào

Người bình chọn
38. Bạn không thể bình chọn trong Bình chọn này
  • Hay

    27 71.05%
  • Bình thường

    5 13.16%
  • Quá kinh khủng

    6 15.79%
Trang 1 của 16 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 154
  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12

    [Fact or Fake] Truyền Thuyết MapleStory












    FACT OR FAKE PRESENT





    The War Of History | QUYỂN 1: HUYỀN THOẠI THẾ GIỚI MAPLE STORY





    Opening



    Links :

    CHAP 1-2

    CHAP 3

    CHAP 4

    CHAP 5-6

    CHAP 7

    CHAP 8

    CHAP 9

    CHAP 10-A

    CHAP 10-B

    CHAP 11

    CHAP 12

    CHAP 13

    CHAP 14-A

    CHAP 14-B

    CHAP 14-C

    CHAP 15

    CHAP 16

    CHAP 17

    CHAP 18

    CHAP 19

    CHAP CUỐI


    Xin để lại lời bình sau khi đọc :3












    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 07-06-2016 lúc 19:35.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    128
    Rep Power
    12
    quá hay yolooooooooooooooooooooooooo
    (mặc dù chưa đọc được 1 chữ ...)
    NẾU BẠN TỐT VỚI TÔI THÌ NGƯỜI KHÁC CŨNG VẬY... THỰC TẠI VÔ CÙNG KHẮC NGHIỆT... NÓI DỐI CŨNG NHƯ 1 DẠNG LÒNG TỐT, VẬY NÊN LÒNG TỐI CŨNG CHÍNH LÀ DỐI TRÁ !!!

  3. #3
    Tiếp đê! Tui thích rồi đấy

  4. #4
    Thích mấy thể loại truyện như vầy. Khi nào có chap mới thế?

  5. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 1

    _ “Hấp !” – Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng ….

    Sâu bên trong khu rừng nọ, tiếng súng nỏ hùng dũng vang vọng đi khắp nơi. Tại đấy, từng con hình nộm rơm gãy rạp xuống, nằm yên vị dưới chân của một cô gái trẻ. Tóc cô bay phấp phới, bám lấy một lớp bụi mỏng. Cô nhếp mép, mắt nhìn chung quang rồi lập tức xông vào một con hình nộm khác với tốc độ ánh sáng. Chưa đến một giây, nó đã bị cắt ra làm ba, lăn long lóc chạm vào chân của một đứa trẻ. Nó ngước mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ :

    _ “Nữ hoàng ! Người thật tuyệt vời ! Con ước mai sau con cũng giỏi được như người !” – Mắt nó sáng rỡ, long lanh nhìn cô.
    _ “Tất nhiên rồi” – Cô cười nhìn nó. Đấy là một đứa bé đầy năng động, hôm nào nó cũng xem cô tập luyện và đôi khi múa máy tay chân theo cô. Bên trong nó, một tố chất cung thủ sáng ngời, kể cả cô cũng phải ngạc nhiên.

    Từ đằng sau, một người phụ nữ hớt hải chạy đến.

    _ “Thưa nữ hoàng, thưa nữ hoàng ! Người có khách ạ” – người phụ nữ cuối đầu trước cô, không để ý đến bóng dáng bé nhỏ đang đứng đó.
    _ “Mẹ ơi !!! Người sẽ dạy con trở thành một cung thủ đấy !!!”
    Một giọng nói nhỏ thốt lên, nó khiến cả cô và người phụ nữ lạ ngạc nhiên nhìn nó. Bà sửng sốt :
    _ “Athena ! Sao con lại ở đây, đừng làm phiền nữ hoàng tập luyện chứ !”
    Cô nói từ tốn :
    _ “Không sao đâu, ngươi có thể cho nó đến đây, ta không thấy phiền đâu” – Quay xuống đứa bé con, cô nói – “Hãy để đến khi ngươi thực sự trưởng thành nhé, ta hứa sẽ rèn luyện ngươi thành một cung thủ thực thụ”
    _ “Người hứa nhé !” – Nó cười tít mắt, vẻ đầy thích thú trả lời cô. Người phụ nữ nhìn nó, nhìn nữ hoàng, ánh mắt có chút ái ngại, chút buồn phiền nào đó.

    Quay lại với người phụ nữ, cô hỏi :

    _ “Ngươi nói, ai muốn gặp ta ?”
    _ “Thưa, là tướng sĩ Aran ạ ….”

    Một cơn gió lướt nhẹ qua, cánh hoa anh đào bay đi phấp phới, rải rác khắp mọi nơi. Đưa tay đón lấy một cánh hoa anh đào nhỏ, Aran cười và lẩm nhẩm _ “Làng yêu tinh đây sao ?”. Trước mắt cô giờ đây, là cây hoa anh đào khổng lồ, xung quang là bọn trẻ đang vô tư nô đùa. Nếu như BlackMage dám động vào mảnh đất này, ắt hẳn ngàn đời họ sẽ mãi không tha thứ cho hắn. Chính cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

    -Vút-
    Thoắt cái, Mercedes – nữ hoàng yêu tinh, đã đứng trước mặt cô.
    Mắt Aran chợt trở nên long lanh. Cô òa khóc, ôm chầm lấy Mercedes. Mercedes cũng không nói gì, chỉ mong cho Aran vơi đi được nỗi buồn.

    * * *

    “Nào, kể cho mình nghe đi, đảm bảo sẽ bớt buồn mà” - Mercedes năn nỉ
    “Nhưng mình chẳng buồn muốn kể nữa.” – Aran ũ rũ
    “Thôi nào Aran !!!!!!!” – Mercedes tiếp tục nài nỉ
    “Được rồi, được rồi.” – Nhấp môt ngụm nước, Aran nói –“ Lúc đó mình đang luyện tập ở rừng trúc, tự nhiên bọn chúng xông vào, mình ngăn chúng nhưng không được, rồi chúng thiêu rụi cả làng, còn mình chạy trốn, hết chuyện.”
    “Trời, kể chuyện gì kì vậy, không hấp dẫn gì hết trơn.”
    “Làng người ta bị chúng thiêu rụi mà cậu muốn nghe chuyện hấp dẫn là sao hả ?”

    -Roẹt-
    Từ sau lưng Mercedes, một cái bóng ẩn hiện cất lên lời. Tức thì cô giương vũ khí, chiếc mũi tên nhọn hoắt suýt nữa cắm thẳng vào cổ cậu. Nhìn kỹ lại người đứng trước mặt mình, Mercedes mừng rỡ reo lên :

    “A !!!!! Là Freud đấy hả !!! Cậu đến đây lúc nào vậy !?”
    “À cũng vừa tới thôi..” – Freud đáp.

    Cả một buổi chiều, Freud và Mercedes nói chuyện sôi nổi. Chỉ riêng Aran, cô ngồi im lặng. Khi nhìn vào Freud, ánh mắt của cô trông căm hờn, như muốn ăn tươi nuốt sống lấy cậu. Nhưng cậu trai trẻ ngây thơ, vô tình không biết.

    Chợt Aran lẳng lặng đứng lên. “Ơ cậu ra về à, cậu mới tới mà..!” – Mer hỏi. Bứt nhẹ một nhánh cây dâu đang vươn dài trên sân, Aran cài nó lên tóc Mer.

    “Tới giờ tớ đi luyện tập rồi, Black Mage sẽ không tự rút quân khỏi mảnh đất này đâu cậu nhớ chứ! Tớ đi nhé..” – Cô gượng cười.
    “Thưa nữ vương, nữ vương !!!!!!” – Người phụ nữ lúc nãy chạy đến bên Mercedes
    “Có chuyện gì, bình tĩnh nào…” – Mercedes tỏ vẻ thắc mắc
    “Bọn chúng,…bọn chúng…!” – Người phụ nữ sợ hãi ấp úng
    “Bọn chúng !!?” - Ầm !!!!!!!!!!!! – Ngay lúc Mer vừa hỏi, một vụ nổ đột nhiên xảy ra. Ẩn sau làn bụi dày, một toán quân lũ lượt nối đuôi nhau kéo vào lãnh địa của Mercedes.
    Aran đùng đùng tức giận, đứng phắt dậy quát vào Freud.
    "Quả không sai ! Tôi biết thể nào cậu cũng phản bội Mercedes !"
    “Tại sao cô lại nói như vậy, tôi không có làm gì hết !!” – Freud to tiếng cãi lại, chính cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra
    “Chứ còn gì nữa, chính ngươi là một trong đám tay sai của Black Mage. Dù cho có là bạn của Mercy, ta biết thế nào ngươi cũng sẽ mang quân vào đây thôi !” – Aran quát
    "Không phải do ta mà! Ngươi thôi nói nữa đi!”. Vội quay sang Mercedes, Freud khẩn thiết nói: “Không phải là do mình… xin cậu…”, chờ lấy sự đồng cảm của cô.
    Cô im lặng. Nhìn vào bọn tay sai đang áp đảo chính dân làng của mình, cô nắm lấy tay Aran, lao vào bọn chúng.

    * * *

    Lửa tốc lên, bốc cháy hừng hực. Cuộc chiến căng thẳng này cứ kéo dài, dài, dài, dài mãi không thôi.

    Thời gian vẫn trôi dài đăng đẳng. Những tiếng “keng keng”, “ầm ầm” vang đi khắp vung trời. Mercedes gồng lên gần như tất cả nội lực. Mũi tên của cô xuyên tạc qua cả cánh rừng. Đi theo hỗ trợ cùng cô là 3 bậc thầy yêu tinh, cố gắng hết sức không để lũ yêu quái ấy chạm vào người của Mer.

    Không thể được…

    Không thể hạ chúng được… Chúng quá đông, kéo vào như lũ. Chúng đập, đốt tất cả những căn lều mà chúng đi qua.

    Sâu trong cánh rừng, có một túp lều nhỏ, bên trong là đám trẻ con run sợ, đến cả khóc cũng không dám bật lên một tiếng nào.

    -Rạp-Rạp-Rạp-
    Mỉa mai thay, chúng thấy nó, thấy căn lều với những sinh linh đang run rẩy trong đấy. Một đứa bé bạo dạn nhìn ra ngoài lỗ hổng nhỏ. Nó bỗng rụt cổ lại, mếu như sắp khóc, giọng khàn đi: “Không được rồi... không được rồi… chúng tới đấy… chúng tới đấy...!!”. Cả căn lều giờ đây đầy những tiếng mếu của lũ trẻ, thậm chí có đứa khóc lên, nắm lấy tay nhau mà cầu nguyện. Thật đáng thương

    Trong số đó, một đứa nghén răng, xông thẳng ra ngoài lều. Trước mặt nó, một con quái thú to lớn với con mắt đỏ hõn như máu.

    Ngu ngốc, chẵng những nó không hề sợ, nó can đảm dang rộng cả hai tay, thét lớn:

    “Đừng hòng động vào bạn của tao, lũ quái vật bẩn thỉu !!”

    Trong căn lều, một đứa khác nói vọng ra: “Cậu điên rồi à Athena !!! Nó sẽ giết cậu mất !!!”

    Nó không bận tâm, ánh mắt sắc bén của nó nhìn thẳng vào đôi mắt của con quái vật. Con quái thú liền gầm rú lên ghê tợn, nó láy vuốt tấn công vào Athena. Nhắm nghiền con mắt lại, Athena chờ lấy kết cục thảm họa đến với nó. –Roẹt- chỉ sau một khắc, tiếng kêu sắc bén ấy làm rợn cả người bọn nhỏ. Chúng khóc thét, run lẩy bẩy hoảng sợ.

    Con quái vật ngã gục xuống, máu bắn tung tóe khắp nơi, bám đầy trên mình của cô bé nhỏ. Aran đã kịp ra tay trước. Cô đã đến kịp lúc trước khi nó làm Athena bị thương. Nó ngã khuỵu, khóc thút thít. Bạn bè nó giờ mới tỉnh lại, bò ra khỏi lều, ôm lấy Athena mà khóc liên hồi. Aran bước đến, vỗ nhẹ lên đẩu Athena: “Cháu dũng cảm lắm, ắt sau này sẽ trở thành một chiến binh thực thụ”.

    Nó nín khóc, ngẩng đầu nhìn cô: “Cháu muốn là một cung thủ”
    Ánh mắt long lanh, vẻ kiêu sa quen thuộc ấy không làm cô nhịn được cười
    “Tất nhiên rồi…Cháu sẽ là một cung thủ thực thụ”.

    * * *

    CHAP 2

    Binh lính kéo vào ồ ạt, thậm chí bây giờ còn đông hơn lúc nãy. Những cung thủ mạnh mẽ nhất giờ cũng đã kiệt sức, mồ hôi thi nhau đổ trên lưng, vườn địa đàng bây giờ bốc cháy mãnh liệt, trận chiến này có vẻ như không còn có thể cầm cự lâu hơn được nữa.

    “Nữ vương, thần dân của người đã tản đi hết rồi ạ”- Một trong 3 vị thầy đến bên Mercedes.
    “Tốt ! Các ngươi cũng nên đi đi”
    “Sao cơ ạ !! Thưa…thưa nữ hoàng… có gì nhầm lẫn ở đây phải không ạ !!? Tôi không thể rời người chạy khỏi đây được”. – Bà ta ngạc nhiên tột độ
    “Lời nói của ta là mệnh lệnh, ngươi hãy rút khỏi đây mau” – Mercedes cố gắng gằn mạnh từng chữ, tay vẫn không ngừng xuyên tạc lũ quái thú cứng đầu.
    Bà ta im lặng, gắng nấn ná tại chiến trường càng lâu càng tốt.
    “Ta bảo các ngươi hãy đi mau đồ cứng đầu !!!” Mercedes quát lên, lần đầu cô quát to tiếng như vậy. Bà ấy ngạc nhiên, đến buồn rầu và lủi thủi bước đi.
    “Hỏa thiêu !!!” Freud gầm lớn, con rồng đằng sau phóng lửa ngùn ngụt, đốt cháy tất cả những con quái thú trên đường đi. Dừng chân lại ngay bên Mercedes, cậu nói: “Mình không hề biết gì về việc này cả, Mercedes”. Cô không trả lời, vô tâm chạy đi nơi khác. Freud sững sờ không biết làm gì hơn.

    (Bằng mọi cách, ta chứng minh cho Mercy thấy)- Nghĩ rồi, Freud nhảy lên lưng con rồng, hết sức tấn công bọn lâu la. Phía bên kia, Aran cũng đang “chăm sóc” chúng mạnh mẽ và quyết liệt. Cô hùng hổ lao vào chúng cắt từng con, từng con làm hai ba khúc một. Chỉ còn lại một vài con trước mắt cô. Bụi bốc lên tỏa mịt mù, tất cả chỉ thấy một màu xám xịt. Không cần phải là bạn thân của cô, ai cũng đều biết được tuyệt chiêu xoay đao đáng nể Aran đã phải luyện tập hàng tháng trời. Gồng lên hết cả công lực, cô nghiến răng quyết kết liễu chúng. Freud thảng thốt, ngay sau bọn quái thú ấy lại chính là Mercedes đang lao vào. Nếu cứ tiếp tục như thế, e là Aran sẽ cắt đôi người của Mercedes mất. Freud tức tốc nhảy lên mình Alfrien, phi một cước thẳng vào mình của Aran. Bất ngờ, cô bị văng ra một quãng xa và đâm sầm vào gốc cây anh đào to lớn. Nghe động, Mercy quay sang và thấy Aran đang nằm sóng soài ngay dưới gốc cây ấy. Gồng mình lên, Mercedes bật tung lên giữa không trung và xoay mình tạo ra bão tiễn. Những con quái thú ấy nối đuôi đổ gục xuống. Thoắt chốc, không còn thấy sự hiện diện của chúng trên mảnh đất này nữa. Mercy chạy ngay lại bên Aran và nắm lấy tay cô.

    “Aran à, Aran!! Cậu có sao không !!?”
    “Không sao đâu mà…cậu nghĩ tớ là ai vậy” – Aran cười, cố gắng trấn an Mercedes. Phủi lấy lớp bụi mỏng bám trên mặt cô – “Tớ là Aran huyền thoại cậu không biết sao ?” Hơn ai hết, Aran hiểu, tuy là một nữ hoàng nhưng Mercedes vẫn tồn tại nét ngây thơ trong cô. Nói gì thì nói, Mercedes cũng chỉ có 180 tuổi mà thôi.

    Bất chợt, Aran quay phắt sang Freud, nhìn cậu với con mắt căm hận.

    “Quả không sai, chính cậu là người đã phái cái binh đoàn chết tiệt đó tới”
    “Tôi không có !!Thật sự là tôi không có !!” – Freud như muốn nổi điên, cậu cố gắng thuyết phục Aran bằng mọi cách.
    “Vậy cậu giải thích thế nào với cú đá lúc nãy đây ?” – Lột phần giáp eo ra, cô mở hờ phần bụng còn in hằn vết chân của Alfrien bây giờ còn rỉ máu. Nhìn vào đó, Mercedes ngạc nhiên thốt lên:
    “Thì ra đó chính là cậu” – Mercedes quát lớn – “Tại sao cậu là làm như vậy…tại sao…TẠI SAO HẢ !!!”. Nước mắt cô giàn giụa, vô thức chảy ra. Không kìm được bản thân mình, đánh thùm thụp vào ngực Freud.
    “Không phải !! Tôi làm vậy vì muốn bảo vệ Mercedes !!” – Freud kìm lòng không được, nói với Aran.
    “Lí do, lí trấu. cậu muốn bảo vệ Mercedes sao từ đầu lại đem quân đến”.
    “Đã bảo là không phải do tôi mà !!!!” – Cậu thực sự phẫn nộ, không thể chịu đựng sự chèn ép của Aran được nữa. Không muốn phải dây dưa, cô gượng đứng dậy, nắm lấy tay Mercedes: “Đi nào Mercy, chúng ta không thể tin tưởng vào hắn ta được nữa”. Cậu cũng nhanh nhẹn chộp lấy tay cô: “Mercedes, tớ xin cậu, tin tớ lần này đi được không…?”. Nước mắt cậu chảy xuống, van nài Mercedes một sự đồng cảm.

    Lạnh lùng gỡ bàn tay của Freud ra, cô quay gót bước đi không ngoảnh lại. Freud ngã sụp xuống, nước mắt trào ra tuyệt vọng. Cậu cười nhẹ “Phải rồi, chính Phantom, chính hắn đã cảnh báo cho mình, nhưng mình lại không nghe”. Tim của cậu tan nát, cậu ngã phịch xuống, nằm dài trên làn cỏ bị cháy xém. Nóng, nóng lắm, nhưng có còn gì đau khổ hơn lúc này nữa cơ chứ. Trong cậu, tất cả niềm tin đã sụp đổ. Hết rồi, hết thật rồi, những gì cậu làm đều sai trái. “Quả không sai, chính cậu đã phái binh đoàn đó tới”, “Thì ra đó chính là cậu”, “Tại sao cậu lại làm như vậy”. Những câu nói ấy quay cuồng trong đầu cậu. Quá mệt mỏi rồi, không thể chịu đựng hơn được nữa. Cậu ngất…

    * * *

    Mercedes lê từng bước chân uể oải, thể xác lẫn thinh thần cô như vừa chống chọi một cơn bão lớn. Aran bất giác ngồi phịch xuống: “Ôi…cái eo của tớ… không thể đi nổi nữa rồi…”. Mercedes cũng ngồi xuống, gương mặt cô bất thần, không nói một câu.

    -Ầm-Ầm-Ầm-
    Những tiếng động lạ đột dưng ập đến, như những tiếng sóng, mỗi lúc lại một kêu lớn hơn. Aran mắt nhìn láo lia, đứng phắt dậy, đề cao cảnh giác, mặt cho cái đau tung hoành trong cơ thể cô. Vì cô biết, cô phải bảo vệ Mercedes, một đứa trẻ giờ đang bị tổn thương.

    Trên mặt đất, một chiếc vòng phép hiện lên, chỉ vài khắc sau, những lá bài bay lên như bão. Và rồi, Phantom hiện ra. Thở phào nhẹ nhõm, Aran cắm phập thanh đại đao thẳng xuống mặt đất

    “Ôi trời ạ !! Tưởng ai,… hóa ra là Phantom nhà ta đây mà…!Cậu làm tôi sợ đấy cậu biết không…”.

    Phantom căng thẳng rồi thở hắt ra. Chân mày cũng bớt chau lại

    “Tôi nghe nói Elluel bị xâm nhập. nhưng có lẽ không cần đến tôi rồi nhỉ..”

    Aran thả lỏng đôi vai “Ừm, cậu đúng rồi đấy. Chúng tôi đã tự tay dọn dẹp bọn khốn nạn ấy rồi”.

    “Nhưng tại sao lại như vậy nhỉ ? Tôi cứ tưởng Elluel được niêm phong để không thể bị phát hiện ra cơ mà ?” – Hắn ra vẻ khó hiểu.
    “Tôi nghĩ cậu biết câu trả lời… nhỉ?” – Aran hỏi hắn.

    Như hiểu ra được điều gì, Phantom hất mái tóc, cất tiếng lên

    “Không phải là cậu ta chứ ?? Tôi không tin”. Câu nói nhẹ như không ấy đã làm cho Aran phải khựng lại. Về phần Mercedes, mắt cô bỗng sáng lên, nhìn một tia hy vong vào hắn. Thấy thế, Phantom nhếch môi cười.

    Một lúc sau, Aran cười cợt: “Vậy là cậu đã sai rồi đấy, chính hắn đã sai khiến Alfrien đá vào eo tôi. Đau chết đây này !!”.

    Nghiến răng, Mercedes đứng phắt dậy “Do hắn, tất cả đều là do hắn. Chính BlackMage đã tàn phá ngôi làng này và mình sẽ bát hắn phải trả giá !!!”

    “Tốt !” – Aran nói – “Không chừng chờ gì nữa, ta đi thôi”.
    “Khoan đã !” bất chợt Phantom chặn đầu Aran lại “Nếu không có sự chỉ dẫn của cậu ta, chúng ta không thể tìm thấy…”
    “Cần quái gì tên đó” – Aran cắt ngang lời hắn – “Tự tôi sẽ tìm thấy hắn dù cho thế nào nhưng tôi sẽ không bao giờ nhờ hắn sự giúp đỡ. Mà có hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời đâu”.

    Bị ngắt lời, Phantom khó chịu thấy rõ. Đôi mắt lạnh lùng của hắn lườm xéo Aran.

    Như không bằng lòng với thái độ của cô ấy.

    “Được thôi” – Mercedes nói – “Tự chúng ta sẽ tìm diệt hắn”
    “Có thế chứ” Aran mỉm cười.

    * * * * *
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 07-06-2016 lúc 19:39.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  6. #6
    Nàng hỏi ta làm gì? Làm nhanh nhanh đi để ta coi.

  7. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 3
    Tóm tắt phần trước : Ngôi làng Elluel do Mercedes vị trì đã bị toán quân của BlackMage thâm nhập. Vì nghi ngờ sự xuất hiện của Freud, Aran đã đổ tội cho cậu mang quân đến. Tin tưởng lời của Aran là đúng, Mercedes theo Aran đi bụi mà không kịp nói trước cho thần dân của cô, bỏ mặc Freud ngất đi tại Elluel. Trên đường, Aran và Mercedes gặp được Phantom và họ quyết đình đi tìm tung tích của BlackMage

    “Ngươi hãy nói cho ta biết,…từ đây, người nhìn thấy gì ??”
    “Không nhiều, chỉ những căn nhà nấm nhỏ và những cư dân đang làm việc”
    “Chính xác ! Bọn dân đen bẩn thỉu ấy. Chúng suốt ngày chỉ biết làm, làm và làm mà không nhận thức được bản năng sinh tồn và kỹ năng chiến đấu của chúng đang ngày càng bị mai một”.

    Cậu nhìn hắn, hắn lại tiếp tục cất lời

    “Freud, ta cần cậu theo ta, để cải thiện thế giới này”.

    Cậu lặng người, bỗng dưng cảm thấy cơ thể nặng trĩu, mệt mỏi khắp người. Mặt đất nơi cậu đang đứng thình emyêucáoemyêucáoemyêucáoh rung chuyển. Nó rạn nứt và tạo thành một cái hố đen. Lỗ tai cậu chợt đau nhói……………………

    Đôi mắt cậu từ từ hé mở. Chung quanh cậu, những căn lều bốc cháy hừng hực. Các yêu tinh ở đây đã đi tìm nguồn nước cứu lấy mảnh đất thiêng này. Bên tai cậu, một con chất lỏng nhỏ đang gặm lấy gặm để cái vành tai ấy.

    -Bõm-

    Cậu nhanh tay chộp lấy quyền trượng cho nó một nhát, con thú nhỏ nhìn cậu căm hờn rồi dần dần tan đi. Cậu cười nhẹ. Rồi nụ cười trên môi lại ngấm tắt. Cậu nhớ lại về giấc mơ ký ức đã hiện về. Khoảnh khắc ấy, khi mà cậu đã quyết định đi theo BlackMage, một vị pháp sư vĩ đại luôn nghĩ đến sự trường tồn của thế giới này. Nhưng đến nay, cậu mới nhận ra được con người tham hiểm, ác độc bên trong lão.

    “BlackMage….” Nắm chặt ngọn cỏ bốc cháy trong tay, nước mắt cậu dần lăn dài trên má. Cậu đã không nhận biết sớm hơn. Cậu thật có tội, tội đã không bảo vệ được bạn của mình. Để rồi bây giờ trách khứ bản than bị dẫn đường bởi bóng tối.

    Cậu gượng đứng dậy, khắp cơ thể ê ẩm, mệt mỏi. Chống cây quyền trượng xuống đất để không bị ngã. “Alfrien,…tôi cần cậu.”. Thoắt chốc, con rồng đập cánh bay đến, đáp xuống cạnh cậu. “Thù này, tôi và cậu,… nhất định phải trả”.

    * * *

    Nắng chói lóa, cái nóng hừng hực rọi xuống ba vị anh hùng bé nhỏ, rải bước đều trong bãi cát sau mạc rộng lớn như vô tận.

    “Các cậu không thấy mệt sao, chân của tớ như muốn rớt hết ra rồi đây này”. – Aran ca cẩm.
    “Không phải chứ, phút trước cậu đã được nghỉ chân rồi mà” – Mercedes cười hỏi
    “Ráng lên, gần đây có một thị trấn kìa”. - Phantom cau có trả lời.
    “Ôi thật là !! Nếu đây không phải là một nơi khỉ ho cò gáy nào đó thì tôi đã có thể gọi được con sói nhỏ của tôi rồi. Cậu có chắc là ta đang đi đúng hướng không đấy Phantom ?” – Aran lại tiếp tục ca cẩm.
    “Tôi cũng chẳng biết đây là chỗ quái nào nữa. Nhưng tôi nghe nói đi bộ là ý kiến của cậu mà” – Phantom trả lời. Dù rằng cái ý nghĩa của vấn đề có nặng cách mấy chăng nữa, qua miệng của hắn thì cũng nhẹ như không.
    “Cái cậu này, muốn chết hả !!!” – Aran lớn tiếng
    “Đến rồi, Ariant, ta có thể nghỉ qua đêm ở đây để dưỡng sức, còn việc tìm Black Mage cứ để sau đi”. – Phantom bảo.
    “Sao cũng được, dù gì cũng chẳng thể đi nổi nữa” – Aran than.
    Trước mặt họ bây giờ, một khu xóm tấp nập bên dưới làn nhiệt như lửa đốt – làng sa mạc Ariant.

    Cả ba lê bước, đi ngang qua các con phố, băng ngang qua mọi khu nhà bị sờn màu vì cái nóng, mong tìm lấy được một nơi để nghỉ ngơi. Bỗng, họ bị thu hút bởi đám đông kỳ lạ bu kẹt cả con đường ở phía trước, người ra không được, kẻ vảo cũng chẳng xong. Aran lại tiếp tục ngẩng mặt lên than với trời

    “Ôi !!... thiệt tình. Chẳng biết hôm nay ăn cái gì mà sao xui dữ vậy !!! Đến cả tìm phòng trọ cũng chả xong là sao !!!”
    “ Suỵt…! nghe kìa” – Phantom nói.
    “Trời ơi, con nhà ai mà bị đánh te tua quá vầy nè..!” – “Đánh mà bị ngất, máu me đổ tùm lum chứ chả vừa đâu” – “Chắc lại thêm một đứa nữa hiếu kì đi đánh mấy con thỏ để phản kháng chớ gì” – “Ây da… Người ngợm mặc gấm đỏ quý giá, mặt mày sang sủa bảnh bao mà sao cứ đóng vai anh hùng chi cho nó khổ vầy nè”. Mọi người xô đẩy, chen lấn và bàn tán, khiến mọi người xung quanh cũng tò mò mà càng lúc càng bu vào đông thêm.

    “Thôi mệt quá, tìm đường khác mà đi thôi chứ nếu cứ đứng đây mãi thì đến tối cũng chưa tìm ra được chỗ nghỉ mất !!!” - Aran bực bội nói. Chẳng biết hậu quả gì sẽ xảy ra đến với cái làng này nếu như cô còn phải chờ bao lâu nữa để được nghỉ ngơi.

    Aran vội vàng, đâm đầu đi thẳng vào trong một con hẻm mà Aran nghĩ là sẽ thông qua đường bên kia mà chẳng cần để ý Phantom và Mercedes. Chỉ một giây sau đó, cô đã không còn thấy bóng dáng của họ ở đâu nữa. Nhanh chóng chạy ra khỏi hẻm, cô chợt thấy hắn và Mercy đang rượt theo hai tên trùm mũ đen lạ mặt.

    “Này này !!! Hai người đi đâu đấy !!!” – Aran hoảng hốt, vừa nói, vừa chạy theo họ.

    Hàng chục lá bài ở dưới đất bỗng dưng mọc lên, Phantom phẩy gậy phóng chúng vào hai tên ấy. Cảm nhận được có gì đó ở đằng sau, một trong hai tên xoay mình phóng ra hàng loạt phi tiêu chặn những lá bài của hắn lại. Mercedes cũng không thua kém. Cô nhảy phăng vào bầu trời, xoay vòng phản lại tia nắng vàng chói và phóng thẳng hai tên áo đen đang chạy trốn. Ngay khi cô vừa có thể xuyên thủng được qua nội tạng của chúng, chúng tăng tốc chuyển hướng rẽ vào một con hẻm gần đấy. Mercy nhanh nhạy đá phăng vào một căn nhà, lấy đà rượt theo chúng. Lúc này, Phantom chạy sát ngay gần bên cô, la lớn

    “Cậu hãy ở dưới này ngắm vào chúng mà bắn, tôi sẽ bay lên phóng bài chặn đường chúng lại”
    “Ừ…tớ biết rồi…..” – Mercedes hỗn hển trả lời. Trận chiến bất ngờ ở Elluel trước đó chắc có lẽ cũng đã vắt kiệt gần hết cả sức mạnh của cô.
    Phantom nhảy bật lên, tạo ra hàng chục thẻ bài đang bốc cháy hừng hực trên bầu trời. Ở dưới mặt đất, Mercedes rút súng ngắm vào hai tên áo đen đang chạy trốn.
    Cô đột nhiên hoảng hốt, những gì cô thấy lúc này, chỉ còn một tên áo đen đang chạy rẽ vào con đường mòn bên cạnh.

    -Rầm-

    Mercedes giật phắng, nhìn lên bầu trời, nơi mà Phantom vừa bị cho một cước thẳng ngay vào bụng. Cơ thể Phantom rã rời, đuối sức lao thẳng xuống, nằm sóng soài trên mặt đất. Mercy chạy lại chỗ hắn.

    “Phantom !!! Này Phantom ! cậu có sao không !!!!”. Hắn không trả lời, nghiến răng gượng ngồi dậy, trừng mắt nhìn vào hai tên áo đen đang cười mỉa mai họ.
    “Đấy chỉ là chào hỏi thôi, khôn hồn thì phắng ngay đi nhé !”. Chúng quay phắt đi định chạy trốn, Aran ở đấy kẹp lưỡi đao của cô vào cổ làm chúng khựng lại, lấy chân đạp thẳng vào bụng và đè chúng xuống.
    “Các ngươi có mà khôn hồn thì giao vật đó lại đây để ta còn được nghỉ ngơi dưỡng sức. Bằng không thì các ngươi có mà chịu chết đi nhé” – Cô gằn mạnh từng chữ. Người đùng đùng tức giận, thân nhiệt tăng cao, đầu cô bốc khói. Có thể nói nhiệt độ của cô bây giờ còn hơn cả nhiệt độ đang đốt cháy nơi đây. Chiếc mũ trùm của chúng rớt xuống, lộ ra 2 gương mặt nhem nhuốc, một nam một nữ, giống nhau như đúc, mái tóc của chúng đều trắng tựa như mái tóc của Aran, chúng nhìn Aran mà cắn răng tức giận.

    Mercy chạy thẳng đến, tranh nhau với đứa con gái, giật lấy một vật dài dài bọc trong miếng vải đen sờn cũ.

    “Quân đâu, hỗ trợ chị !!!!!”. giằng co được một lúc, đứa con gái ấy la lên. Lập tức một đàn trẻ con gầy gầy lao vào, vừa la, vừa lấy cành cây liên hồi nhắm vào Aran và Mercy mà đánh, giải cứu hai tên trộm kia. Bọn chúng chạy thoát, lũ trẻ loắt choắt lon ton chạy theo. Để mặc Aran và Mercy đứng nhìn. Phantom nổi đóa mà gào lên. “Còn đứng đó làm gì nữa, rượt theo bọn nó mau !!!!!!!!!!!”.
    Hai cô giật mình, rượt theo sau bọn trẻ con đang la hét, đẩy nhau đi trong ánh mắt tò mò của mọi người. Dù tức giận nhưng họ không thể thi triển bất kì một ma thuật nào có thể làm hại đến lũ trẻ. Phantom bụng đau nhói, lồm cồm bò dậy, ôm bụng dịch chuyền ngay đến 1 con hẻm gần đường mà hai tên trộm chạy.

    (Nếu một trong số chúng sử dụng phi tiêu, ắt chúng cũng học được chiêu tàng hình) – Phantom nghĩ. Hắn nép mình sát vào vách tường, tập trung tất cả khả năng vào đôi mắt, nhìn xuyên qua bức tường tìm lấy khả năng tiềm tàng đang ẩn sâu trong cơ thể chúng. Đối với mọi người, đây chính là tuyệt chiêu thần sầu nhất của hắn. Nhưng ai nào đâu biết được, hắn không yêu thích kỹ năng này chút nào. Dù cho có đi đến bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào, con mắt hắn vẫn không thể ngủ yên vì những ánh sáng lấp lóa ám muội tác động vào trong đầu hắn.

    -Bụp- Phantom đã thành công mỹ mãn. Hắn từ từ nhích chân chặn giữa đường chờ lũ mồi sa vào lưới. Thời cơ cuối cùng cũng đã tới, khả năng trụ lại chiêu tàng hình của Phantom cũng đang dần đến giới hạn.

    -Ầm- Sau tiếng động ấy, Phantom hiển hiện sừng sững trước mặt bọn trộm. Thoắt chốc, chúng nằm sóng soài, không thể nhúc nhích trên đường. Hắn giựt lấy vật được bảo bọc, điềm nhiên bước lại đến chỗ Aran và Mercy đang ngồi thở dốc. Lũ trẻ hốt hoảng, chạy về phía chúng.

    “Anh Lotus, chị Orchid ơi !!!!!!!!”
    “Anh chị ơi có nghe tụi em nói không !!”
    “Anh chị đứng dậy đi ! Đừng bỏ tụi em !!!!”

    Chúng khóc toáng, lay người Lotus và Orchid dậy.

    “Này, cậu có thấy mình quá tay không vậy hả !?” – Mercedes phàn nàn hắn.
    “Phải như vậy mới lấy được thứ này chứ !” – Phantom nói
    “Ừ…đúng rồi đấy…!... Phải như vậy… mới có thể chặn chúng lại được” – Aran thở hỗn hển, đồng ý với Phantom.
    “Nhìn bọn chúng kìa !!” Mercedes chau mày lại, chỉ tay vào bọn trẻ đang khóc inh ỏi, liên tục lay người hai tên trộm kia. Phantom từ từ bước đến, vỗ lấy vai một đứa đang dụi dụi dôi mắt
    “Này, nhóc con, sao phải khóc chứ, họ là người xấu mà. Người xấu phải bị trừng trị chứ !”
    “Không đâu ! Anh Lotus và chị Orchid không phải là người xấu !!” – Nó tỏ vẻ giận lẫy, to tiếng nói. Những đứa trẻ khác từ đó cũng hùa theo – “Phải đấy, anh Lotus không phải là người xấu !!” – “Anh Lotus với chị Orchid đã nuôi chúng tôi mấy tháng nay kể từ khi nơi này thác loạn rồi” – “Ngươi là kẻ đã đánh anh chị, ngươi mới là kẻ xấu !!!”

    Phantom bàng hoàng trước câu nói của lũ trẻ. Lặng lẽ quay lại chỗ của Mercedes, hắn hỏi

    “Này, có phải là nó không ?”
    “Ừ…, là nó đó” – Mắt của Mercedes long lanh. Phantom liền quay sang Aran
    “Vậy …, cậu khiêng hắn ta về đi”
    “Hả !!!? Tôi hả !!!? Gì kỳ vậy ! Cậu biết tôi ghét hắn ta thứ nhì trên trần gian này mà !!!” – Aran nhảy dựng
    “Thôi nào… có gì đâu… dù sao hắn ta cũng là bạn” – Phantom thuyết phục cô
    “Nhưng mà tôi mệt…”
    “Aran…”
    “Nhưng mà eo tôi đang đau lắm…”
    “Aran…”
    “Thôi được rồi…” – Nói rồi cô lủi thủi lê chân bước đi, đến con đường nãy giờ còn đông nghịt người. Cô tách làn người ra, hướng sâu vào trung tâm của mọi con mắt. Aran cũng chẳng dám nhìn. Cơ thể cậu bầm dập, áo quần cậu rách tươm, thân mình thì tàn tạ không một chút sức sống. Thực tình cậu ta có là người Aran ghét nhất đi chăng nữa, cô biết, cô cũng chẳng sẽ bỏ cậu chết cháy tại nơi này.

    Vác thân xác rũ rượi của cậu trên vai, Aran vừa đi qua những ánh mắt tò mò, vừa lẩm bẩm “Tôi đã làm gì cậu mà sao phải chịu khổ như thế này đây hả… Freud…”

    * * *

    FACT : Orchid và Lotus thực ra là hai tinh linh lạc lõng giữa không gian, chúng không thực sự là anh em ruột thịt. Cho đến khi White Mage tìm ra chúng, chúng được ông trao cho cơ thể và làm việc cho Black Wings sau này
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 18-01-2016 lúc 10:35.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  8. #8
    Tưởng nàng drop rồi chứ? Đã xem chap mới.
    (Sao cộng Rep đc nhỉ?)

  9. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2012
    Bài viết
    861
    Rep Power
    12
    CHAP 4

    Tóm tắt phần trước : Aran, Mercedes và Phantom trên đường tìm kiếm BlackMage đã đi ngang qua sa mạc Nihail và quyết định nghỉ chân tại làng Ariant. Tại đây, họ bắt gặp một toán người chụm lại bàn tán ngay giữa đường. Bất ngờ, Mercedes và Phantom đuổi theo hai tên trộm song sinh là Orchid và Lotus đang cố gắng cướp đi một vật không gì khác ngoài quyền trượng của Freud. Và đương nhiên, chủ nhân của nó cũng ở nơi này.

    Sâu trong lòng thành phố, tại một quán rượu bị bỏ hoang cũ kĩ, xung quanh phủ đầy bụi, ắt hẳn không ai có thể biết được bên dưới tấm sàn gỗ đã mục nát là một gian phòng đủ dành cho 20 người ở với đủ các loại hình mẫu kiếm gỗ, cung gỗ trưng bày khắp chung quanh. Tại đó, Mercedes đang phải đắp thuốc, chăm lo chu toàn cho Freud, Aran và Ochid đang bị thương.

    Orchid dần dần mở mắt ra. Cô giật mình ngồi dậy, thấy Mercedes đang ngồi cạnh lại càng hoang mang hơn, chau mày lại hỏi.

    “Cô là ai ? Cô làm gì ở đây vậy ? Tại sao cô biết nơi này mà… ối !” – Chợt bụng cô nhói lên. Mercedes thấy vậy chỉ cười nói.

    “Tôi tên Mercedes, cô có thể gọi tôi là Mercy”

    “Cô mới trả lời cô một câu hỏi thôi cô biết chứ ?” – Orchid hỏi vặn lại, làm Mercy phá lên cười. Một lúc sau, Mercy nói tiếp

    “Bây giờ cô đang bị thương, hãy chịu đựng đi, tụi nhóc kia sẽ mang được thành phần còn lại của thuốc đem về để chữa cho cô”.

    “Sao cô lại giúp tôi ?... Tôi là trộm mà ?”

    “Trộm với mục đích tốt còn đáng trân trọng hơn một kẻ thường dân sống chỉ biết đến mình chứ, nhỉ ?” Mercedes cười mỉm. Orchid lặng đi, nói mập mờ câu “Ừ….”.

    Màn đêm bây giờ đã rủ xuống. Phantom lặng mình ngắm trăng trên bậu cửa sổ. Trăng đêm nay rất đẹp.

    Hắn nhớ rõ mồn một cái đêm ấy, cũng là một đêm trăng đẹp như thế này, hắn đã phải đứng nhìn thân xác gầy gò bất động của Aria dần trở nên lạnh ngắt. Viên đá Skaia cô cầm trượt khỏi đôi bàn tay yếu ớt, nó lăn chậm rãi và chạm vào chân của hắn.

    “Vật đó là gì vậy…?” – Phantom giật mình khỏi cơn mộng của quá khứ, đứng cạnh hắn là Lotus, nhìn chằm chằm vào viên đá quý hình thoi phát lên ánh sáng màu đỏ nhẹ huyền bí. Nó trôi bồng bềnh trên không trung rồi lại rơi vào lòng bàn tay của Phantom. Phantom treo nó lủng lẳng trước mặt mình

    “Chỉ là một viên đá hồng ngọc bình thường thôi …”

    Ngay đến khi Lotus đưa tay định giật lấy nó, hắn liền đưa tay nắm lấy Skaia bỏ lại vào túi quần.

    “Từ đâu mà ngươi có được sức mạnh đó ?” – Phantom hỏi Lotus

    “Gì cơ ?”

    “Sức mạnh của ngươi vượt trội trên cả những du hiệp mạnh mẽ nhất thành phố, ta nhắm chừng ngươi có thể hạ gục được thậm chí là Dark Lord. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không tò mò sao?”

    “Sức mạnh của ta sao ?…Có lẽ…, nó đến từ những gương mặt lấm lem của chúng” – Hắn chỉ vào một trong những đứa bé đang cầm vài nhúm cỏ chạy hồng hộc đến căn hầm rượu.

    Phantom lát sau cũng chẳng nói gì thêm nữa. Hắn trầm tư, băn khoăn rằng liệu hắn đã đủ sức để có thể chống chọi với BlackMage hay không. Bản thân hắn bây giờ cũng đã biết được sức mạnh của BlackMage luôn luôn không ngừng tăng lên. Hắn biết hắn sẽ không thể nào địch lại được lão ta nếu như cứ kéo dài thời gian mãi.

    * * *

    Mắt của cậu từ từ hé mở. Những tia nắng vàng đầu tiên của buổi sớm lọt qua khe gỗ mục nát, rọi trên mặt cậu. Bên cạnh đống chén bát đựng thuốc để ngổn ngang, Mercedes đang ngồi gục lên bàn mà ngủ. Cậu khẽ đưa tay đến cô, bờ vai cậu chợt đau nhói. Nhìn lại vào người mình, cậu bất giác mỉm cười. Cái cảm giác đau rát quen thuộc của nhánh cỏ dâu dại mà Mercy hay mang trên đầu đắp lên những vết thương còn nóng đỏ, cậu lại cảm thấy được sự quan tâm của cô vẫn còn đối với cậu. Khẽ tiếp tục đưa tay lên gần đầu của Mercy. Freud nhẹ nhàng rút nhánh cỏ đang héo tàn trên đầu cô và thay thế bằng một nhánh khác còn đọng lại vài giọt sương lóng lánh, phù phép cho nhánh cỏ mãi không thể héo tàn.

    Mercedes mơ màng thức dậy. Gương mặt cô lấm lem bám đầy bụi đất. Ngẩng đầu lên nhìn kẻ đang nằm trên cái giường gỗ cũ, cô bỗng chốc lại ôm cậu chặt hơn. Cô siết lấy bụng cậu, sơ ý chạm vào vết thương còn chưa lành hẳn.

    “Oái…” – Freud la khẽ. Nghe thế cô thả lỏng tay mình ra.

    “Cậu không sao chứ ?” - Mercedes hỏi

    “Đau khủng khiếp luôn ! Con gái gì mà tàn bạo quá !!” – Freud đùa. Mercedes tươi tỉnh trở lại, búng tay thẳng vào một vết cắt nhỏ trên bụng cậu

    “Muốn chết hả !”

    “Oái !!” – Freud la lên

    “Nè nè !! Có tình tứ thì cũng phải cho người ta ngủ đi với chứ !!! Cho ngủ nhờ mà sao quá đáng thế hả.” – Orchid trên giường kế bên phàn nàn.

    “Là ai đấy ?” – Freud thì thầm hỏi

    “Trộm đấy. Nhưng mà là trộm tốt, như Phantom ấy.” – Mercedes trả lời.

    “Cái gì ! Phantom hắn mà tốt á !” – Freud la lớn. Mercedes vội vàng bụm miệng của cậu lại. – “Khẽ nào.!!!”

    “Tôi thấy cậu hồi phục lẹ đấy chứ nhỉ ? Không những mở mắt nổi mà còn có thể nói xấu người khác được nữa.” – Phantom cất tiếng. Hắn đã dậy tự lúc nào.Nằm thảnh thơi trên đống lá khô, mắt hắn vẫn không rời khỏi viên đá skaia đang lơ lửng, trôi bồng bềnh trước mặt.

    “Cậu quan tâm đến tôi từ lúc nào vậy hả ?” – Freud giở giọng mỉa mai của cậu

    “Sao tôi phải quan tâm đến cậu chứ. Tôi phải chờ đến khi cậu thức dậy mới có thể biết được Alfrien có ổn hay không trước người chủ nhân hay đi gây sự như cậu đấy biết chưa hả.” – Phatom nói vặn lại, giọng điệu lạnh lùng, mắt vẫn không màng nhìn lấy người đối diện một lần.

    “Nè nè ! có thôi đi không hả, tính không cho người ta ngủ hay sao.!?” – Đến lượt Aran càu nhàu Phantom.


    “BÂY GIỜ MÀ CÒN NGỦ GÌ NỮA !!! Dậy đi không thôi bọn chúng quét sạch khu này bây giờ !!!!!” – Lotus đứng trên cầu thang chạy rầm rầm xuống, giọng hắn hét lên vừa run run lại vừa kiên định.

    Trên mặt đất lúc bấy giờ. Ở ngoài Sa mạc Nihal nóng như lửa đốt, một toán quân của BlackMage được dẫn đầu bởi Von Leon đang dồn dập tiến vào san bằng thành phố thứ 5 của MapleWorld. Bọn trẻ trong hầm nghe thấy Lotus, bọn chúng liền lồm cồm bò dậy. Có đứa sợ hãi, đứa mếu lên. Chúng xầm xì to nhỏ, tụ lại mà bám chặt lấy nhau.

    Aran lập tức đứng phắt dậy, hùng hồn nói

    “ Được lắm !!! Chính tay ta sẽ hạ gục lũ khốn nạn bọn chúng.”

    “Chờ đã Aran !!! Đừng có mà làm liều !! Trong tình trạng bây giờ của cậu ra ngoài đó chỉ có chết mà thôi !” – Freud vội can ngăn Aran lại.

    “Cậu thì có quyền gì mà nói tôi phải làm gì chứ !?” – Cô hắt

    “Cậu ta nói đúng đấy Aran à ! Đánh nhau bây giờ không phải là lựa chọn tốt nhất đâu !!!” – Phatom tức giận gầm lên – “Nếu cậu chết, chúng sẽ không đủ sức để hạ gục lão biết không !!!”

    Aran cắn răng tức giận

    “Ối chà ! Lục ơơc nội bộ hả !? Thây kệ xác mấy ngươi, ta chạy ra bến tàu chuồn đi trước đây .!!” – Orchid lật đật đứng dậy, giọng vừa run lại vừa nhí nhảnh. Xem ra cô nàng cũng đang sợ lắm. Cô liền nắm lấy tay một đứa trong đám nhóc.

    “Mau lên ! Theo chị trốn khỏi đây thôi !! Nếu không chúng ta sẽ chết đấy !!”

    “Tại sao chúng ta không đánh trả chúng lại hả chị !?” – Một đứa cất tiếng.

    “Không thể nào ! Chúng quá mạnh ! Nếu ta cứ lởn vởn ở đây, chúng ta sẽ tiêu đời thật đấy ! Mau lên, theo chị nào !!” – Orchid vội vã dắt chúng ra khỏi căn hầm rượu. Thấy thế, Phantom liền nói với Orchid

    “Dẫn chúng tôi đi cùng với mọi người đến bến tàu được không ?” – “Không ! Không đời nào ! Nếu cho ngươi trốn thoát, ngươi sẽ lại ăn hiếp người khác thôi” – Một cậu trai liền phản đối

    “Suỵt ! yên nào Balrog !” – Cô quay lại với Phantom – “ Nếu anh chịu bảo vệ chúng tôi thì tôi sẽ đồng ý.”

    “Được ! Sao cũng được ! Hãy dẫn chúng tôi đi đến bến tàu !”

    “Mau theo tôi !” – Orchid hối hả - “ Không được ! Không được ! Em phản đối ! Em phản đối !!!!” Balrog la oai oái. Orchid bất giác bế cậu lên lao ra khỏi căn hầm, chạy thẳng ra đường cái.

    “Nhanh lên nào ! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu !” – Phantom thúc giục những người còn lại. – “Tôi sẽ không đi nếu thiếu cậu, cậu biết chứ. Nào nào, đi nhanh thôi” – Nắm lấy tay Aran, Phantom theo chân Orchid chạy ra khỏi hầm.”

    Orchid, Lotus, Mercedes, Aran, Phantom, Freud cùng với một lũ trẽ tức tốc chạy với tốc độ nhanh nhất họ có thể

    “Cứ như thế này e là không kịp mất !! Ta phải gọi họ ra thôi Mercedes” – Freud thở hồng hộc đề nghị Mercy.

    “Được !” – Cô đáp. Trong lòng của cô, cô đang cười thầm vì thể lực quá kém của Freud, huống hồ gì cậu ta lại còn đang bị thương

    Nói rồi, Mercedes huýt ra một hơi rõ dài, Freud cùng lúc đó cầm cây quyền trượng của cậu vươn thẳng lên bầu trời. Chẳng bao lâu sau, Xuyên qua khỏi đám mây nhuốm màu đỏ rực như máu, một con Kỳ lân hồng, cùng với nó là Alfrien đang lao đến.

    “Mọi người leo lên đây đi !” – Cả Freud và Mercy cùng nói.

    Ngoảnh lại xuống phía sau, một đứa bé la to thất thanh khiến mọi người phải giật mình.
    Sau lưng họ, bọn lâu ra đang ùn ùn lao đến trên lưng của đám rồng xanh đỏ. Chúng dùng gậy, chùy liên tục đập xuống mặt đất. Sức ép của những cây gậy bùng nổ, hất tung mọi thứ chắn đường trước mặt chúng.

    Bến cảng đang ở rất gần. Hai con linh vật liên tục đập mạnh đôi cánh bay nhanh hơn.

    -Uỳnh- !!!!!!

    “Ối…ối…!!!!!” – Lotus ngồi sau cùng trên lưng của con Kỳ lân. Hắn hoảng hốt vì tiếng nổ ở ngay sau lưng hắn, giãy nảy rồi rơi xuống mặt đất. . Cô nghe thấy tiếng la của anh trai mình, liền ngoảnh mặt lại.

    “Không !!!! Không !!!!! LOTUSSSSSSS !!!!!!!!!!!!!!!!!” – Orchid gào lên thảm thiết. Cô sợ hãi tột độ, khóc thét lên – “KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG !!!!!!!!! LOTUSSS !!! Không, không, không. Lotus à……………!” – Cô đau đớn, nước mắt tuôn trào ra như suối, sợ rằng lại cảm thấy sự đau khổ khi mất đi cha mẹ trước đây, sợ rằng mất đi mảnh cuối cùng của trái tim mình. Cô như muốn nhảy xuống khỏi ngựa cùng với hắn. Aran Liền can ngăn lại.

    “ Làm gì vậy ! Cô điên à….!”

    “Ừ đấy !!! Tôi điên đấy !!! Cô thử cái cảm giác bi mất người thân xem !!! BUÔNG TÔI RA ! BUÔNG TÔI RA MAU !!!” Orchid hoảng loạn.

    ………

    Bước chân lên con tàu có hình hài của vị thần đèn. Cô nhìn lại vùng đất sa mạc bùng cháy trong khóc than. Bọn trẻ nhem nhuốc đến gàn bên cô. Orchid ngồi gục xuống, ôm lấy chúng mà khóc.

    “Mấy hôm nay thật mệt mỏi quá. Vừa đánh chúng ở Elluel xong, giờ lại gặp chúng chỗ này nữa. Mình nghĩ lão đã thúc đẩy cuộc chơi với tiến độ nhanh hơn rồi.” – Aran nói.

    “Thật vậy. Nếu không nhanh tiêu diệt lão thì có nước chúng ta bị thiêu trụi cùng với một thành phố khỉ nào không chừng.” – Phantom đồng ý.

    “Vậy còn cô ta chúng ta phải tính sao đây.” – Freud hỏi.

    “Hiện tại cứ để cô ấy theo ta, không chừng cũng có thể cho cô ấy cùng ta đánh hạ hắn. Cô ấy trông cũng không phải loại chiến binh đánh nấm cho vui đâu.” – Phantom bào.

    “Cậu nói phải. Xem ra ngoài chiến đấu, cô ấy cũng chẳng thể làm gì khác nữa…………”

    * * *

    “Phù…ôi…oái... lưng của tôi.”

    “Ngươi sao rồi. Sao trông tàn tạ quá nhỉ …?”

    “Đừng nói móc ta. Ta sẽ bẻ họng ngươi đấy.”

    “Được thôi. Việc ngài giao cho ngươi, ngươi đã làm đến đâu rồi.”

    “Chưa hoàn thành. Nhưng sớm thôi, bọn chúng sẽ bị ta tiêu diệt. Từng tên từng tên một.”

    “Hà hà hà. Ta mong ngươi biết rõ người đang làm gì. Cảnh giác đấy…… Lotus”

    * * *
    Lần sửa cuối bởi shinichikudo65, ngày 22-08-2015 lúc 11:33.

    Truyện chữ [Fact or Fake] : Truyền thuyết MapleStory 1, 2 Siêu HOT Vô cùng HOT :3

  10. #10
    Trích dẫn Gửi bởi shinichikudo65 Xem bài viết
    Bỏ đâu mà bỏ, bác vừa đọc xong chap 3 em đã đăng chap 4 rồi, mới đây đăng thêm chap 5 nữa =.=. Dự là cuối tuần đến giữa tuần sau có chap 6 nhé
    Tiến độ nhanh đấy. Cứ tiếp tục nhá

Trang 1 của 16 12311 ... CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •