Trích dẫn Gửi bởi pumpkin2 Xem bài viết
Mong chờ diễn biến câu chuyện Btw

Tsun quá )))))
thanks em bí-tan :*

Và sau đây là
Chương II


Cả nhóm ngồi nghĩ không lâu, thì phía xe đậu khi nãy có chuyến vừa dừng, vì khá xa nên không thấy rõ mặt người, nhưng dựa vào vóc dáng thì cũng đoán được 2 người vừa xuống xe, đó là nhóc Khuyển và Baka. Lí do mà chúng nó đi chuyến sau thì vẫn chưa được biết, nhưng thấy chúng nó xách 1 đống đồ. Cả đám vẫn ngồi yên, không ai thèm chạy lại giúp tụi nó để phạt tội đi tách nhóm.
Hai đứa nó vừa đi lệt thệch vừa ráng xách đồ. Nhìn từ xa thấy chúng nó như thế cũng khiến cho mình muốn mệt theo. Cũng phải mất 15 đến 20 phút sau 2 đứa mới đến tới chổ chúng tôi đang ngồi, tụi nó ném phịch túi đồ và ngồi bệt xuống đất thở phì phò, mồ hôi cũng toát ướt hết áo:
- Hộc hộc … mí người cũng ít có ác lắm….hộc hộc…. thấy người ta… xách nặng thế mà cũng… không thèm giúp..hahh hahh.. – Khuyển vừa nói vừa lấy hơi gấp.
Còn Baka thì đến nói cũng không còn hơi, chỉ thều thào vài tiếng lí nhí chả ai nghe được rồi lại típ tục thở lấy hơi. Nhìn tụi nó thế cũng thấy hơi tội lỗi nên tôi lấy trong túi ra 2 viên kẹo đường đặt lên trên 2 hộp cơm và đưa cho tụi nó
- Chắc hai đứa chưa ăn gì phải không??
- Hyaa!!! Thanks chị Kaori nhiều, sáng giờ tụi em chưa ăn gì!
Nhóc Khuyển hớn hở chộp lấy 2 hộp cơm và đưa cho Baka một hộp rồi tụi nó ăn lấy ăn để, do ăn vội nên Baka xém nữa bị nghẹn. Thoáng chốc cả 2 đứa đã ngốn xong hộp cơm, rồi nốc thêm 1 chai trà xanh.
- Phẻ rồi!! chúng ta đi thôi, hahahaha – Baka như vừa được bơm máu, trở lại thành cậu bé năng nổ hoạt bát.
- Uhm!! No nê rầu, đi tiếp thôi – còn Khuyển thì vừa bóc viên kẹo ra bỏ vào miệng vừa nói.
- Khỏe rồi ha, 2 thằng quỷ! Khai ra mau, tại sao tụi bây lại đi trễ chuyến hả?? – cáo nói có vẻ hơi lớn tiếng.
- Uầy! thì tại tụi em nghĩ cho nhóm mà – vừa nói Khuyển lôi trong túi to ra vài bộ lều cắm trại- tụi mình đi dã ngoại qua đêm mà k đem theo lều thì tối ngủ khách sạn ngàn sao à!?
- Thì đó - Baka tiếp lời – Vì sáng sớm cửa hàng chưa có mở nên tụi em mới chờ mua đồ rồi mới bắt chuyến sau để đi, hì hì.
- Ah ừ nhĩ!! Tụi mình cũng quên mất vụ này – đến lượt Yami – hôm trước em cũng tính bàn với mọi người vấn đề này mà cứ quên hoài – vừa nói Yami tự vò đầu mình
- ừh ừ!! Thôi cáo, tụi nó có lí do chính đáng mà, bỏ qua đi em, với lại tụi nó giờ cũng đã tới rồi mà ha.
Tôi quay qua vuốt lại tóc cho Yami và cười nhìn cáo. Cáo thấy vậy nên cũng bỏ qua, nhưng cáo nóng nảy như thế cũng phải vì cậu ấy là người luôn chú trọng đến thời gian. Nó là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của Cáo. Mọi người đứng dậy và típ tục chuyến đi dã ngoại. Đến lúc này, chúng tôi đã đi đến ngôi làng nhỏ. Trên con đường mòn ấy chúng tôi gặp một người phụ nữ trung niên, chúng tôi dừng lại để hỏi thăm đường đi lên ngọn núi ấy, nghe thấy vậy, người phụ nữ ấy có vẻ lưỡng lự khi nhắc đến ngọn núi đó, cho đến khi bà ta nhìn thấy tôi đang đứng phía sau Bí thì chạy vội lại và cầm chặc lấy 2 tay tôi làm tôi giậc mình làm rơi cả túi xách:
- Cô!! Là cô!! Cô đã quay lại ….
- Ah! Xin lỗi?!… cháu..?
- Đúng là cô rồi… nhưng sao….
Cả nhóm và tôi đều tròn mắt nhìn bà ta, rồi ngơ ngác nhìn nhau không hiểu việc gì đã xảy ra, nó có liên quan gì đến tôi sao?? Bà ta biết tôi sao?? Ah! Có thể bà ta biết gì đó về quá khứ của tôi.
- Cô đã quay lại, tốt rồi, cô sẽ giúp chúng tôi ngăn chặn cậu ấy, tuyệt quá, tôi sẽ đi báo với mọi người!!!
Nói xong người phụ nữ ấy liền chạy khắc các nhà trong làng khi mà chúng tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi gì hết. mọi người vẫn tròn mắt nhìn nhau rồi cho rằng bà ta có vấn đề, nhưng riêng tôi thì vẫn nhìn về hướng người phụ nữ ấy và tin rằng bà ta biết gì đó về tôi trước đây và người con trai mà bà ấy nhắc đến. Để yên tâm mọi người kéo tôi ra khỏi hướng nhìn đó và đi theo còn đường mòn mà họ cho rằng nó dẫn đến ngọn núi. Đã đi một quãng xa rời khỏi ngôi làng đó, tôi thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn với mong muốn rằng có thể tìm thêm được manh mối nào đó về kí ức của tôi.
- Whaaaa!!! – Mao bổng lên tiếng – chổ này đẹp quá đi, lại mát nữa, không như lúc nãy.
- Uh!! Đi chừng 1 tí nữa sẽ có 1 cây dâu rừng đấy, ăn rất ngo…
Tôi bổng khựng lại giật mình vì điều tôi vừa nói, mọi người cũng thế.
- Sao chị biết thế?! Chị từng tới đây rồi à?? – Gấu quay lại hỏi tôi.
- Ahh!! Thật ra…. À không… chị chỉ đoán vậy thôi.
Nói rồi, tôi thúc mọi người đi tiếp, và tôi vẫn lê chân đi sau cùng và luôn suy nghĩ về những sự kiện xảy ra từ lúc bước đến nơi này. Có lẽ, tôi đã từng sống ở đây…nhưng nơi này cách thành phố rất xa làm sao mà tôi lại có thể….
- Có phải có gì không ổn phải không?! – Cáo chợt hỏi tôi làm tôi giậc mình ngơ ngát nhìn cậu ấy.
- Hả??
- Từ lúc đến đây, chị có vẻ rất lạ, có phải nơi này có gì đó liên quan đến chị trước đây không??
- Uhm… cái này… chị cũng không biết… mọi thứ rất mờ ảo… nhưng có lẽ em nói đúng đó…có thể chị đã từng ở đây…
- ?!
- Lúc vừa đến đây và nhìn thấy ngôi làng chị có cảm giác rất là quen thuộc, rồi người phụ nữ khi nãy, có lẽ bà ấy biết về chị…. Rồi việc chị buột miệng nhắc đến cây dâu rừ…
- Ah nó có ở đây thật nè!!
Bí, Mao và gấu phấn khởi gọi mọi người, đi đến chổ họ thì thật sự ngạc nhiên vì cây dâu rừng thật sự nằm ở đó. Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhìn tôi rồi hỏi làm sao tôi biết nó ở đó, tôi chỉ cười đáp lại, rồi họ hái vài trái, mọi người có vẻ rất thích thú nên tôi cũng k cảm thấy lo lắng gì nhiều, tôi cũng muốn ăn thử nhưng giác quan tôi bảo không nên. Mọi người hái hết trái chín để ăn, trên cành cây chỉ còn vỏn vẹn vài quả ươm đỏ. Vừa định đi tiếp thì giọng người phụ nữ khi nãy cất lên gọi, tôi quay lại nhìn thì thấy bà ấy đang ôm 1 túi đồ và chạy về phía tôi. Bà ta đứng ngay trước mặt và đưa cho tôi cái túi ấy.
- Vật này tôi đã có thể trao lại cho cô, hi vọng cô sẽ ngăn được cậu ta…. Và cẩn thận đừng đến gần ngôi nhà nhé.
Nói rồi bà ta nhìn tôi vẻ vừa vui mừng vừa lo lắng và như sắp khóc, tôi chỉ biết gật đầu rồi quay đi cùng mọi người, tuy không nhìn lại nhưng tôi biết người phụ nữ đó vẫn dõi theo đến khi tôi cùng mọi người đi sâu vào cánh rừng ngay chân núi.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, còn tôi thì ban đầu cũng chỉ lo suy nghĩ nhưng không biết tự bao giờ mà toàn thân tôi đã hòa quyện cùng khung cảnh và không gian của khu rừng, cái cảm giác thân thuộc này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái, mãi đắm chìm trong cảm xúc ấy mà cả nhóm đã rời khỏi khu rừng ở chân núi khi nào không hay. Phía trước mọi người là một cây cầu treo khá cũ nhưng trông vẫn còn rất tốt, nhưng để an toàn mọi người quyết định là lần lượt từng người đi qua, mặc dù biết là an toàn nhưng không ai dám đi trước cả, thấy vậy tôi đã xung phong đi trước.
Tôi từ từ bước đến cây cầu, nhẹ nhàng bước đi trên cây cầu, đến được nữa đường thì tôi thấy phía bên kia có 1 cái bóng đen đang lấp ló trên cái cây to nhất
- Cẩn thận nha chị!!
- Uhm!! Chị biết rồi. – tôi quay lại
Tôi đi tiếp và không quên nhìn lại phía mà tôi nhìn thấy cái bóng lúc nãy, nhưng bây giờ thì không còn thấy nó nữa. Chắc có lẽ tôi bị hoa mắt. Tôi đã qua được đến bên kia và bảo mọi người cứ qua bình thường vì cây cầu vẫn còn khá tốt. Tất cả đều qua an toàn, chúng tôi tiếp tục cuộc leo núi, ban đầu cả nhóm nghĩ là sẽ rất vất vả, nhưng mọi người đều không ngờ là nó có hẳn một con đường, mặc dù bây giờ cỏ mọc cũng khá cao nhưng dấu vết con đường hiện lên rõ rệt, k bỏ qua điều dễ dàng như thế, chúng tôi đi theo con đường ấy và đi được một quãng khá xa, và trời cũng đã xế chiều, chúng tôi quyết định dừng chân nghĩ đêm tại đây. Cáo và Bí chọn một đồi cỏ cao nhất khu này để dựng lều. Baka Khuyển và Gấu thì đi xung quanh để tìm củi khô, còn lại nhóm con gái chúng tôi thì chuẩn bị đồ để làm bữa tối cho nhóm.
Mọi người cùng nhau ăn uống, nói chuyện vui vẻ cùng nhau quanh lữa trại và trong không gian yên bình cách xa thành phố hàng trăm kilomet, mọi người cùng nhau trải nghiệm những khoảng khắc này như đang sống trong một thế giới khác. Mọi người đương nói chuyện vui vẻ thì Yami lấy trong túi ra một bọc dâu rừng và mời mọi người, tôi thì vẫn lưỡng lự, nhưng Yami cứ thúc nên tôi bốc đại vài quả, ăn thử một hai quả thấy cũng không có gì lạ, có lẽ do tôi lo xa, mọi người tiếp tục trò chuyện với nhau, còn tôi thì không biết từ khi nào mà cứ ăn lấy ăn để mớ râu rừng .
- “ Dừng lại đi, đừng ăn nữa”
- Hể??
Tôi nghe văng vẳng đâu đó tiếng ai, nhưng mọi người vẫn đang nói chuyện bình thường kia mà, có lẽ tôi nghe nhầm, tôi lại típ tục ăn những quả dâu căng mộng đó.
- “ Anh đã bảo là đừng ăn nữa mà” – lại giọng nói đó, và lần này tôi cảm giác như có ai đó đang đứng sau lưng tôi và đang chờ chực ôm chầm lấy tôi, hoảng hốt tôi đứng bật dậy quay lại phía sau thì không thấy ai nhưng thay vào đó thì đầu tôi lại quay cuồng, đứng không vững và ngồi xổm xuống đất. Cái gì thế này?!
- Kaori!! Chị không sao chứ?!
- Uhm… không …không biết nữa, tự nhiên chóng mặt quá… chắc chị vào lều nghỉ một tí, mọi người cứ nói chuyện đi.
Nói rồi, tôi gắng gượng đứng dậy và lảo đảo đi về lều của mình – Haizz~~ - tôi lấy chai nước suối và uống hết một hơi, tự nhiên khát khô cả cổ, đầu óc thì chao đảo, giống như người say “ trời, không lẽ ăn dâu rừng mà say sao?!?” tôi thầm nghỉ, chắc là không đâu. Tôi định bụng là sẽ nằm nghỉ 1 chút rồi lại ra trò chuyện cùng mọi người nhưng mà lại thiếp đi lúc nào không hay. Đang lờ mờ chìm trong cơn mơ thì tôi cảm thấy như có ai đang ở trong lều của tôi, tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không hiểu sao cơ thể tôi không chịu nghe lời
- “ Anh đã nói em không nên ăn dâu rừng rồi mà”
“Hả?!” lại là giọng nói ấy, “Ai! Anh là ai vậy” cơ thể tôi vẩn không chịu cử động theo ý muốn của tôi.
- “ Em đúng là ngốc, lúc nào cũng quên là dâu rừng có phản ứng không tốt với cơ thể em mà Kaori”
Anh ta biết tên của mình … uhm … cơ thể mình ngày càng nặng nề…. tôi vô thức thốt lên “ Kaoji”
- Chị ngủ rồi hả Kaori?!?
Tôi giật mình tỉnh dậy khi nghe Yami gọi, cơ thể tôi cũng bình thường trở lại mặt dù còn hơi chóng mặt – À! Chị mới chợp mắt 1 tí - Tôi dụi mắt và trả lời Yami rồi dáo dát nhìn quanh lều
- Chị kím gì hả?
- À không… không có gì!!
- Nếu chị khỏe rồi thì ra chơi với mọi người nha.
- Uhm! Chị biết rồi
Nói xong thì Yami đi ra ngoài, còn tôi thì ngồi yên bất động vài phút rồi chợt nhớ đến cái túi mà người phụ nữ ban chiều đã đưa cho tôi. Tôi mở nó ra thì thấy trong đó chỉ có 1 cái áo sơ mi trắng đã ngã màu, 2 chiếc lục lạc bạc, 1 cái thì được gắn vào 1 cái vòng cổ “phải vòng cổ không ta” thoạt nhìn trong nó giống như vòng cổ của con mèo nhưng cái kích cở thì nó không hợp lí tí nào….. tôi mặc thử chiếc áo vào thì thấy nó quá rộng đối với tôi, hình như là cỡ của nam mà, sao bà ấy lại đưa cho tôi?? Chắc là nhầm lẫn gì rồi, nhưng mặc vào cảm thấy khá thoải mái, đoạn tôi cầm chiếc vòng cổ lên lưỡng lự rồi đeo thử vào cổ mình thì ngạc nhiên là nó vừa khớp với tôi – Chậc!! cái này là sao đây?! – tôi vừa nói xong thì bổng một cơn gió mạnh lùa vào lều của tôi làm cho chiếc lục lạc trên cổ lúc lắc và vang lên những tiếng leng keng, ban đầu nghe rất chói tai nhưng hồi sau thì lại thấy bình thường.
- Á!! Mưa rồi!!!
- Mau dọn đồ hết vào lều đi!!
Nghe thấy bên ngoài hoảng loạn tôi thò đầu ra hóng chuyện thì bị một cơn gió mạnh tạt vào mặt làm rối xù cả tóc, mọi người thì lay hoay dọn đồ đạt quăng hẳng vào cái lều gần nhất. Nhưng mọi thứ có vẻ không ổn, cơn mưa càng lúc càng lớn và cả nhóm lại ở khu đồi trống, gió càng mạnh hơn bình thường. Rồi một con sấm nổ lên, ánh sáng của nó đã giúp tôi nhìn thấy một ngôi nhà ở phía gần đỉnh núi. Tôi chạy ra bảo mọi người thu dọn đồ và chạy đến đó thì may ra còn trốn được cơn mưa này. Mọi người có vẻ lưỡng lự nhưng tình thế cấp bách nên đành chịu, nếu bây giờ không lên đó thì sau trận mưa thì đồ ăn dự trữ sẽ tơi tả hết. Hối hả dọn đồ để chuyển đến ngôi nhà tôi quên luôn cả việc thay cái áo và cởi chiếc vòng cổ ra, cứ thế mà gom đồ cùng với mọi người.
Vất vả lắm mới đến gần được ngôi nhà thì cơn mưa đã vơi dần, làm cả nhóm hụt hơi dọn đồ, nhưng dù sao cũng đã gần đến đó nên Cáo bảo mọi người tiếp tục di chuyển đến ngôi nhà. Cuối cùng cũng đến nơi, cả nhóm ai cũng ướt hết cả chỉ có tôi là khô ráo?!? Lạ vậy. Ngôi nhà khá rộng, nhưng có vẻ không còn ai ở đây. Tôi cũng thắc mắc tại sao lại có một căn nhà rộng thế này trên một ngọn núi hoang vắng chứ, rồi tôi chợt nhớ người phụ nữ kia có nhắc là không được đến gần ngôi nhà…. Là ngôi nhà này sao?! Tôi thấy hơi lo lắng, định ngăn mọi người nhưng không kịp, mọi người đã vào trong và thắp sáng đèn cho ngôi nhà rồi. Tôi cũng đành đi vào nhà, vừa đặt chân vào thì tôi nghe tiếng leng keng của lục lạc vọng từ trong rừng vọng ra, tôi rùng mình quay lại nhìn.
- Gì…gì thế?! Tiếng lục lạc sao lại vọng từ trong rừng?!
Đoạn tôi sờ lên chiếc vòng cổ thì chiếc lục lạc trên đó vẫn còn nguyên. Tôi lật đật chạy vào nhà mở chiếc túi ra thì mới biết chiếc lục lạc còn lại đã rơi mất từ khi nào. Tôi hơi lo nhưng không nói với mọi người. Gần khuya mọi người đều đã ngủ say, nhưng tôi thì lại không ngủ được nên ra ngồi ngoài hiên và ngắm bầu trời đầy sao, cảm giác này thật dễ chịu. Thoạt nghĩ, có khi như thế này tôi lại nhớ ra được quá khứ của mình. Đang ngồi cảm nhận khung cảnh yên bình thì tiếng lục lạc lại vang lên từ trong rừng theo từng nhịp, tôi giật mình đứng dậy và căng mắt nhìn về hướng tiếng chuông vang lên, càng lúc càng gần và vẫn đều từng nhịp như bước đi từng bước. Trong rừng từ từ xuất hiện hình dáng của một người con trai, tiếng chuông phát ra từ chiếc lục lạc được treo lủng lẵng ở đầu một sợi dây trên lưng quần anh ta. Tôi ngỡ ngàng và ngồi bệt xuống đất. Anh ta có khuôn mặt gần giống tôi nhưng có nét nam tính hơn ( đương nhiên rồi). Anh ta cất tiếng trong khi tôi vẫn còn tròn mắt nhìn chằm chằm về phía anh.
- “ Kaori, em đã về rồi!!”

______________________Hết chương II________________________