Kết quả 1 đến 10 của 85

Chủ đề: [Fic] - Kí ức

Threaded View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    217
    Rep Power
    12

    [Fic] - Kí ức

    Lời mở đầu
    Xin chào các bạn, mình là người mới ham dzui vào cái lĩnh vực này nên có vấn đề gì xin hảy thông cảm, góp ý nhẹ nhẹ giúp mình > x <
    Hi vọng mọi người sẽ thích và ủng hộ mình


    Tình trạng: Đã hoàn thành

    Chương I:


    - TỐI QUÁ!!! Ai đó làm ơn…. Làm ơn đưa tôi ra khỏi đây…..tối quá…. Uhm… sao lại khó thở thế này……. Kao*i!! Tối quá…..khó thở quá….
    .
    .
    .
    - Này! Kaori!! Dậy đi ! KAORIIII!
    .Đôi mắt mỏi mệt của tôi mở ra một cách nặng nề, và trước mặt tôi là Yami, một cô gái tóc xanh ngắn, với đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm về phía tôi.
    - Uhm…! Yami ?!
    - Này, chị sao thế hả?! gặp ác mộng à??
    .Tôi tròn mắt nhìn Yami một cách ngô nghê, rồi tôi đưa tay lên dụi mắt thì mới biết, nước mắt đã chảy ướt đẫm cả khuôn mặt tôi, và cả người tôi cũng ướt đầm đìa vì mồ hôi, cứ như tôi vừa từ cái hồ bơi đi ra.
    - Ah! Cái này…!! Chị cũng không nhớ nữa!! – vừa nói tôi vừa gãi đầu và cười trừ.
    .Rồi Yami lườm mắt nhìn tôi và chỉ qua cái đồng hồ đã điểm 8h:
    - Chị sẽ trễ hẹn với mọi người nữa đó.
    - AHHH!!! Thôi chết rồi!
    .Tôi đứng bật dậy, khiến Yami bất ngờ và ngã ra sau, tôi lật đật chạy đi rữa mặt và thay quần áo. Tại sao tôi lại quên mất ngày mà tôi luôn trông mong chứ. Một chuyến leo núi dã ngoại cùng với mọi người.
    .Tôi hiện tại đã 20 tuổi, và đang sống nhờ tại gia đình của Yami. Lí lo vì sao tôi sống ở đây?? Đến tôi cũng không nhớ rõ, tôi chỉ được nghe cha mẹ Yami kể lại là đã thấy tôi ngồi bất tỉnh trong khuôn viên của họ và họ đem tôi vào đây, lúc đó tôi tầm 16-17 tuổi và đã mất hết tất cả kí ức trước đây. Yami thì nhỏ hơn tôi và là con một nên khi gặp tôi, cô bé luôn bên cạnh tôi và xem tôi như người chị ruột, Yami trông rất là mạnh mẽ và hoạt bát nhưng còn về nấu nướng thì…hah không ai muốn nhắc đến cả.
    .Chuẩn bị xong mọi thứ, tôi xách túi đựng các hộp bentou hứa làm cho cả nhóm và chiếc balo quần áo và vật dụng cần thiết chạy ra ngoài cổng, nơi Yami đã đứng chờ tôi từ lâu. Nhìn Yami tôi lại cười khì và hấp tấp chạy ra.
    - Hôm qua chị mơ thấy điều gì khủng khiếp lắm hả?
    .Đang trên đường đến điểm hẹn thì Yami chợt quay sang hỏi tôi.
    - Uhm! Chị cũng không nhớ rõ nữa – tôi vừa suy ngẫm và lắc đầu.
    - Thế sao?! Em không thế nào chứ e nghe thấy chị tự gọi tên mình ấy – Yami vừa nói vừa ngẩn lên nhìn bầu trời xanh trong.
    - Hả? – tôi ngạc nhiên quay qua nhìn Yami chăm chăm – chị tự gọi tên mình à?!
    - …. Hên xui à, tại em cũng không nghe rõ.
    - Trời ạ! – tôi thở dài.
    .Đi một quảng dài, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến bến xe, nơi hẹn của nhóm. Mọi người đã đến đầy đủ cả rồi chỉ còn có tôi vs Yami. Nghĩ thế mà ngượng cả mặt, vì tôi mà Yami cũng đến trễ.
    - Hai người lại đến trễ đó nha!!
    .Người vừa lên tiếng đó là Cáo, một cậu nhóc khá to cao. Cậu có mái tóc đỏ chói lọi, gương mặt lanh lợi và có tài lãnh đạo khá tốt.
    - Xin lỗi!! Tại chị nên Yami mới đến trễ!! Xin lỗi, xin lỗi!!!
    .Tôi vừa nói vừa chắp tay lên đầu cúi người xin lỗi cả nhóm.
    - Ah!! Chị Kaori chị Yami đến rồi hả!!
    .Nhìn theo tiếng nói thì Mao và Gấu đang ôm 1 đống bánh kẹo chạy lại, đằng sau họ là Bí đang hì hục xách hai túi to đựng nước ngọt và vỏn vẹn vài chai nước suốt.
    - Ah! Chị Kaori – Bí nhìn thấy tôi và mặt hớn hở.
    - Uhm!! Chào em, để chị giúp một tay.
    .Tôi chạy lại là xách giúp Bí 1 túi, 1 cậu bé đáng yêu, mũm mĩm, dễ gần, nhưng đôi khi cũng rất hay nỗi cáu, Bí thích tôi lắm, đáp lại tôi cũng rất thích Bí, 1 cậu em trai đáng yêu thế kia mà. Còn Mao và gấu, 2 đứa ấy chơi chung với nhau hồi cấp 1, Mao là cô bé khá hiền và rất ngây thơ, dáng người nhỏ pé, ngược hẳn với Gấu, thằng pé có vẻ quậy và cũng hoạt bát không kém.
    - Ủa?! không phải chỉ còn chờ chị vs Yami thôi sao?? Hình như vẫn chưa đủ mà?!
    .Tôi đưa mắt nhìn quanh và đếm đầu người. thấy vậy Cáo mới nói.
    - Không đâu ạ! Đủ rồi, Khuyển và Baka sẽ đi chuyến sau. Không biết tụi nó đang bày trò gì nữa.
    .Vừa nói Cáo vừa chắc lưỡi và cau mặt tỏ vẻ bực bội.
    - Nếu đủ rồi thì mình đi thôi!
    .Tiếng nói vừa cất lên phía sau Cáo là Ren, đang ngồi ôm đống túi xách ba lô của mọi người , vẻ giận dỗi.
    - Ah! Chào em, ren!
    .Ren chu mỏ giận dỗi rồi xách đống đồ lên xe, mọi người cũng ùa lại xách túi đồ của mình. Hành trình của chuyến đi này là do vô tình nhóm được biết đến một ngọn núi cao hoang vắng, và mọi người có ý tưởng sẽ đi một chuyến dã ngoại nhưng chưa biết đi đâu, nên đã quyết địng sẽ đến ngọn núi đó. Trên chuyến xe, mới đầu mọi người còn vui vẻ chơi đùa, và cùng ăn bentou do tôi làm, họ thích lắm, nhưng đến gần trưa mọi người cũng mệt dần và tranh thủ chợp mắt, tôi cũng k ngoại lệ.
    .Vừa nhắm mắt lại, tôi như chìm sâu vào giấc ngủ ngắn này. Cơ thể tôi có cảm giác như đang dần bay lên và xung quanh dường như đang dần dần bị bóng đêm bao bọc, trong chốc lát mọi thứ đã tối đen, tôi cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quang bằng các giác quang của mình.
    .Hồi lâu, tôi nhìn thấy từ phía xa trong vùng tối ấy, có một chấm đỏ đang loan rộng dần ra……Không! Nó không phải là một chấm đỏ bình thường, nó là 1 chất lỏng màu đỏ đang chảy tiến gần lại tôi….Không, máu, đó chính là máu, mùi máu nóng xộc vào mũi tôi…. không hiểu sao, trong không gian tối om thế này, tôi lại có thể nhìn thấy rõ dòng màu đỏ thẩm này…. Nó đã chảy đến phía chân tôi, bất giác tôi nhìn xuống và hoảng hốt, cả người tôi, cơ thể tôi toàn là máu
    - …..Ahhhh!!!! ….”Tõm”…. Gì thế này?! …Sao….sao lại thế này??
    .Cả người tôi như vừa rơi vào 1 bể nước, tôi ráng nhìn xung quang và nhận ra, tôi đang chìm trong biển máu, không cách nào trồi lên được mặt nước…. tôi dần mất dưỡng khí và mọi thứ tối sầm lại…..
    - Uhm…… khó thở quá….. ai đó làm ơn….. tối quá…. Không thấy …. Ưhm….. hahhhh…. Kaoji….
    - Kaoji??
    .Tôi chợt bừng tỉnh khi nghe cái tên đó, hối hả nhìn xung quanh thì thấy Yami và mọi người đều nhìn hướng về tôi.
    - Chuyện gì thế??! – tôi hỏi
    - Kaoji là ai thế chị?! - Mao nhanh miệng hỏi tôi.
    - Ah!? Uhm… chị không biết – tôi lại cười trừ và trả lời em ấy.
    .Thấy tôi không sao thì mọi người trở về chỗ mình và chuẩn bị đồ đạt, ra là gần đến nơi rồi, tôi cũng chuẩn bị đồ đạt của mình và suy nghĩ về giấc mơ đó.
    .Chiếc xe dừng lại, mọi người lần lượt bước xuống và hít thở khí trời trong lành nơi cách xa đô thị hàng trăm kilomet, trước mặt chúng tôi là 1 cánh đồng ruộng lúa rộng mênh mông, và phía xa xa là ngôi làng nhỏ.
    - Là nó kìa!!
    .Bí chợt la lên và chỉ về ngọn núi nằm phía sau ngôi làng đó, ngọn núi trông khá xa, nhìn như nó muốn lấp cả ngôi làng nhỏ bên dưới. Nhưng có gì đó rất kì lạ… tôi có cảm giác nơi này trông rất quen thuộc.
    .Cả nhóm chuyển bước, phải đi ngang qua ngôi làng và đi bộ khoảng 45’ thì mới tới được chân núi. Khi đi qua ngôi làng, cảm giác quen thuộc ấy vẫn còn. Bổng dưng trong đầu tôi phản phất hình ảnh của ngôi làng trước kia, hình ảnh ngôi làng không giống như hiện tại, nó có vẻ như đông người, và nhà cửa cũng nhiều hơn, con người ở đấy sống rất vui vẻ, rồi hình ảnh mờ đi, nhưng tôi vẫn còn nhìn thấy được hình dáng của 2 đứa trẻ đang đùa giỡn với nhau…. - ưh!!!!! – đầu tôi nhức như búa bổ, tôi ôm chặt đầu và khụy xuống. mọi người thấy vậy nghĩ là tôi bị say xe nên cả nhóm cùng ngồi nghĩ một chút và ngắm khung cảnh yên bình nơi này.

    _______________Hết chương I___________________



    Lần sửa cuối bởi vivjojo, ngày 29-03-2013 lúc 00:41.

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •