move vào box cốt truyện đi thím
move vào box cốt truyện đi thím
Chương 1:Giấc mơ kỳ lạ
“Huh? Mình đang ở đâu?”
Hiệp ước…
Một cậu bé với mài tóc nâu cùng đôi mắt xanh ngọc lục bảo đang tỏ vẻ ngạc nhiên vì nơi cậu chưa bao giờ đặt chân đến. Đó là nơi như thế nào à? Hừm, là một khu rừng được bao bọc bằng sương mù, xung quanh còn có những tảng đá lớn với những vết khắc phát sáng một cách kỳ lạ.
Cậu bé tiếp tục đi sâu vào bên trong khu rừng theo hai hàng đá lớn.
“Gì thế nhỉ? Mình vừa nghe thấy gì đó!”
Là một âm thanh lạ phát ra từ sâu bên trong khu rừng.
“Nó đến từ phía này sao?”
Cậu theo âm thanh đó mà tiến sâu hơn nữa…
“Lại một âm thanh lạ khác, có ai đang nói chuyện sao?”
Với tốc độ nhanh nhất có thể cậu chạy theo âm thanh đó.
“!!!” Cậu bé đã thấy gì?
“Whoa! Một con RỒNG!!!”
Đúng vậy, trước mặt câu là một con vật khổng lồ, đôi cánh dơi rộng lớn, chiếc đuôi lớn săn chắc, cặp sừng khỏe khoắn và một hình xăm kỳ lạ phát sáng trên trán.
Cậu bé hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của con rồng, dù có chút sợ sệt nhưng cậu vẫn tiến lại gần nó với mong muốn được chạm vào.
Ngay khi cậu gần như chạm vào được nó, đôi mắt đang được nhắm nghiền của con rồng chợt mở, nhìn chằm chằm cậu bé, một thanh âm hùng vĩ vang lên:
“Kẻ có sứ mệnh trở thành Dragon Master… Ta chờ ngươi rất lâu rồi đó!”
Tiếng nói của con rồng làm vang vọng cả khu rừng, cậu bé nhìn nó đầy kinh hỉ, không còn một chút sợ sệt nào.
“Hãy đi và hoàn thành sứ mệnh của ngươi để trờ thành một Dargon Master chân chính.”
Thực hiện các điều khoản của Hiệp Ước…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oOo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~
Trong một căn nhà nhỏ gần Thị Trấn Xanh.
Ánh mặt trời buổi sớm sọi rọi khắp mọi ngóc ngách của ngôi nhà, trong một căn phòng trên tầng hai của ngôi nhà, một cậu bé có mái tóc nâu đang say giấc, đôi mắt nhắm trong thật dễ thương… Bỗng cậu bé bật dậy, gương mặt lấm tầm mồ hôi.
“Thật là một giấc mơ kỳ lạ!”
Nhưng sự chú ý của cậu ngay lập tức hướng lên mu bàn tay phải, một hình xăm kỳ lạ, nhưng nó giống hệt những vết khắc trên những tảng đá và vết xăm trên trán con rồng trong giấc mơ.
“Cái gì trên tay mình vậy nè? Eh, mình sẽ không suy nghĩ về nó nữa.”
Cậu bé lắc lắc đầu, rồi xuống giường và rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, một giọng nói đã vang lên.
“Ồ, con dậy rồi sao, Evan, ngủ có ngon không?” Một người phụ nữ trung niên lên tiếng, tóc bà được búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Ồ, là mẹ của Evan – Anna.
“Vâng, còn mẹ thì sao ạ?” Evan lễ phép, mỉm cười đáp lời.
“Tất nhiên rất ngon, nhưng trông con có vẻ mệt mỏi, con có chắc mình được ngon giấc không?” Anna dò xét “Có phải sấm chớp đêm qua khiến con thức giấc?”
“Ah, không đâu mẹ. Chỉ là con đã có một giấc mơ lạ thôi.”
“Một giấc mơ kỳ lạ? Nó là giấc mơ thế nào vậy?” Anna hỏi.
“Well…” Evan kể cho mẹ mình về giấc mơ đêm qua và cậu đã gặp con rồng như thế nào.
“Hahaha…Một con rồng sao? Thật không thể tin được. Mẹ mừng vì nó đã không nuốt chửng con, haha… con nên kể cho Utah về giấc mơ của con. Mẹ chắc rằng anh con sẽ thích nó.” Anna cười, xoa đầu cậu con trai.
Evan rời khỏi nhà, và cậu đã bắt gặp Utah gần đấy.
“Hey, Evan. Nhóc dậy rồi sao?Vầng thâm dưới mắt là sao đây? Có chuyện gì khiến nhóc mất ngủ sao?” Utah chọc ghẹo.
“Chẳng có gì cả, chỉ là một giấc mơ kỳ lạ với một con rồng thôi.” Evan bực dọc gắt.
“Một giấc mơ về rồng? Muahahaha… Nhóc nghiêm túc chứ? Anh không biết phải diễn tả thế nào nhưng nghe có vẻ như nó là một điều tốt! Nhóc đã mơ về một con ơơơ giống vậy chưa?” Utah ôm bụng cười ha hả.
Evan nhìn ông anh đáng ghét một cách khinh bỉ, dám cười nhạo cậu sao?
“Haha…Nhóc đã cho anh một tràng cười đấy. Hahaha… chém gió đủ rồi. Vào việc chính thôi, cho con Bull ăn hộ anh nhóc, được chứ?”
“Hả? Tại sao? Đó là công việc của Utah mà!” Evan phụng phịu.
“Ranh con! Anh đã bảo nhóc phải gọi anh là Anh trai lớn rồi cơ mà! Nhóc biết con Bull ghét anh nhiều thế nào rồi đấy. Nó sẽ cắn anh nếu anh lại gần nó. Nhóc nên cho nó ăn, vì nó thích nhóc hơn anh.” Utah càm ràm.
“Nhanh lên đi, còn đứng đó làm gì, đi và cho con Bull ăn đi.” Utah thúc giục khi Evan chỉ đứng một chỗ nhìn.
Hừ, Utah đáng ghét!
Dù hằn học nghĩ thầm nhưng Evan cũng tiến đến gần con Bull và đổ thức ăn vào bát của nó.
“Gâu, Gâu..” Con Bull mừng rỡ vẫy đuôi, ăn ngấu nghiến
Evan mỉm cười trông nó ăn, hừ, Bull thật dễ thương, Utah đúng là kẻ hèn nhát.
Xong việc, Evan quay trở về thông báo với ông anh Utah.
“Nhóc cho nó ăn chưa? Ừm, nhóc cũng nên ăn sáng đi, Evan. Bữa sáng hôm nay là bánh Sandwich tự làm. Anh nhóc cũng thủ sẵn một cái đây. Heehee. Đây, anh sẽ cho nhóc cái Sandwich này, vậy nên hãy đi tìm mẹ sau khi ăn xong nó. Mẹ bảo mẹ có điều muốn nói vời nhóc.”
“Um…” Evan nhận lấy cái bánh Sandwich từ Utah, và bắt đầu thưởng thức nó một cách chậm rãi.
Sau khi xử lý xong cái bánh Evan cũng chịu lết cái thân xác nặng nề vào nhà.
Vừa trông thấy Evan, Anna đã lên tiếng ngay:
“Con đã ăn sáng chưa, Evan? Xong rồi thì giúp mẹ một việc nhé?”
Evan nhìn mẹ ngơ ngác, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
“Bố con đã quên mất bữa trưa của ông ấy khi ông ấy rời nhà đến nông trại sáng này. Con có thể chuyển hộp cơm trưa này đến cho bố con ở trung tâm nông trại không, con yêu?”
Anna nói và đưa cho cậu bé một hộp cơm được gói gọn trong một chiếc khăn hồng.
“Vâng ạ!” Evan gật đầu đồng ý, nở một nụ cười tươi rói rồi chạy vụt ra ngoài cổng, tiến thẳng đến nông trại.
Anna đứng nhìn theo bóng dáng của cậu bé, không khỏi cười thầm: “Hehe… Evan của ta, thật là một đứa trẻ ngoan.”
Sau vài phút chạy bộ, Evan cũng đến được nông trại, nơi cha cậu – Gustav đang làm việc.
Trông thấy con trai mình, Gustav vẫy tay chào Evan.
“Ồ, Evan! Con làm gì ở đây vậy? Có phải con đến giúp ông già của con không?”
“Bố!!” Evan chạy lẹ đến chỗ Gustav “Bữa trưa của bố ạ!” Cậu bé lễ phép đưa hộp cơm cho bố bằng hai tay.
“Ah! Ta đã biết là ta quên gì đó! Ta lúc nào cũng thế, con thấy đó. Hôm nay là bữa trưa với tình yêu (-_-) , hôm qua thì là cái nón và ngày trước là đôi giày. Ôi, tôi đang trở nên một lão già đãng trí!” Gustav than vãn, cái bệnh đãng trí thật kinh khủng nhỉ? Lão già nhà Evan.
“Dù gì đi nữa, con cũng đã ở đây, ta cần con giúp một việc.”
“Việc gì ạ?”
“Ừm, ta không biết vì sao, nhưng mấy ngày qua, những con lợn có hành động rất lạ, chùng trở nên cáu kỉnh và tức giận không lý do. Bố có hơi lo lắng nên đã đến nông trại kiểm tra vào sáng sớm hôm nay và đảm bảo là chúng đều có đủ”
Gustav ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hừm, nhưng có một vài con đã vượt qua khỏi rào chắn… Trước khi ta đi tìm chúng, bố nên sủa lại cái rào chắn đã. May mắn là nó không bị hư hại nhiều. Ta chỉ cần vài nhánh cây để sửa nó.”
Gustav quay sang Evan: “Con sẽ giúp ta mang về vài nhánh cây chứ, Evan?”
Evan gật đầu đồng ý và tìm vài nhánh cây.
“Con có thể tìm thấy nhánh cây từ bọn Gốc cây gần đây, chúng không mạnh lắm đâu, hãy sử dụng kỹ năng của con để đánh bại chúng” Tiếng Gustav vọng theo bóng dáng Evan bé nhỏ, nhưng không biết cậu bé có nghe thấy không nữa.
‘Bọn Gốc cây chắc chắn sẽ có nhánh cây mà bố cần, chúng chỉ ở đâu quanh đây thôi’. Evan nghĩ thầm.
“Ah! Gốc cây!” Evan reo lên mừng rỡ, cậu chạy đến tấn công chúng và nhận được vài nhánh cây, sau khi đã có được nguyên liệu để bố sửa chữa rào chắn, Evan quay về chỗ Gustav và đưa nhánh cây cho ông ấy.
“Ah, con mang nhánh cây về rồi à? Đúng là con trai của ta! Ta nên tặng con cái gì như một phần thưởng nhỉ?” Gustav xoa cằm “Để xem nào…đúng rồi!”
Gustav loay hoay một lúc với mấy thứ đồ nghề của ông ấy.
Một lúc sau, ông tiến đến chỗ Evan và trên tay là một cái ghế gỗ nhỏ có thể gấp được gọn gàng, thích hợp để mang đi du lịch khi cần.
“Đây, ta đã làm nó từ cái bảng gỗ. Nó còn thừa sau khi bố sửa chữa xong tấm rào chắn. Nó có vẻ không to lớn gì nhưng rất mạnh mẽ. Bố chắc rằng nó sẽ có lúc hữu ích.” Gustav trao cho Evan cái ghế.
Gustav quay lại chuồng lợn, một lúc sau, ông ta hốt hoảng:
“Ôi không! Một con heo con đã chạy mất khi rào chắn bị hư. Nó còn quá nhỏ để tìm được đường về, chúng ta cần phải tìm nó.”
“Con có nghĩ rằng con có thể giúp ta không, Evan?” Gustav nhìn Evan, ánh mắt như muốn nói, con muốn ông già này đi tìm một con heo con sao, bố con còn rất nhiều việc ở nông trại đó. Evan phì cười, cậu gật đầu đồng ý.
“Con sẽ tìm nó.”
Gustav mừng rỡ khi thấy con trai yêu quý chịu giúp mình lần nữa.
“Ta nghĩ là nó đã chạy về hường khu rừng đằng kia. Hãy tìm nó về đây nhé!”
Khu rừng mà heo con chạy vào ở phía Đông. Dạo gần đây lũ lụt cuốn rất nhiều thứ về, nên cẩn thận vẫn hơn.
Evan một mình tiến vào khu rừng và tìm thấy con heo cậu cần tìm đang trốn ở bụi cây gần đấy, cậu bé rón rén từng bước tiếp cận nó, nhưng khi gần đạt được mục đích, Evan vô tình dẫm phải một cái hố sau và rớt xuống…
To be continued…
Lần sửa cuối bởi tamminh, ngày 08-07-2015 lúc 20:40.
ne ban can minh viet ho them vai page ko