Chương IX
_ “Mùi máu tươi tanh nồng khắp nơi, những tiếng la hét hoà vào tiếng kim khí va chạm, sự hổn loạn như được vạch rõ chỉ qua âm thanh và mùi vị – Cái quái gì thế này, xung quanh đang rất hỗn loạn kia mà, sao mình lại không thấy được gì thế?! Uhm!! Mùi máu!!! Có ai đó đang bị thương sao?!”
-* Baka, cậu mau đến chỗ anh Cáo đi, tui sẽ hỗ trợ cho* - Tiếng nói vang từ phía xa.
- * Làm.. sao đây… hình như anh Cáo bị thương rồi* - giọng nói đầy lo lắng của Mao kề bên tai.
_ “Khuyển, Cáo và Baka đang chiến đấu sao?!! Cáo bị thương? Tình hình tệ lắm sao?! Chết tiệt, cái cơ thể này, ít nhất cũng phải chịu mở mắt ra đi chứ”
_______________________________
Nhóm bên trong đã nắm bắt thời cơ và thoát ra được từ phía sau. Theo chỉ dẫn của người phụ nữ kia thì nếu rời khỏi ngọn núi và tránh xa ngoài ngôi làng thì Sanami sẽ không thể đuổi theo, và với suy đoán của mọi người thì có thể trước đây, sau khi giao tranh với nhau, Kaori đã làm cái gì đó để giam lỏng Sanami tại vùng này. Còn về việc vì Sao Kaori quên hết tất cả thì vẫn chưa có lời giải đáp.
- Mao!! Cẩn thận!! – Bí bổng hét toán lên và chạy tới kéo Mao lại.
- Tsk!! Chết tiệt!! – Cậu thanh niên đặt Kaori xuống 1 gốc cây.
Mọi việc nằm ngoài dự đoán, bọn Tà Niệm theo lệnh của Sanami lùng sục xung quanh bụi rậm quanh căn chòi nên đã phát hiện và đuổi theo nhóm Mao và Bí.
- Bây giờ phải làm sao đây anh?! – Bí gạt tay, đẩy Mao ra phía sau rồi cậu nhặt 1 khúc cây gần mình.
- Hừ!! Bây giờ chỉ còn cách cầm chân tụi nó, 2 em hãy đưa Kaori rời khỏi đây đi. Bà cô kia chắc cũng đã chuẩn bị mọi thứ và chờ chúng ta ở chân núi. – Cậu thanh niên rút kiếm ra.
- Anh tính một mình ngăn bọn chúng sao – vừa nói Mao nhìn về phía xa, bọn Tà Niệm đang kéo đến đông hơn
- Không sao đâu, một mình anh lo được, 2 đứa ở đây sẽ làm vướn tay anh mất – Anh ta nhìn chăm chăm vào bọn Tà Niệm.
Không còn cách nào hơn, Bí và Mao cùng nhau vác Kaori đi, trong tay của Bí vẫn còn cầm khúc gỗ khi nãy. Đi được 1 đoạn xa thì Mao và Bí cùng nhìn lại phía anh ta. Anh ấy vất cả huơ những đường kiếm khiến các vết thương đang dần rách miệng.
- Thế này thật sự không ổn rồi!! – Bí cắn chặc răng.
- Anh tính làm gì thế?! – Mao nhanh tay nắm giữ bí lại khi cậu bé tính chạy về phía trước để giúp anh trai kia.
- Bỏ anh ra nào Mao, anh phải giúp anh ta, không thì anh ta chết mất!! – Bí cố đẩy tay Mao ra.
- …Đồ ngốc… Anh đi rồi em và chị Kaori phải thế nào, một mình em không thể bảo vệ chị ấy được…
- Mao..!!? – Bí nhìn xuống tay cô bé đang run rẫy – Thôi được rồi, tụi mình nên đi tiếp vậy.
Bí gạc nhẹ tay Mao ra và tiến lại đỡ 1 bên Kaori, thấy vậy, Mao chạy đến và đỡ bên còn lại. Mặc dù cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng không còn cách nào hơn. Tuy không nói ra, nhưng cả Mao và Bí đều thầm cầu nguyện cho mọi người bình an.
- Sao kì vậy nè..!!?? – Mao run rẩy lên tiếng.
- Sao thế Mao?! Nhanh đi tiếp đi!! – Bí ngạc nhiên nhìn qua Mao.
- Không… không thể được… tụi mình không thể đi tiếp được đâu anh..!! – Mao khuỵ xuống tuyệt vọng.
- Mao?!!! – Bí đặt Kaori xuống chạy qua nắm tay Mao – Sao thế em??!
Không nói gì, Mao đưa tay chỉ về phía xa hướng đến cây đại cổ thụ to lớn, nó là điểm mốc nằm ngay giữa rừng.
- Chết tiệt!! Sao lại thế này!!? Tụi mình đã đi rất xa kia mà, sao trở lại chổ chết tiệt này chứ - Bí trợn mắt nhìn về phía Mao chỉ.
*Sột Soạt*
Có tiếng động của một cái bóng kì lạ đang đến gần, Mao giật mình thu người lại núp sao lưng Bí, còn Bí thì 2 tay cầm chặc khúc gỗ và sẳn sàng lao tới thứ kia nếu nó tới gần hơn
- AAAAAAARGGGG!!!! – Bí hét lên và lao tới
- Khoang Bí…Là anh đây!!! – Cái bóng kia la lên khi thấy Bí đang cầm gậy lao tới.
Ra đó là Baka, nguyên nhân của cái bóng kì dị là do cậu ta 1 bên vác Yami trên vai và bên kia thì đang xách nách Cáo lôi xềnh xệch dưới đất. Nhìn thấy Mao và Bí vẫn an toàn, cậu ta thả Yami và Cáo xuống đất và ngồi bẹp xuống như vừa rút hết mọi thứ nặng nề và thả lỏng cơ thể.
- Còn anh Khuyển đâu ạ??! – Mao chạy lại xem xét vết thương cho Cáo và hỏi Baka.
- Àh, Hắn ta cũng trâu lắm, hắn đang cản chân Sanami để anh đưa 2 người này rời khỏi chổ đó, cơ mà không phải hai đứa nên đưa chị Kaori xuống chân núi sao?! Sao quay lại đây?? – Baka ngạc nhiên nhìn 2 đứa.
- Đúng ra là thế… nhưng e nghĩ Sanami đã làm gì đó với khu rừng này và chúng ta không thể rời khỏi đây. – Bí nói với vẻ mặt âu lo.
- Cái gì chứ!! Đừng đùa thế chứ!! – Baka lấy 2 tay vò đầu mình.
- Phải đấy, không phải lúc để đùa và đứng đây tám nhảm đâu…hộc hộc – Cậu thanh niên thở dốc từ phía sau đi tới, tay ôm vết thương ở bụng đã rách toát.
- Đúng đấy!! nên chuồn đi càng sớm càng tốt!! – Khuyển không biết từ đâu xuất hiện và đang xốc Cáo lên vai.
- Khuyển?!!!! – mọi người đồng thanh .
- What?? Gì thế?! Thấy tui như thấy ma vậy?! – Khuyển nhíu mày.
- Thế còn Sanami??! – Baka hỏi.
- Thế tui mới bảo là chuồn cho nhanh, ả ta đang còn vất vả với đống bom keo của tui đặc chế, hehe – Khuyển vút mũi tự hào.
- Thế thì chúng ta tranh thủ mà rời khỏi đây thôi.
Nói rồi, cả nhóm dìu nhau lê từng bước rời khỏi cái mốc giữa rừng. nhưng sự cố gắng của mọi người không được đáp trả, họ vẫn cứ mãi đi vòng vòng, mặc dù không ai nhận ra trừ Mao, vì cô bé dễ dàng nhận ra cây đại thụ ấy.
- “ Mọi người!!!! chắc mọi người đã mệt mỏi lắm rồi!! tất cả cũng tại tôi đã lôi kéo mọi người vào chuyện này…mọi người hãy để tôi lại đây và rời khỏi đây đi… nếu cứ đem tôi theo thế này sẽ vướn chân mọi người mất…”
Do mãi tìm đường thoát nên không ai để ý rằng Kaori đã khẻ mở mắt từ khi nào và bây giờ thì khoé mắt nó đang ướt nhoè nước mắt và cơ thể cô đang thấm từng giọt máu của mọi người.
*ẦM!!!*
Một tiếng nổ vang lên từ phía sau, vì mắt cô vẫn chưa thể nhìn rõ nhưng cô vẫn nhận ra cái bóng đang từ từ bước ra từ trong màng khói bụi phía sau mọi người.
- Nhanh lên!! ả ta đuổi theo kịp rồi!! – Baka ôm chặc Kaori và phóng nhanh hết sức.
- Không đâu!! Ngay từ đầu cô ta đã không hề đuổi theo mình!!! – Mao nắm chặc tay Bí và lầm bầm.
Hiểu ý Mao đang nghĩ gì, Bí cũng nắm chặc tay cô bé như không có gì có thể tách rời. Nhưng sự việc diển ra quá nhanh, Sanami đã tiến gần sát mọi người rồi vụt một cái, ả đã đứng ngay trước mặt.
- Các ngươi có chạy đằng nào thì cũng không thể thoát khỏi đây đâu, hahaha – sanami cười khinh bỉ.
Họ đặt những người bị thương vào chính giữa rồi Khuyển, Baka cùng cậu thanh niên đứng đối lưng với nhau
Không chờ mọi người bình tâm lại, chỉ một cái vụt tay, bọn Tà Niệm đã bao bọc tứ phía và ùn ùn dồn mọi người lại. Lớp bị thương, lớp không thể phản kháng, tất cả chỉ còn không tới 3 người trong nhóm có khả năng chống trả. Với nụ cười hiểm hốc, Sanami đưa tay ra hiệu, khi mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Yami bật dậy cùng con dao còn trên tay, cô đâm tới từ phía sau bên trái vào lưng Khuyển.
- ARG!!! – Khuyển la lên, tay run rẩy làm rớt cây súng lục trên tay trái và ôm vết đâm.
- “Khuyển!!”
Liền tay, Yami rút con dao ra và toan đâm vào Baka nhưng nhờ sự nhanh nhẹn mà cậu né được. Nhưng do quán tính của lực đâm, Yami lại lao lên chĩa mũi dao đến Bí và đâm vào tay cậu bé.
- AAA!! – Bí khuỵ xuống lôi cả Mao ngã cùng.
- “Bí !! Mao!!”
Mọi chuyện vẫn chưa dứt, Yami lại tiếp tục đâm chém tới tấm những người khác. Mọi thứ diễn ra ngay trước mắt nhưng bản thân lại không thể làm được gì. Những giọt nước mắt trên khoé không còn là những giọt nước mắt bình thường nữa, mà bây giờ nó đã chuyển sắc hồng rồi ngày càng đậm dần thành máu đỏ tươi. Cả người Kaori run lên như có 1 luồng điện chạy qua, cách mạnh máu trong trong cớ thể bắt đầu luân chuyển nó khiến cơ thể cô lại có cảm giác và cử động được. Cô từ từ ngồi dậy với sự ngỡ ngàng của mọi người.
- Kaori?!! – giọng nói đầy bắt ngờ và vui mừng của mọi người
- Chị…Kaori?!! – giọng nói của Mao run rẩy và sợ hãi, cô bé núp sau lưng nắm chặc tay áo của Bí và nhìn chăm chăm về phía Kaori.
Sự tỉnh dậy của Kaori cũng khiến Sanami bất ngờ và thu hồi Yami lại. Sự vui mừng của mọi người còn chưa đủ thì lại khiến mọi người giật mình hơn. Mái tóc Kaori bổng nhiên dài ra 1 cách nhanh chóng, ban đầu nó chỉ ở ngang lưng nhưng bây giờ thì nó đã xoả dài xuống đất và vẫn chưa ngừng lại, da của cô cũng tái sậm đi, tai của cô cũng biến dị, chuyển vị trí lên cao và nó hình thành như 1 đôi tai mèo. Một chiết đuôi cũng bắt đầu lộ ra bên dưới lớp tóc đang xoã dài dưới đất. móng vuốt, răng nanh đồng loạt xuất hiện. Trông Kaori bây giờ không khác gì một con quái thú và nhất là đôi mắt đỏ khó nhìn thấy lúc bình thường bây giờ nó sáng rực như mắt những con mèo đói tìm kiếm săn mồi trong đêm.
________________Hết chương IX________________